Tin tướng quân lấy thê ngay lập tức lan truyền khắp kinh thành.
Bên ngoài đều nói khi công chúa tôn quý đó được gả đến, ta sẽ bị giáng xuống làm thiếp.
Đêm tân hôn, Lâm tướng quân lấy ra một chồng giấy tờ nhà đất cùng sổ sách.
“Đây là toàn bộ tài sản của ta, từ nay đều giao cho Lệ Nhi.”
1
Vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta, Cố Minh Chương, vừa nói từ bỏ hôn ước thì lập tức bị phụ thân hắn tát một cái.
Cố Minh Chương một mình quỳ trước từ đường, bị đánh đòn trên lưng nhưng vẫn ngẩng cao đầu không chịu nhận sai.
Vừa rồi có một trận tuyết lớn, lông mày hắn đã đóng một lớp sương trắng.
Hôm nay là tiệc cập kê của ta, nửa đêm Cố Minh Chương mới trở về, còn nồng nặc mùi rượu.
Cố lão gia giận dữ, trói hai người hầu nhỏ lại, hỏi ra thì mới biết, hóa ra Cố Minh Chương đang ở thuyền hoa tranh giành sự chú ý của mỹ nhân.
Hắn vung ra cả núi Tiền bạc, một ca kỹ vô danh lại được hắn cưng chiều thành một ngôi sao.
Đêm nay gió bắc lạnh lẽo, tuyết rơi đến mắt cá chân.
Khi người hầu Lục Yên nói với ta, ta vội khoác áo choàng, đội tuyết chạy tới, tuyết rơi dày làm ta ngã, tay đầy máu.
Ta cũng không kịp lau, vì ta biết phụ thân Cố Minh Chương luôn nghiêm khắc, sợ rằng ông ấy sẽ đánh Cố Minh Chương đến khi hắn chết.
Mặc dù Cố lão gia gia đã đánh gãy hai cây roi mây, nhưng Cố Minh Chương vẫn quỳ thẳng đầu gối trước linh vị của phụ thân ta.
Ta đang khuyên Cố lão gia đừng giận, nhưng Cố Minh Chương lại nhìn ta một cách đầy hận thù:
“Trừ ta ra, thiên hạ không còn nam nhân nào sao?”
“Cô có thể đừng vô liêm sỉ bám lấy ta được không?”
Ta sững sờ, vì đây là lần đầu tiên hắn nói những lời này với ta.
Vừa rồi vội vàng chạy đến bị ngã cũng không thấy đau, giờ thì ta lại thấy vết thương trên tay đau đến thấu xương.
Nhìn thấy sắc mặt ta trắng bệch, Cố Minh Chương dường như có chút hối hận, nhưng hắn cắn môi, quay đầu không nhìn ta.
“Đồ súc sinh!”
Thấy Cố lão gia lại giơ cao roi mây, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng của Cố phu nhân:
“Là do ta nuông chiều Minh Chương, nếu ông muốn đánh, thì đánh luôn cả ta đây này.”
Cố lão gia sững người: “Bà chỉ biết nó nghịch ngợm, vậy bà có biết nó theo ai làm cái trò này không hả?”
Cố phu nhân lạnh lùng nói, “Lý Yến.”
Chính là muội muội của quý phi, Lý Yến?
Nghe đến cái tên này, tinh thần Cố Minh Chương bỗng nhiên phấn chấn, nhưng ngay khi vừa bắt gặp ánh mắt của ta, hắn lại nhanh chóng thu lại.
Cố lão gia do dự một lát: “…Cũng không thể nuông chiều nó nghịch ngợm! Nó như vậy có xứng với Lệ Nhi không!”
Cố phu nhân nắm tay ta, gương mặt tràn đầy yêu thương:
“Có gì mà không xứng?”
“Chúng ta bốn năm nay chưa từng bạc đãi con bé, cũng coi như không phụ lòng phụ thân con bé.”
“Huống chi Minh Chương cũng đến tuổi cưới thê rồi, một thê một thiếp cũng không phải là vấn đề lớn.”
Nghe Cố phu nhân nói vậy, Cố Minh Chương bỗng nhiên tự tại, ngay cả Cố lão gia cũng không nói gì thêm.
Một thê một thiếp, tất nhiên là muội muội quý phi làm thê, ta làm thiếp.
Gió bỗng nhiên thổi mạnh, lòng ta lạnh dần.
“Lệ Nhi là đứa trẻ hiểu chuyện, nên hiểu rằng những lời đùa khi còn nhỏ không thể tính.”
Phải, những lời đùa khi còn nhỏ không thể tính.
Cố Minh Chương là con trai duy nhất của nhà Cố quốc công, cả nhà đều cưng chiều hắn như bảo bối.
Còn ta, năm mười tuổi, đã đeo tang được đưa vào Cố phủ.
Người trong kinh thành nói ta là chim sẻ hóa phượng hoàng, nếu không phải phụ thân ta liều mạng đổi lấy mạng phụ thân Cố Minh Chương, thì dựa vào nền tảng gia đình ta, có lẽ cả đời này ta cũng chỉ là một người dân thường.
Hôm đó là bảy ngày của phụ thân ta, Cố lão gia trước linh vị phụ thân ta khóc lóc, đặt cây trâm phượng vàng truyền đời của Cố gia vào tay ta:
“Huynh yên tâm, ta nhất định coi Lệ Nhi như con ruột.”
Cố Minh Chương lớn hơn ta ba tuổi, trong bốn năm qua, ta và Cố Minh Chương cũng coi như thanh mai trúc mã cùng lớn lên.
Mặc dù năm ta mười tuổi, hắn làm ta rơi xuống ao cá mắc bệnh hen suyễn, năm mười hai tuổi đánh nhau với người khác làm mất cây trâm kim quế lưu ly của mẫu thân ta, năm mười ba tuổi dẫn ta đi chợ đền bà Nữ Oa làm ta lạc mất…
Dù ta khóc thế nào, nhưng chỉ cần một cây kẹo hồ lô, một quả mận chua, Cố Minh Chương chắc chắn dỗ được ta.
Cố Minh Chương tưởng ta dễ dỗ, nhưng không biết ta là thực sự thích hắn.
Từ năm hắn mười ba tuổi ta đã thích hắn.
Năm mười ba tuổi, Cố Minh Chương đã ở phía sau bảo vệ ta.
Ngày hôm đó chúng ta đi trộm trái cây ở vườn rượu phố Đông, bị người ta bắt gặp, chủ tiệm rượu mang chúng ta về nhà trách mắng.
“Cha! Con sai rồi! Con không dám nữa!”
Cố lão gia tất nhiên là giận dữ, Cố Minh Chương bị đánh đòn.
Cố phu nhân lại thấy chẳng sao, chỉ đùa giỡn với ta:
“Lệ Nhi mà cứ theo Minh Chương nghịch ngợm, sau này cẩn thận không ai cưới.”
“Vậy con sẽ lấy Lệ Nhi làm thê!”
Cố Minh Chương nói vậy, bảo vệ ta ở phía sau.
Cố lão gia bị chọc cười, nhưng phạt quỳ vẫn không thể tránh.
Đợi mọi người đi rồi, Cố Minh Chương lén lút nhích lại gần ta, lén đưa cho ta một quả mận nhỏ, nháy mắt:
“Này, họ không biết ta còn giấu một quả.”
Quả mận nhỏ đó chưa chín, bị hắn giấu trong tay áo, ấm áp.
Ta chợt nhớ đến lời hắn vừa nói, mặt đỏ bừng.
Cố Minh Chương lại ghé sát, sát đến mức ta có thể thấy lớp lông tơ mỏng trên mặt hắn lấp lánh:
“Ăn đi, không phải muội thích mận nhất sao.”
Thấy ta không nói gì, Cố Minh Chương lại hỏi:
“Sao vậy? Muội lo ta bị đánh sao? Không sao đâu, phụ thân ta đánh nhẹ, không đau chút nào.”
Ta đỏ mặt, cắn một miếng, hắn mới yên tâm, cười với ta:
“Có phải rất ngon không?”
Không ngon.
Hương vị của quả mận đó đến bây giờ ta vẫn nhớ.
Đó là quả trái cây chua và đắng nhất ta từng ăn, cắn một miếng từ đầu lưỡi đến tim đều tê tái.
“Ngon.”
Nghe ta nói vậy, Cố Minh Chương cười, cười nhưng lại đau, cười đến cả mặt hắn trở nên nhăn nhó:
“Vậy tốt, bị đánh như vậy cũng đáng .”
Ta: ..
2
Ngày hôm sau khi Cố Minh Chương bị đánh, Lý Yến đã đến thăm.
Ta mơ hồ đoán được mối quan hệ giữa hắn và Lý Yến.
Nửa năm trước, Cố phu nhân nói rằng có một bữa tiệc trong làng, gọi ta và Cố Minh Chương đến xem.
Đó là tiệc đầy náo nhiệt, trong đó các tiểu thư, người thì cười nói, người thì cúi đầu e thẹn.
Khi hắn nhìn thấy một cô nương ngồi câu cá bên bờ sông, hắn chỉ vào nàng ấy và vỗ tay vui mừng:
“Ta biết ngay nàng ấy là nữ nhi mà!”
Đó chính là muội muội của quý phi nương nương, Lý Yến. Nhắc đến nàng ấy, ngay cả lão sư kiên nhẫn nhất ở Quốc Tử Giám cũng phải lắc đầu, nói rằng nàng ấy nghịch ngợm không chịu nổi.
Ta không biết họ quen nhau từ khi nào.
(Truyện được đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)
Ta thăm dò hỏi Cố Minh Chương, hắn liền mất kiên nhẫn phẩy tay: “Có nói ngươi cũng chẳng hiểu.”
Ngày ta làm lễ cập kê, hắn cùng với Lý Yến đang cải trang nam ở tại hoa lâu đối diện sòng bạc, cả hai đều tranh giành sự chú ý của hai người đào kép mới vào nghề, bỏ ra rất nhiều tiền để xem ai có thể đưa hai cô đào kép ấy biểu diễn ở phố Tần Hoài đầu tiên.
Giờ nghĩ lại, có lẽ họ đã quen nhau từ nửa năm trước rồi.
Cố phu nhân rất thích Lý Yến, nắm tay nàng ấy nói chuyện thân thiết, hai người như mẫu tử.
Cố phu nhân nói rằng bà vốn cũng là con nhà tướng, không thích bị ràng buộc, ghét những tiểu thư khuê các cổ hủ, nay thấy nàng ấy như thấy lại chính mình lúc trẻ.
Lý Yến mặc một chiếc váy đỏ, như một ngọn lửa sống động.
Thấy Cố phu nhân coi trọng nàng ấy như vậy, cả Cố gia, kể cả người hầu, đều nói rằng thiếu gia nhà mình bị đánh, khiến muội muội quý phi đau lòng không chịu nổi, đích thân đến thăm.
Khi ta mang thuốc đến, đúng lúc thấy Lý Yến ngồi bên giường Cố Minh Chương trách móc hắn vì đã lỡ hẹn hôm nay, còn hỏi hắn có chịu thua nàng không.
Có lẽ vì chưa từng thấy nàng ấy mặc y phục nữ nhi, nên Cố Minh Chương đã nhìn ngây ngốc một lúc.
Cho đến khi ta đi vào, hắn mới hoàn hồn.
Lý Yến thấy hắn như bị mất hồn, liền quay đầu lại nhìn thấy thuốc trên tay ta, cười nói:
“Cô là Tô Lệ? Muội muội của Cố Minh Chương?”
Muội muội? Ta sững người khi nghe nàng ấy nói vậy.
Biểu cảm của Cố Minh Chương có chút không thoải mái, Lý Yến không nhận ra sự ngượng ngùng, vẫn cẩn thận nhìn ta.
Đột nhiên nàng ấy vỗ tay cười:
“Ta thấy quen quá! Hóa ra là giống cô nương mẫu đơn mà Minh Chương đã nâng đỡ!”
Cô nương mẫu đơn mà hắn nâng đỡ? Ca kỹ ở hoa lâu?
Ta cảm thấy không thoải mái cầm chai thuốc.
Thuốc bên trong là ta nấu, biết Cố Minh Chương không chịu được đắng, nên ta đã dùng mật ong viên thành từng viên thuốc.
Nhìn đống thuốc trên bàn, chất thành đống, không có chỗ để đặt thuốc của ta.
“Tỷ tỷ để đây.”
Lý Yến thản nhiên đặt các gói lớn nhỏ của nàng xuống đất, nhận lấy chai thuốc từ tay ta.