Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NGƯỜI TRONG LÒNG GỬI TA CHO HOÀNG TỬ NƯỚC ĐỊCH LÀM THIẾP Chương 1: NGƯỜI TRONG LÒNG GỬI TA CHO HOÀNG TỬ NƯỚC ĐỊCH LÀM THIẾP

Chương 1: NGƯỜI TRONG LÒNG GỬI TA CHO HOÀNG TỬ NƯỚC ĐỊCH LÀM THIẾP

3:57 chiều – 09/07/2024

Người trong lòng muốn gửi ta cho hoàng tử nước địch làm thiếp.

Hắn nói: “Phụng Dung nhát gan, Lâm Tề quốc là nơi man di, nàng ấy không chịu nổi.”

Lúc hắn nói lời kia, Lý Phụng Dung đang đứng ở bên cạnh hắn, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt, trông rất khổ sở, như thể từ trước đến nay, ta mới là kẻ chen ngang phá vỡ tình yêu của họ.

Nàng ta là đoá mẫu đơn ấm áp mà hắn ủ ấp trong đêm đông, có tấm lòng tốt đẹp trong mắt mọi người, là ánh trăng sáng mà không ai được phép xúc phạm. Vì vậy, nàng không thể chịu đựng được chuyện làm thiếp uất ức như vậy, nhưng ta thì phải chịu đựng.

Người trong lòng ta có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ biết được, đoá mẫu đơn tốt bụng đó đã tự tay đẩy ta từ thành lâu xuống, nhìn thấy thân thể máu thịt mơ hồ của ta, mỉm cười gọi ta là công chúa tuẫn quốc.

1.

Kiếp trước, ta là trưởng công chúa của Khương quốc, phụ hoàng yêu thương, chiều chuộng ta, như châu như bảo.

Năm ta mười lăm tuổi, Tống Quân Sở trở về sau cuộc săn bắt.

Ta cầm túi thơm mà mình đã thêu suốt mấy đêm liền, dưới ánh trăng, ta bẽn lẽn tỏ bày tình cảm với hắn.

Tống Quân Sở im lặng không nói gì, ánh mắt không cố định, nhìn về phía cột hành lang phía sau lưng ta.

Khi đó ta kiêu ngạo biết bao, không bao giờ nghĩ đến khả năng thứ hai cho mối quan hệ của chúng ta, cũng không biết người hắn nhìn là Lý Phụng Dung đang ẩn nấp trong bóng tối.

Sau này, tại thao trường diễn võ, hắn bị một kiếm của con tin Lâm Tề quốc đâm thủng áo ngoài, túi thơm rơi ra, ta đứng bên ngoài nhìn thấy rõ ràng, đó không phải cái mà ta làm, mà là do tay Lý Phụng Dung thêu.

Kỹ thuật thêu của nàng ấy thật tốt, mặt thêu tinh tế, thêu bằng chỉ bạc, từng mũi kim từng sợi chỉ, đều chất chứa những tâm tư của thiếu nữ, được người thương của ta cất giữ cẩn thận.

Ban đầu ta định thành toàn cho họ, công chúa của Khương quốc, cầm được thì buông được.

Nhưng đêm hôm đó, Tống Quân Sở lại quỳ một gối, giải thích với ta: “Điện hạ, Phụng Dung cùng thần có chung cảnh ngộ, là một kẻ đáng thương, thần chỉ vì động lòng thương cảm mới nhận lấy túi thơm của nàng ấy.”

Cũng đêm hôm đó, Lý Phụng Dung trước mặt ta khóc như hoa lê đẫm mưa: “Điện hạ, ta không biết người cũng tặng túi thơm cho Tống tướng quân.”

Ta và Tống Quân Sở lớn lên bên nhau, toàn bộ Khương quốc, ai không mù đều nhìn ra được tình cảm của ta dành cho hắn. Tống Quân Sở nói hắn chỉ vì thương xót Lý Phụng Dung, mặc dù lời giải thích này quá vô vị và vụng về, nhưng ta vẫn tình nguyện tin.

Dù sao mạng sống của hắn cũng là do ta cứu, những năm qua hắn đối xử tốt với ta, từng chút từng chút một, không thể nào là giả được.

2.

Bốn năm trước, phụ hoàng hạ chỉ, muốn tru di cả nhà Tống gia.

Dưới ánh nắng như thiêu như đốt, mái ngói son không che kín đầu.

Tống Quân Sở quỳ trước cửa điện Mộc Xuân, van xin phụ hoàng tha mạng cho cả gia tộc hắn. Hắn dập đầu một lần lại một lần, máu tươi nhuộm đỏ cả mảng thềm ngọc.

Dưới sự vây quanh của đám tì nữ, ta đi ngang qua thiếu niên đang quỳ.

“Vĩnh Định trưởng công chúa, xin ngài hãy nói giúp Quân Sở vài lời trước mặt thánh thượng.”

Thiếu niên quỳ gối bỗng như hóa điên lao tới, tì nữ Tiểu Sương hoảng hốt kêu lên nhưng không ngăn cản được.

Tay Tống Quân Sở vấy đầy máu tươi lên giày ta, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Chàng trai cúi gục người xuống, buộc phải giấu hết hận thù trong mắt. Hắn phủ phục trước mặt ta, đôi mi run rẩy, coi ta là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Ta loạng choạng lùi lại hai bước, nhíu mày nói: “Bẩn.”

Hắn cứng đờ, quỳ thẳng người, không nói thêm lời nào.

Nhưng ta như bị ma ám, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy sát khí đó, ngẩn ngơ một lúc lâu.

Trong điện Mộc Xuân, phụ hoàng hỏi ta: “Vĩnh Định, con thực sự muốn định tội hắn sao?”

Ta hờn dỗi, lật qua lật lại nghiên mực trong tay: “Tiết của Thái phó thật nhàm chán, nhi thần đang thiếu một bạn đọc.”

Người nhà Tống gia phạm thượng phản nghịch, phụ hoàng tuy có nguyên tắc của mình, nhưng vẫn tha cho Tống Quân Sở một mạng, chỉ định hắn làm bạn đọc của ta.

Nghĩ lại, chỉ một thoáng nhìn lướt qua trước điện Mộc Xuân năm ấy, Tống Quân Sở đã như ma quỷ ám ảnh trong lòng ta suốt tám năm, đến mức muốn gỡ bỏ nó ra chẳng khác gì móc thịt, moi tim.

Khi đó, Tống Quân Sở rưng rưng nước mắt, biết ơn vô cùng.

Sau này, hắn trước mặt ta, cũng mắt đỏ như máu, siết chặt sợi dây trong tay từng chút từng chút một, siết chết phụ hoàng của ta.

3.

Tống Quân Sở trở thành bạn đọc của ta.

Ta ham chơi vô độ, mỗi khi bị thái phó trách mắng, đều có người thay ta chịu đựng. Người nhận roi từ trước là tì nữ Tiểu Sương, sau này là Tống Quân Sở.

Hắn bảo vệ ta gần như thành bản năng, gặp kẻ dưới phạm thượng, Tống Quân Sở luôn ra tay dạy dỗ trước. Sau đó, hắn quỳ một gối, ánh mắt thành kính, “Điện hạ của ta, ngài vốn dĩ nên được hưởng mọi sự tôn sùng trên thế gian này, thần không nỡ để ngài chịu bất kỳ ủy khuất nào, bất kỳ…”

Không phải là lời tỏ tình, nhưng lại là lần đầu tiên khiến hai má ta đỏ bừng.

Ta tưởng rằng, ta và hắn đã thân nhau như tri kỷ, sau này chỉ cần cầu xin phụ hoàng gả ta cho hắn, mọi chuyện cũng coi như nước chảy mây trôi.

Cho đến khi một người khác xuất hiện – Lý Phụng Dung.

Lý Phụng Dung là nữ nhi của Lý Quốc công trung liệt, nàng ấy hoàn toàn khác ta, luôn giống như một chú thỏ con sợ hãi. Vì cha nàng năm xưa trấn giữ biên ải, kho lương bị thiêu hủy, nhưng vẫn không chịu đầu hàng, đêm đến đã bị kẻ gian cho một nhát, đầu lìa khỏi cổ. Mẹ của Lý Phụng Dung không chịu nổi cú sốc này, khóc lóc suốt đêm, rồi treo cổ tự vẫn, nhà họ Lý nay chỉ còn lại một mình tiểu thư Lý Phụng Dung yếu đuối.

Phụ hoàng biết chuyện, ngồi trầm ngâm một lúc lâu rồi hỏi ta: “Vĩnh Định, con có muốn có thêm một người cùng chơi không?”

Trong cung, Chử phi là biểu muội của Lý Quốc công, Tống Quân Sở được lệnh đưa nàng ấy về cung, ôn chuyện với Chử phi.

Sau lần ôn chuyện đó, Lý Phụng Dung đã ở lại trong cung.

Sau đó, Tống Quân Sở thắng trận ở Lâm Tề trở về, phụ hoàng mở tiệc chiêu đãi quần thần.

Trong yến tiệc, Lý Phụng Dung trộm thơ của ta, tỏa sáng rực rỡ.

Trước mặt quần thần trong cung, ta giận dữ đập bàn đứng dậy, nói rằng bài thơ đó là do ta làm, Tống Quân Sở có thể làm chứng cho ta.

Lý Phụng Dung đứng ngây ra tại chỗ, hai mắt đỏ hoe, như một chú thỏ con sợ hãi, không biết nên làm gì.

Nhưng người trong lòng ta, Tống Quân Sở, trước mặt mọi người lại quay mặt đi, “Điện hạ, mắc sai lầm không phải là điều đáng hổ thẹn, điều khó khăn là, phải dám đứng ra chịu trách nhiệm.”

Bài thơ đó, ngày hôm trước, ta từng câu từng chữ đọc cho Tống Quân Sở nghe, hắn sao có thể không biết thực hư?

Sau đó, Tống Quân Sở nói gì? Ồ, hắn rơi lệ trước mặt ta, từng lời chân thành tha thiết: “Thần hôm đó quả thật không nghe rõ bài thơ mà điện hạ đọc. Chỉ là, điện hạ là trưởng công chúa Khương quốc, dù có mắc sai lầm thì thiên hạ cũng không dám bàn ra tán vào, nhưng nếu Lý tiểu thư bị truyền ra ngoài loại chuyện này, danh tiếng của nàng ấy sẽ bị hủy hoại.”

Ta hỏi hắn, vậy còn ta thì sao? Hắn sợ lời nói của thiên hạ làm hại danh tiếng của Lý Phụng Dung, nhưng không sợ ta bị mọi người dị nghị sao?

Tống Quân Sở cười vuốt tóc ta, “Điện hạ cần gì phải lo lắng chuyện này? Thần sẽ mãi mãi ở bên cạnh điện hạ, một đời còn chưa đủ sao?”

Ta đã thỏa hiệp.

Cung yến qua đi, ta trở thành công chúa vô não điêu ngoa, ngang ngược trong miệng người đời. Còn Lý Phụng Dung lại được những kẻ nho sĩ gán cho cái danh “đệ nhất tài nữ Thượng Kinh”, “tài hoa hơn cả Đỗ Bảo, cảm xúc thơ tình đầy quyến rũ, tựa như phù dung vượt trội.”

4.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)

Sau này ta mới biết, Tống Quân Sở là một con sói khó thuần hóa, lợi dụng ta từng bước kiểm soát quyền lực quân sự của Khương quốc.

Khi Lâm Tề tấn công, Khương quốc nội loạn ngoại xâm, phụ hoàng bị bóp chết, còn ta thì từ thành lầu rơi xuống, thân thể máu thịt mơ hồ.

Mọi người đều nói, trưởng công chúa Khương quốc trời sinh ích kỷ và tàn bạo, không ngờ lại chết thảm như vậy.

Người mà Lâm Tề quốc muốn hòa thân là tam hoàng tử Thẩm Ước của Lâm Tề, cũng là thái tử hiện nay của Lâm Tề. Hắn ở Khương quốc bốn năm, chịu đựng đủ loại nhục nhã, đã tôi luyện thành một trái tim tàn nhẫn. Khi hai nước hoà đàm, hắn đã thả ra tin tức, tuyên bố sẽ lột da róc xương người được cử sang hòa thân của Khương quốc.