Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NGƯỜI TRONG LÒNG GỬI TA CHO HOÀNG TỬ NƯỚC ĐỊCH LÀM THIẾP Chương 2: NGƯỜI TRONG LÒNG GỬI TA CHO HOÀNG TỬ NƯỚC ĐỊCH LÀM THIẾP

Chương 2: NGƯỜI TRONG LÒNG GỬI TA CHO HOÀNG TỬ NƯỚC ĐỊCH LÀM THIẾP

3:57 chiều – 09/07/2024

Khi đó, người hoàng đế Lâm Tề vốn muốn, chính là người đẹp mỹ danh lan xa Lý Phụng Dung, nhưng bị Tống Quân Sở một mực đổi lại. Do đó, trước khi đẩy ta xuống thành lầu, Lý Phụng Dung nhẹ nhàng nói bên tai ta: “Điện hạ nhìn xem, ta đối tốt với ngài thế nào, giúp ngài thoát khỏi sự tra tấn.”

Không phải đôi nam nữ xấu xa này muốn cho ta danh tiếng hy sinh vì nước, mà là Lý Phụng Dung không cho phép ta có bất kỳ cơ hội nào quay lại.

Bởi vì chỉ có người chết, mới không bao giờ có thể lật mình được.

Khi linh hồn bị xé nát, ta nghĩ, nếu có kiếp sau, ta nhất định phải để họ cũng nếm thử nỗi đau này, mãi mãi rơi vào địa ngục.

Có lẽ ông trời nghe được lời cầu nguyện của ta… đưa ta quay trở về bốn năm trước.

5.

Phụ hoàng vẫn khoẻ mạnh, ta cũng không phải là công chúa không có đầu óc trong miệng người khác, cũng không bị vu oan hại người vô tội, bị người ta khinh thường.

Hết thảy mọi thứ vẫn còn kịp.

Sau bữa trưa, Lâm ma ma mang đến một bát thuốc dưỡng nhan.

“Tống tướng quân đắc thắng hồi triều, thuốc này, ngài vẫn phải dùng tiếp mới được.”

Trận chiến này ta nhớ rõ, Lâm Tề đại bại, và tam hoàng tử Thẩm Ước được gửi đến Khương quốc làm con tin.

Đêm mai, phụ hoàng sẽ mở tiệc chiêu đãi quần thần, cung chúc Tống Quân Sở chiến thắng trở về, mà Lý Phụng Dung chính là người sẽ tỏa sáng trong buổi yến tiệc này, danh lợi vang dội.

Ta nhìn bát thuốc dưỡng nhan đắng ngắt trước mặt, nghĩ đến kiếp trước bị Lý Phụng Dung đẩy xuống thành lầu, nàng ta đã phơi bày mọi chuyện: “Ngươi nghĩ, Quân Sở sẽ thích một con quái vật mập ú và không não như ngươi sao?”

Chén thuốc này do Lâm ma ma sắc, ta đã uống nó suốt bốn năm liền, nhưng kết quả lại càng thêm suy nhược và béo phì.

Ta liếc nhìn Lâm ma ma trước mặt, hỏi bà ta: “Tiểu Sương đâu?”

Lâm ma ma dường như hơi sợ hãi, nhưng vẫn đẩy bát thuốc đến: “Tiểu Sương không phải được điện hạ phái đi dò la tin tức của Tống tướng quân sao? Điện hạ hãy uống thuốc đi, Cẩn phi được sủng ái nhất tiền triều chính là nhờ dùng thuốc dưỡng nhan này, mới được Mộc đế vương chuyên sủng suốt mấy chục năm đấy.”

“Để đó đi, bổn cung sẽ uống sau.”

Sau khi Lâm ma ma rời đi, ta vuốt ve cạnh bát ngọc, cười chua xót. Kiếp trước, ta quá tin tưởng người bên cạnh, trái tim đặt cả vào Tống Quân Sở, không nhìn ra được diễn xuất vụng về này.

Đây là kế hoạch rõ ràng, ta phải phối hợp với họ, để họ không nghĩ ra kế hoạch xấu xa hơn.

Nếu ta nhớ không lầm, trước khi yến tiệc diễn ra, còn có một khúc nhạc đệm.

Lý Phụng Dung nói với ta, con tin của Lâm Tề sau khi vào Khương quốc nhìn thấy bức họa của ta, nói những lời ngông cuồng, so sánh ta với hoa khôi Thiên Hương lâu của Lâm Tề.

Kiếp trước, ta không nói lời nào, thúc ngựa vào dịch quán, kéo Thẩm Ước đến phố dài đô thành diễu hành.

Sau đó bị quan ngôn chỉ trích, nói ta tàn bạo vô đạo đức.

Hiện tại ngẫm lại, người có thể nhẫn nhục chịu đựng ở Khương quốc bốn năm, làm sao có thể nói ra những lời nông nổi như vậy?

6.

Ta đã đổ bát thuốc đi.

Chưa được một khắc sau, Lý Phụng Dung quả nhiên xuất hiện.

Nhìn thấy ta chống cằm ngồi trước bàn, trong mắt nàng ấy lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng che giấu đi, tiến đến muốn nắm tay ta: “Tỷ tỷ có biết không? Tam hoàng tử Lâm Tề quốc kia thật quá đáng, hắn nhìn thấy bức họa của tỷ ở Cư Nguyệt Quán, lại dám nói có thể sánh được với hoa khôi Thiên Hương Lâu ở Lâm Tề họ.”

“Hoàng muội của bổn cung năm nay chỉ mới bảy tuổi.” Ta gạt tay nàng ta ra.

Lý Phụng Dung khựng lại, mặt đỏ lên.

Những năm trước, nàng ấy sống lâu trong cung, rất giỏi thu phục lòng người, mọi người đều cảm thấy nàng ta đáng thương, Lý Phụng Dung cũng âm thầm gọi tỷ xưng muội với ta, giống như một nữ nhi khác của phụ hoàng vậy.

Ta cười nhẹ: “Nghe ngươi gọi bổn cung là tỷ tỷ, muội ấy sẽ ghen tỵ lắm đấy!”

Nàng ta nghe vậy thở phào, “Điện hạ, lời trẻ con không đáng tin.” Lại nói, “Tống tướng quân chưa đến gặp điện hạ sao?”

“Tống tướng quân bây giờ chắc đang bận rộn nhận lời chúc mừng của triều thần, nào có thời gian gặp bổn cung? Chắc hẳn muộn hơn một chút, phụ hoàng mới triệu kiến.”

Lý Phụng Dung mặt đầy ngưỡng mộ, “Tống tướng quân anh dũng như vậy, cũng là vì ngày sau có thể xứng đôi với thân phận của điện hạ.”

Ta chỉ mỉm cười mà không nói.

Lý Phụng Dung dường như nhớ ra điều gì đó, lại chuyển đề tài trở lại chuyện con tin Lâm Tề, giọng điệu vẫn còn phẫn nộ.

Ta quyết định chiều theo ý nàng, đi gặp vị con tin Lâm Tề quốc kia.

Kiếp trước, Tống Quân Sở không chịu nổi sự khiêu khích, tam hoàng tử Lâm Tề mới vào Khương quốc không lâu, hai người đã so kiếm trên trường diễn võ, kết quả Tống Quân Sở thua thảm hại.

Sau đó, Tống Quân Sở cấu kết với người trong ngục, tra tấn Thẩm Ước đến gần chết.

Cuối cùng thả ra, chỉ một câu “bắt nhầm người” mà kết thúc mọi chuyện.

Nếu cả Khương quốc đều là nguồn gốc thù hận không đội trời chung của Thẩm Ước, vậy ta sẽ trở thành người cho hắn cơ hội sống sót trong nghịch cảnh, để cành khô héo trong tay ta hồi sinh.

Lý Phụng Dung thấy ta đứng dậy, vội vàng đi theo, mặt lộ vẻ không nỡ, “Điện hạ muốn xử lý hắn thế nào?”

Nàng ấy diễn rất giỏi, trước mặt người ngoài luôn mang vẻ mặt bồ tát từ bi, như thể người vừa xúi giục ta không phải là nàng vậy.

7.

Kiếp trước, ban đầu ta không hề nóng vội như vậy. Ta vốn cho rằng, Lý Phụng Dung chỉ nghe theo lời đàm tiếu của người khác, không đáng tin, nên mới đi kiểm chứng.

Kết quả là Tần thái úy Tần Phú thấy ta trước hành lễ, một câu “Chuyện ở Cư Nguyệt Quán tuy đáng giận, nhưng điện hạ phải lấy Khương quốc làm trọng”, từ đó gián tiếp xác nhận lời của Lý Phụng Dung là thật. Đến giờ ta vẫn chưa hiểu rõ, khi đó Tần thái úy là cố ý hay vô tình.

Ta lệnh cho người đi điều tra, thị vệ lại hồi bẩm ta, nói rằng con tin Lâm Tề bị chuyển đến Đông Cư Uyển của đô thành. Đông Cư Uyển nằm ngay phía tây ngục thất, Thẩm Ước tuy là thân phận con tin nhưng dù sao cũng là hoàng tử nước khác, đáng lẽ ra không nên an bài ở một nơi đơn sơ như Đông Cư Uyển được.

Ai ngờ thị vệ kia lại tỏ vẻ khinh thường: “Lâm Tề trong trận này thua tan tác. Tam hoàng tử gì chứ, chẳng qua là bị Tống tướng quân bắt về làm tù binh, Lâm Tề quốc lấy đâu ra mặt mũi để hoà đàm với Khương quốc chúng ta? Lão hoàng đế của bọn họ viết thư, nguyện đưa hoàng tử làm con tin, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền, danh nghĩa nghe cũng thật là êm tai. Tống tướng quân không giết hắn, cũng là do lòng nhân từ của tướng quân chúng ta.”

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)

Thị vệ kia tưởng rằng ta thích nghe những lời này, khi nhắc đến Tống Quân Sở, đương nhiên là ca tụng hết lời.

Nhưng ta nhớ rõ, kiếp trước, con tin Lâm Tề được người Khương quốc hộ tống, theo sứ đoàn Lâm Tề vào đô thành, chứ không phải là tù binh. Dù sau này, Tống Quân Sở vì thua Thẩm Ước trên trường diễn võ mà báo thù, cũng phải tận lực tìm cơ hội. Mà lý do ta bị buộc tội, cũng vì các quan ngôn lo lắng cho mối quan hệ của hai nước.

Còn hiện tại, tình hình đã hoàn toàn khác.

8.

Đông Cư Uyển, bốn bề được canh gác nghiêm ngặt.

Thị vệ giơ thẻ bài, những người khác không dám ngăn cản.

Nhìn thấy người đứng giữa đình, ta đuổi lui những người bên cạnh, một mình bước vào Đông Cư Uyển. Người kia khoanh tay, đứng trong một mảng tối, tay trái chống kiếm dài. Chiếc mũ rộng vành che kín đầu hắn, nhưng không che lấp được vóc dáng cao ráo.

Ánh sáng ban ngày rực rỡ, mà hắn lại tối tăm đến lạ.

Hắn dường như biết trước ta sẽ đến, nghe tiếng bước chân phía sau, do dự một chút, “Công chúa có gì phân phó, hãy sai người đến báo, vi thần sẽ tự mình làm.”

“Tần công tử?” Ta không chắc chắn lên tiếng.

Người đó quay lại, ánh mắt lạnh lùng không thể che giấu, nhìn ta một lúc lâu, mới cúi người hành lễ.

Ta nhận ra thanh kiếm trong tay hắn, gọi là Phụ Nhất, nghe nói mười lăm năm trước trong trận chiến tại Liêu Vân Đài, phụ hoàng đã ban thanh kiếm này cho Tần thái úy. Mà người trước mặt, ta hẳn đã từng gặp hắn ở cung yến, là con trai của Tần thái úy – Tần Dịch. Hồi nhỏ ta rất nghịch ngợm, cũng từng cùng hắn cưỡi ngựa đạp phố dài, chỉ là sau này hắn tự xin ra biên cương, kiếp trước không có nhiều liên hệ lắm.

Gặp lại cố nhân, lòng ta bỗng dâng trào cảm xúc.

Ta nén lòng, mỉm cười mở lời: “Tần công tử sao lại nghĩ rằng, ta đến đây là để gây sự?”

Hắn dường như nở nụ cười, trong giọng nói mang theo một chút giễu cợt: “Hóa ra điện hạ cũng biết hành động này dễ bị người đời chỉ trích.”

Lời này hắn nói không đúng. Kiếp trước, Lâm Tề thông qua hoà đàm, đưa con tin vào Khương quốc, nếu ta ra tay giáo huấn quá đáng, sẽ bị người đời chỉ trích. Còn hiện tại, Thẩm Ước chỉ là tù binh trong trận chiến này. Nếu hắn thực sự nói lời khiếm nhã so sánh ta với hoa khôi của Thiên Hương Lâu, ta có làm gì cũng không tính là quá đáng.