“Phụ hoàng còn không cản được ta, ngươi thì tính là cái gì?” Ta nhướng mày.
“Công chúa vẫn như ngày nào, không chịu được thiệt thòi dù chỉ nửa phần.”
Hắn không tháo mũ rộng vành xuống, nhưng lại vỗ tay ra hiệu, sai thị vệ dẫn người ra.
Chính xác hơn, là kéo lê người ra.
Người nằm trên đất thoi thóp, tóc dài rối bù che nửa mặt, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, thảm hại không chịu nổi. Sau khi những người đó lui ra, Tần Dịch nhấc chân, trước mặt ta, giẫm nát tay của người đang nằm hấp hối trên bậc thềm.
Ngay lập tức, ta nghe thấy tiếng xương gãy “rắc rắc”.
Tần Dịch cười lạnh, rút từ ống tay áo ra một chiếc roi đuôi phượng đưa cho ta, “Điện hạ yên tâm, giữ lại một hơi thở, không chết được. Tam hoàng tử Lâm Tề tập võ nhiều năm, thủ đoạn của thần đương nhiên cũng phải xứng tầm với hắn chứ, đúng không?”
Ta nhìn vết máu kinh người trên thân nam tử nằm dưới đất, lòng thầm hít một hơi khí lạnh.
Người này còn tàn nhẫn hơn ta.
Trước khi rời đi, Tần Dịch nói một câu đầy ẩn ý, “Đóng cửa lại, tra tấn trong bóng tối mới gọi là tra tấn.”
Ta nghe vậy nhíu mày, “Tần công tử, lo lắng nhiều rồi.”
Hắn dường như đang dạy ta cách làm việc, ngầm chế nhạo ta hành động quá mức trắng trợn.
Ta đứng rất lâu, người dưới đất cuối cùng cũng có động tĩnh, hắn loạng choạng đứng dậy, nhưng xương sống dường như cũng bị thương, không thể đứng thẳng. Trong ánh sáng ban ngày chói chang, người đàn ông trước mắt, đôi mắt đen láy, ánh lên tia sáng lạnh lùng.
Phải nói thật, người tên Thẩm Ước này trời sinh có ngũ quan vô cùng tuấn tú, điểm tô thêm chút máu, lại càng thêm vài phần thanh diễm.
Ánh mắt ta dừng lại trên bàn tay đầy vết thương của hắn, “Một đôi tay đẹp như vậy, cứ thế mà bị hủy hoại, thật đáng tiếc? Chi bằng thay bổn cung pha một chén trà?”
Hắn cúi thấp mắt, bất vi sở động.
Ta dùng roi nâng cằm hắn lên, “Tam hoàng tử Thẩm Ước, ngươi có nguyện ý không?”
Tay hắn dưới ống tay áo dường như nắm chặt, nhưng vẫn mềm nhũn vô lực.
“Nếu ngoại thần không nguyện ý thì sao?” Hắn thản nhiên cười.
Lâm Tề quốc đã dâng biểu, chấp nhận là nước phụ thuộc, hắn xưng như vậy cũng không sai.
Thẩm Ước ngẩng đầu, dưới chiếc mũi thon là đôi môi vấy máu đỏ, tương phản với khuôn mặt trắng bệch, giống như một nét đỏ giữa mùa đông lạnh giá.
Ta cười, “Bản cung có thể cứu ngươi ra khỏi lao ngục, Tam hoàng tử Thẩm cũng nên suy nghĩ xem, có thể dùng gì để báo đáp?”
Hắn nghiêng đầu, gằn từng chữ một, “Mười lăm năm trước, trong trận chiến tại Liêu Vân Đài, Khương quốc đại thắng, hôm đó hoàng hậu sinh hạ một cô con gái, hoàng đế phong điện hạ làm trưởng công chúa Khương quốc. Điện hạ kim tôn ngọc quý, muốn ai sống thì sống, muốn ai chết thì chết, thần tiên cũng không giữ được.”
Hoa hải đường ở Đông Cư Uyển đang nở rộ, Thẩm Ước dời mắt, từ từ cúi đầu, không khí dường như cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Sau đó, hắn nhìn vào mắt ta, cười nhạt, “Ngoại thần, có lựa chọn khác sao?”
9.
Rời Đông Cư Uyển, ta vào cung gặp phụ hoàng. Khi Đức công công thông bẩm, tiếng nghị sự bên trong liền im bặt. Trời nóng bức, phụ hoàng thậm chí không muốn ta chờ lâu, chỉ chốc lát sau, vài vị lão thần đã lục tục đi ra, Đức công công đích thân dẫn ta vào điện Chiêu Dương.
Trong điện, mùi long diên hương rất nồng, băng vương mạ vàng tỏa ra hơi lạnh, phụ hoàng ấn thái dương, mặt đầy mệt mỏi, cho vài nội thị lui ra, lại vẫy ta lại gần.
“Vĩnh Định, con lại muốn thứ gì kỳ lạ, hay trong đô thành buồn lâu rồi, muốn ra ngoài đi dạo?”
Giọng phụ hoàng hơi khàn, không khác kiếp trước, người chưa bao giờ ép buộc ta, nhưng ta luôn dựa vào sự áy náy của người với mẫu hậu quá cố và tình yêu dành cho ta, đưa ra các yêu cầu vô lý. Phụ hoàng luôn chiều lòng ta, đáp ứng mọi mong muốn của ta, nhưng ta chưa bao giờ thực sự quan tâm đến người, những nếp nhăn nơi khóe mắt đã hằn sâu thêm, mái tóc lại thêm vài sợi bạc.
Nhắm mắt lại, hình ảnh Tống Quân Sở siết cổ người hiện lên, khoảnh khắc cuối cùng, phụ hoàng còn tuyệt vọng ra hiệu cho ta nhắm mắt, đừng nhìn. Trong ký ức cuối cùng, ta bị thị vệ giữ chặt, còn phụ hoàng đã không thể nói thành tiếng, chỉ run rẩy môi, mấp máy.
“Vĩnh Định, đừng nhìn…”
Phụ hoàng chết không nhắm mắt.
Cổ họng ta thắt lại, nuốt ngược nước mắt vào trong, cảm xúc trào dâng, lại muốn nói rất nhiều điều. Là ta không hiểu chuyện, khiến người lo lắng bao nhiêu năm, là ta không nên xin tha cho Tống Quân Sở, để lại mối họa lớn cho Khương quốc, là đứa con gái này vô dụng, không thể chia sẻ gánh nặng cùng người.
Nhưng rốt cuộc khi mở mắt, ta chỉ nói một câu bình thường, “Phụ hoàng, uống chút trà cho đỡ khát.”
Phụ hoàng nhận trà, có chút ngạc nhiên.
Ta thay đổi long diên hương trong lư hương thành hương an thần, rồi đề nghị muốn ra khỏi cung ở trong phủ công chúa một thời gian.
Khi ta còn là một đứa trẻ, phụ hoàng đã mời những thợ thủ công giỏi nhất Khương quốc đến sửa sang lại phủ công chúa, trang hoàng, bày biện không thứ gì là không quý giá. Người luôn muốn mang cho ta những thứ tốt đẹp nhất trên đời, nghĩ rằng sau này khi ta gả đi, có thể sống một cách thoải mái.
Ta lấy lại bình tĩnh, “Nhi thần năm nay cũng đã mười lăm tuổi, bổn triều ta cũng có tiền lệ, công chúa Cấp An mười hai tuổi đã xuất cung mở phủ.”
Phụ hoàng nghe vậy lại có chút giận, “Vĩnh Định, có phải dạo này trẫm nuông chiều con quá rồi không?”
Ta ngạc nhiên, bỗng hiểu ra, ta không nên nhắc đến Cấp An. Công chúa Cấp An có thân phận khó xử, hoàng gia gia khi đó đồng ý cho nàng xuất cung sớm là để tránh tai họa. Còn ta xuất cung, hoàn toàn là vì trong cung bó buộc, việc có thể làm quá ít. Kiếp trước, khi Khương quốc gặp nguy, Tần thái úy Tần Phú không những không xuất binh mà còn quay lưng với Tống Quân Sở. Chỉ khi ta ở ngoài cung, mới có thể tìm hiểu nguyên nhân của tất cả chuyện này.
Phụ hoàng thấy ta không đáp, mặt lạnh đi, “Có phải Tống Quân Sở lại cho con uống canh mê hồn gì hay không?”
“Hắn?” Ta nhíu mày, “Nếu phụ hoàng muốn nhắc lại chuyện cũ, thì quả thật lúc đó là do nhi thần không hiểu chuyện, không nên can thiệp vào quyết sách của phụ hoàng, giữ Tống Quân Sở bên mình. Nếu hôm nay phụ hoàng muốn trị tội hắn, nhi thần tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Kiếp trước, Tống Quân Sở nhờ ta tránh họa, sau này dần dần không cam chịu chỉ làm bạn đọc của ta.
Hắn nói: “Điện hạ, thần muốn ra trận giết địch, kiến công lập nghiệp, như vậy thần mới xứng đáng với điện hạ.”
Khi đó, ta không phải không biết, ngoài những lời nói sáo rỗng này, trong lòng hắn thực chất còn ủ một bụng tức giận. Ta nghĩ, Tống Quân Sở quá mức ngây thơ, nghĩ rằng nắm trong tay chiến công, một bước lên mây, là có thể minh oan cho nhà họ Tống. Nhưng ta vẫn tự tin, coi hắn là diều giấy trong tay, Khương quốc quá rộng lớn, hắn không bay ra được.
Sự thật chứng minh, ta quá ngây thơ, về việc chơi trò tâm lý, ta mãi mãi không phải là đối thủ của hắn. Hắn không phải muốn minh oan cho nhà họ Tống, mà là chôn sâu thù hận, ngày đêm ủ mưu, chỉ để có ngày tự tay hủy diệt Khương quốc.
Sắc mặt phụ hoàng hòa hoãn một chút, “Có phải hắn ức hiếp con? Vĩnh Định, nếu hắn chỉ là bạn đọc của con, trẫm giết hắn cũng không sao. Nhưng giờ hắn đã là thượng tướng quân của Khương quốc, nếu tùy tiện trị tội, thì chỉ khiến cho biên cảnh rung chuyển, làm nguội lòng các tướng sĩ.”
Ta cũng không mong chờ phụ hoàng sẽ trị tội hắn ta, chết theo cách này, thực sự là quá rẻ mạt cho hắn. Ta muốn bóc trần từng chiến công mà hắn ta lấy xương máu đổi lấy, khiến hắn thân bại danh liệt mà chết.
Phụ hoàng tin rằng ta chỉ là ham chơi, đã điều động người từ cấm quân đi theo bảo vệ, đồng ý cho ta xuất cung ở lại một thời gian. Ta cũng biết, sứ thần nước Lâm Tề phái đến, còn vài ngày nữa mới đến Khương quốc, phụ hoàng muốn dời yến tiệc lại sau bảy ngày, để trước mặt sứ đoàn nước Lâm Tề phô diễn uy quyền của Khương quốc.