Chuyện này liền được định đoạt như vậy.
Thiếu nữ giúp ta giải vây tên là Giang Niên Hỉ, hiện mười lăm tuổi, là con gái của tướng quân.Tướng quân thường xuyên đóng quân ở biên cương, để lại tỷ ấy một mình ở kinh thành.
Khi còn nhỏ, tỷ ấy thường bị các tiểu thư khác bắt nạt, vì vậy rất ghét những hành vi bè phái loại trừ này, nên đã ra tay giúp ta.
Chu Lệnh Kiều tuy không vui, nhưng nể mặt cha của Giang Niên Hỉ, chỉ nhíu mày rồi rời đi.
Giang Niên Hỉ là người lạnh lùng, dù đã giúp ta, cũng không thích nói chuyện với ta. Ta cũng không phải là người khéo léo, chúng ta cứ như vậy, ít khi giao tiếp, sống chung trong một phòng.
Sau đó một thời gian, Hách Liên đại nhân dẫn dắt chúng ta học cầm kỳ thi họa, pha trà cắm hoa. Tiểu công chúa thích cưỡi ngựa bắn cung, trong chương trình học cũng có môn này. Một là để tăng cường sức khỏe, hai là có thể giúp tiểu công chúa giải khuây.
Chu Lệnh Kiều và nhóm người của nàng ta vẫn thỉnh thoảng làm khó ta. Họ không đổ nước rửa vào thức ăn của ta thì cũng ra lệnh cho hạ nhân dùng nước lạnh để ta tắm.
Thậm chí còn thường giấu quần áo của ta, khiến ta bị trễ giờ và bị Hách Liên đại nhân trách phạt.
Nhưng ngoài những chuyện đó, cuộc sống ở đây vẫn tốt hơn nhiều so với ở Chu gia.
Thời gian cứ như vậy trôi qua một tháng.
Công chúa nhỏ cuối cùng cũng trở về cung sau khi du ngoạn ở Giang Nam, nghe nói trong cung có nhiều cô nương tuổi thích hợp đến để làm vui lòng công chúa, thậm chí còn học cưỡi ngựa bắn cung.
Công chúa nhỏ liền nảy sinh ý muốn tổ chức một cuộc đua ngựa ở sân tập, đã là cuộc đua thì sẽ có nguy hiểm.
Trưởng công chúa từ trước tới nay đều cưng chiều muội muội , không cho phép ngài ấy tham gia, nhưng để thỏa mãn nhu cầu giải trí, cuộc đua vẫn được tổ chức như kế hoạch.
Những người tham gia đều là những tiểu thư nổi tiếng ở kinh thành, bình thường thì họ yểu điệu duyên dáng, đi đứng nhẹ nhàng.
Người dân kinh thành đã từng thấy các võ phu đua ngựa, thấy các hoàng tử quý tộc đua ngựa, nhưng chưa từng thấy nhóm tiểu thư này đua ngựa bao giờ.
Vì vậy, họ rất háo hức, đồng loạt yêu cầu được xem, nhóm học sinh của Thái Học Điện vốn ở trong cung, nên đương nhiên cũng được xem cuộc đua.
Cuộc đua được chuẩn bị trong ba ngày.
Tôi cùng một nhóm thiếu nữ mặc đồ cưỡi ngựa, đến sân tập, vốn dĩ đây chỉ là một cuộc đua nhỏ. Nhưng lúc này lại đông nghẹt người, thậm chí, ngay cả trưởng công chúa cao quý và hoàng hậu cũng đến tận nơi.
“…”
Thái giám dẫn ngựa đến cho chúng ta. Mười sáu con ngựa khác nhau đứng cạnh sân tập, tôi liếc mắt liền thấy con ngựa màu nâu, rất giống con ngựa con của ta trước đây. Ta vô thức chọn nó.
Chu Lệnh Kiều đứng không xa, thấy vậy thì cười khẩy: “Ngươi thật là nhớ nhung.”
Ta không nói gì, đi sang bên cạnh chuẩn bị, lúc này, từ khán đài có người bước xuống.
Hắn bước đến bên cạnh ta một cách lơ đãng, rồi ngồi xuống đất, trông rất tùy tiện, không giống như cố ý tìm ta.
Nhưng lời hắn nói lại hướng về phía ta: “Con ngựa nâu đỏ kia rõ ràng khỏe mạnh hơn, ngươi đã chọn sai rồi.”
Ta lau dây cương, hồi lâu mới chậm rãi nói:
“Ngựa tốt đến đâu, cũng phải có người biết cưỡi. Ngược lại, một người biết cưỡi ngựa tốt, có thể nuôi dưỡng ra nhiều con ngựa giỏi.”
Hắn liếc ta một cái, cười nhẹ: “Ngươi thật có dã tâm không nhỏ.”
Ta nhảy lên lưng ngựa, mặt không đổi sắc: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Ngày xưa, ta chỉ là một kẻ nhỏ bé không đáng kể trong sân tập ngựa này. Còn bây giờ, ta đã có thể đứng trên lưng ngựa, cạnh tranh với Chu Lệnh Kiều. Nàng ta bảo ta chấp nhận số phận, nhưng không biết, nàng ta có chấp nhận số phận hiện tại không?
Nghĩ đến đây, ta ngẩn ngơ một lát, ngay sau đó, ánh mắt kiên định trở lại. Đội hình đã được chia từ trước, tám người một nhóm. Ta vừa khéo được xếp chung với Giang Niên Hỉ, Chu Lệnh Kiều và Triệu Phủ Vinh, tám con ngựa nhanh chóng chạm đầu.
Chu Lệnh Kiều nhìn ta cười đắc ý, sau đó ra hiệu cho Triệu Phủ Vinh. Lúc này, tiếng cồng chiêng vang lên, tám con ngựa gần như đồng thời lao đi.
Giang Niên Hỉ đứng đầu tiên.
Chu Lệnh Kiều đứng thứ hai.
Ta theo sát phía sau nàng ta, vừa định tăng tốc, nhưng bị Triệu Phủ Vinh chặn lại. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta khá tốt, luôn giữ vị trí bên cạnh và sau ta. Chu Lệnh Kiều thấy vậy cười đắc ý, thấy ta nhất thời không thể vượt qua, tỷ ấy liền chạy về phía Giang Niên Hỉ.
Hai con ngựa càng lúc càng gần.
Chu Lệnh Kiều đột nhiên tấn công, lao thẳng về phía Giang Niên Hỉ, nếu Giang Niên Hỉ tiếp tục chạy, hai con ngựa sẽ ngay lập tức va vào nhau. Nếu tủ ấy kéo dây cương để tránh cú va chạm này, đồng nghĩa với việc sẽ thua cuộc.
Giang Niên Hỉ mím môi, trong mắt hiện lên sự bướng bỉnh, nhưng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc. Ta bằng một động tác cực kỳ khó, lộn nhào kẹp chặt bụng ngựa, né tránh sự cản trở của Triệu Phủ Vinh, sau đó tăng tốc, kéo Giang Niên Hỉ lên lưng ngựa của mình.
Một loạt động tác liền mạch, khán giả lập tức reo hò khen ngợi.
“Cô nương này không tồi, chỉ là hơi lạ mặt.”
“Nghe nói là con thứ của Chu gia.”
“Hừ…”
Các gia đình quyền quý, vốn không coi trọng nhà Chu gia được sự giàu có nhờ vào con gái. Một đứa con thứ như ta, càng không được coi trọng.
Chỉ có trưởng công chúa ngồi trên cao nhấp ngụm trà, cười nói: “Có khí phách đấy.”
Hai con ngựa va vào nhau, Chu Lệnh Kiều bị hất mạnh ra ngoài. Nàng ta ngã xuống đất, khuôn mặt méo mó: “Đau quá…”
Cuộc đua kết thúc.
Ngay sau đó, bên cạnh vang lên tiếng hô của thái giám: “Thái tử điện hạ…”
Mọi người vô thức ngẩng đầu lên.
Thấy một nam tử mặc áo gấm màu đen, dáng người như ánh trăng sáng, với vẻ mặt lo lắng, bước nhanh về phía này.
Chu Lệnh Kiều quên cả đau đớn, e thẹn vuốt tóc bên tai, ấm ức nói: “Thái tử ca ca, tay ta đau quá.”
Nhưng thái tử lại không nhìn cô ta một cái, lại thẳng qua nàng ta. Bước về phía ta, ta nghi hoặc nhìn hắn. Ngay lập tức, ngài ấy dang tay dài, bế Giang Niên Hỉ đi.
Chàng trai thanh tú nhíu mày chặt, giọng khàn khàn nói: “Làm ta sợ muốn chết, nguy hiểm thế này sao có thể đùa giỡn? Có bị thương không?”
Giang Niên Hỉ cười gượng, đẩy ngài ấy ra: “Tránh xa ta ra một chút.”
Lúc này, Chu Lệnh Kiều phía sau dậm chân: “Thái tử ca ca, người bị thương là ta mà!”
“Ồ, ngươi à.” Thái tử mặt không biểu cảm quay đầu, “Chính ngươi giở trò, muốn hại người khác, vì muốn thắng mà không từ thủ đoạn, thật khiến cô thất vọng!”
Chu Lệnh Kiều: “…”
Giành chiến thắng trong cuộc thi, Đức công công tự mình dẫn ta đến gặp hoàng hậu để nhận thưởng. Dù hoàng hậu yêu thích Chu Lệnh Kiều, nhưng lại lạnh nhạt với ta. Ngược lại, trưởng công chúa hỏi ta vài câu: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Thưa công chúa, thần nữ năm nay mười ba tuổi.”
“Ừm.”
Đến đây, ta đáng lẽ nên biết điều mà lui xuống, nhưng ta lại dũng cảm ngẩng đầu, nhìn trưởng công chúa.
Trưởng công chúa đã ngoài năm mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt, mặc trang phục quý phái nhưng không phô trương, trên đầu cài một vài chiếc trâm cài bằng ngọc đỏ, trông thật uy nghi và thanh cao.
Khí chất của bà trầm ổn hơn hoàng hậu rất nhiều, ta đã nghe nói về vị trưởng công chúa này.
Khi còn nhỏ, hoàng đế không được sủng ái, bất kể tài năng hay thành tích, đều không bằng ca ca của mình. Ngượ lại, trưởng công chúa, dù là phụ nữ, lại có tài năng và hoài bão, vượt trội hơn tất cả mọi người.
Nếu không phải hoàng đế bảo thủ, bây giờ giang sơn có lẽ đã là của trưởng công chúa. Và hoàng đế hiện tại chính là do trưởng công chúa giúp đỡ lên ngôi.
Cũng là trưởng công chúa trong thời kỳ căn cơ của hoàng đế chưa vững chắc, đã đẩy lùi mọi ý kiến phản đối, cải cách, xây dựng đường sá, kết nối thương đạo, làm nhiều việc lớn, cuối cùng giúp hoàng thượng giữ vững ngôi vị.
Hoàng đế rất kính trọng vị trưởng tỷ này, cho đến nay, vẫn thường bàn bạc quốc sự với bà.
Đối diện với ánh mắt của ta, trưởng công chúa giả vờ không hài lòng: “Sao hả?”
Ta vội cúi đầu, nói: “Xin công chúa tha tội, thần nữ lần đầu gặp nhân vật huyền thoại, nhất thời tò mò, nên nhìn nhiều hơn một chút.”
Người tâng bốc bà không ít, bà không có hứng thú, cười lạnh một tiếng, coi như đáp lại, không để ý đến ta.
Trước khi rời đi, ta ngập ngừng.
Cuối cùng vẫn nói: “Công chúa, người bận rộn nhiều việc, thần nữ không nên nhiều lời, nhưng thần nữ thấy công chúa mệt mỏi, xung quanh môi trắng bệch, dưới mắt thâm đen, có lẽ là do lao lực tích tụ. Thần nữ từ nhỏ đã học một số phương pháp xoa bóp có thể hoạt huyết thư cân, giảm mệt mỏi. Nếu công chúa không chê, thần nữ nguyện vì người phục vụ.”