Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN CHƯƠNG 7: PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN

CHƯƠNG 7: PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN

5:53 chiều – 08/07/2024

22

Lời vừa dứt.

Hoàng hậu bên cạnh đập bàn: “Hỗn láo, trong cung có thái y và nữ quan chuyên phục vụ công chúa, đến lượt một con nhà quê như ngươi nịnh nọt sao?”

Ta vội quỳ xuống, lo sợ nói: “Thần nữ không dám, thần nữ chỉ lo lắng cho sức khỏe của công chúa, vì lợi ích của dân chúng. Nếu công chúa không tin, thần nữ có một túi thơm, có thể tạm thời giảm mệt mỏi, công chúa có thể thử.”

Trưởng công chúa những năm gần đây sức khỏe không tốt, đã có dấu hiệu kiệt quệ. Mỗi khi bà ra ngoài, đều mang theo thái y, nghe vậy, bà giơ tay ra hiệu cho thái y nhận túi thơm, thái y kiểm tra một lát, lắc đầu với bà: “Công chúa, không có độc.”

Trưởng công chúa gật đầu với ta: “Được rồi, túi thơm của ngươi, ta nhận. Một tháng sau ngươi đến phủ công chúa tìm ta. Nếu túi thơm không có tác dụng, thì đầu của ngươi cũng không giữ được, hiểu chưa?”

Ta thở phào nhẹ nhõm, khi rời khỏi trường đua, lưng ta vẫn không ngừng lạnh toát. Xe ngựa chờ chúng ta bên ngoài, ta và Giang Niên Hỉ cùng lên xe.

Tỷ ấy bị thương nhẹ, mặt tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy ta, vẫn đứng dậy nói: “Hôm nay cảm ơn muội.”

“Không có gì, trong cung sâu thẳm khó sống, nữ nhân nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Không biết tỷ ấy nghĩ gì, sắc mặt động lòng, môi mấp máy, vừa định mở miệng, xe ngựa đột nhiên rung lắc.

Ngay sau đó, rèm được kéo lên, một bóng dáng cao lớn bước vào, nam tử mặc áo đen, che mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.

Ta kinh ngạc, định hét lên cứu mạng, hắn bịt miệng ta, giơ tay muốn chém vào cổ ta.

Giang Niên Hỉ vội nói: “Đừng, hôm nay muội ấy đã cứu ta, ngài không thể đối xử với muội ấy như vậy.”

Nam tử do dự một lát, cuối cùng thả ta ra, biết Giang Niên Hỉ quen hắn, ta cũng yên tâm.

Nhưng ngay sau đó, hắn kéo khăn che mặt xuống, ta vừa yên tâm lại thấy lo lắng.

Hắn không phải ai khác.

Chính là thái tử.

23

Thái tử cảnh cáo nhìn ta, sau đó đẩy ta ra, nhíu mày ngồi xuống bên cạnh Giang Niên Hỉ, giọng đau lòng: “Để ta xem, nàng bị thương ở đâu?”

Giang Niên Hỉ đảo mắt: “Cát Úc, ngài có bị sao không? Ta còn chưa gả đu, sao có thể để ngài tùy tiện xem thân thể ta?”

Thái tử nghe vậy, mắt lập tức đỏ lên, không quan tâm ta đang ở bên cạnh, liền ôm chặt Giang Niên Hỉ vào lòng, giọng khàn khàn nói: “Nói bậy, đời này nàng chỉ có thể gả cho ta.”

Giang Niên Hỉ đẩy ngài ấy ra, nhưng  không đẩy được, liền để ngài ấy ôm, trong lòng bực bội nói: “Thôi đi, ngài đã đính hôn với Chu Lệnh Kiều từ nhỏ, ta tuyệt đối không làm thiếp, ngài nên sớm từ bỏ ý nghĩ này.”

“Ta không muốn cưới Chu Lệnh Kiều.”

Thái tử cãi lại, giọng nói vô thức lớn hơn vài phần: “Nàng ta là thiên mệnh phượng nữ, là hoàng hậu tương lai, nhưng ta cũng không chắc sẽ là hoàng đế tương lai.”

“Ngài điên rồi, ngài là thái tử, sau này là hoàng đế, nói bậy gì vậy?”

“Chỉ cần ta không làm thái tử là được, ta vốn không muốn làm thái tử, càng không muốn cưới nàng ta, nàng đã quên nàng đã nói gì với ta khi còn nhỏ rồi sao, nàng muốn lấy ta, cùng ta du sơn ngoạn thủy, ăn khắp đại giang nam bắc.”

Giang Niên Hỉ bối rối vì có ta ở đây, mặt hơi đỏ lên, ta không biểu cảm đứng bên cạnh. Chợt nhớ đến vẻ e thẹn của Chu Lệnh Kiều mỗi khi nhắc đến thái tử, chợt hiểu ra, không lạ gì thái tử chưa từng cầu hôn, cũng không lạ gì ngày hôm đó ở trường đua, ngài ấy không cứu Chu Lệnh Kiều.

Giang Niên Hỉ chỉ bị thương nhẹ, ngài ấy liền vội vã đến dỗ dành. Hóa ra không phải thái tử vô tâm, chỉ là trái tim ngài ấy, chưa bao giờ dành cho Chu Lệnh Kiều. Hai người nói chuyện một lúc, Giang Niên Hỉ thúc giục thái tử rời đi. Sau khi ngài ấy rời đi, tỷ ấy ngượng ngùng, nói với ta: “Khụ, chuyện hôm nay…”

Ta vừa định nói tỷ ấy yên tâm, ta sẽ không lắm lời. Hơn nữa, Chu Lệnh Kiều gặp xui xẻo, ta rất vui, nhưng chưa kịp nói ra, xe ngựa lại lắc lư. Một nam tử áo đen khác nhảy vào, Giang Niên Hỉ như mất hết hy vọng, trợn tròn mắt: “Cát Úc, ngài còn chưa xong sao?”

Nam tử áo đen ngồi xổm xuống, gỡ khăn che mặt ra, thản nhiên nói:

“Giang tiểu thư, vừa rồi ngươi gọi ai vậy?”

“…”

Chúng ta im lặng đối mặt, bởi vì người vừa vào không phải thái tử.

Mà là tên thiếu niên xấu xa đã từng trêu chọc ta trước đây.

24

Hắn ngồi xuống, cười nói: “Cây đậu nhỏ, ngươi thật là lợi hại.”

Ta không nói gì, chỉ lật mắt nhìn, hắn lấy ra một cái lọ nhỏ màu nâu, ném vào lòng ta. Lần này không nói nhiều, rất nhanh liền rời đi, ta nắm chặt cái lọ trong tay mà không nói gì.

Giang Niên Hỉ trêu chọc, đụng vào cánh tay ta: “Này, muội quen hắn sao?”

Ta nhướng mày: “Hắn là ai?”

Giang Niên Hỉ tặc lưỡi: “Là con út của Trần Quốc công, Trần Tái. Năm năm trước, Trần Quốc công thất bại trong cuộc nổi loạn, tự vẫn tại cổng hoàng cung. Trưởng công chúa nhớ tình cảm sâu đậm khi còn nhỏ, giữ lại mạng sống của Trần Tái, tự mình nuôi dưỡng dưới gối. Từ nhỏ hắn đã là kẻ ăn chơi trác táng, được trưởng công chúa che chở, tính cách càng trở nên ngông cuồng, không thân thiết với ai, nhưng lại có vẻ hợp ý với ngươi.”

Ta nhớ lại vẻ chế giễu của hắn, lắc đầu: “Cũng không phải hợp ý, hắn có lẽ chỉ thấy trêu chọc ta thú vị.”

“Trêu chọc?” Giang Niên Hỉ chỉ vào lọ thuốc trong tay ta: “Thứ này ta đã từng thấy ở chỗ cha, là loại thuốc trị thương không thể thiếu khi ra trận, giá cả cực kỳ đắt đỏ trong kinh thành. Hắn đã dám đưa thứ này cho ngươi…”

Ta ngẩn người, không phải vì giá trị cao của thuốc. Mà vì nhớ lại lúc đua ngựa, những động tác của ta trông có vẻ hoàn hảo, thực ra trên người cũng có không ít vết thương lớn nhỏ, nhưng không dễ phát hiện. Trần Tái lại nhìn ra được.

Ta tránh né câu chuyện này, cũng cười nói: “Còn nói muội nữa, tỷ với thái tử mới là chuyện giấu kín.”

Giang Niên Hỉ lập tức đỏ bừng tai, tỷ ấy bĩu môi nói: “Cái gì chứ? Ta từ nhỏ đã coi Cát Úc là huynh đệ tốt.”

“Vậy sao? Có ai nghe thấy tên huynh đệ mà lại đỏ mặt không?”

“… Muội trêu ta!”

Chúng ta cười đùa vui vẻ.

Sau chuyện này, quan hệ giữa ta và Giang Niên Hỉ nhanh chóng gần gũi h, tỷ ấy cũng bắt đầu bảo vệ ta. Chỉ cần Chu Lệnh Kiều bắt nạt ta, tỷ ấy liền đứng ra giúp đỡ.

Giang Niên Hỉ là con gái đại tướng quân nhất phẩm, thân phận vượt trội tất cả mọi người. Có tỷ ấy che chở, những ngày tháng tại Thái Học Điện của ta trôi qua vô cùng thoải mái.

Chẳng mấy chốc, thời hạn một tháng đã đến.

Dưới lời dặn dò của Hách Liên đại nhân, ta thay một bộ y phục, theo Đức công công đến phủ công chúa.

25

Công chúa tựa trên giường, vẻ mặt mệt mỏi, thấy ta liền vẫy tay:

“Túi thơm của ngươi không tệ, bản cung muốn xem tay nghề xoa bóp của ngươi.”

Ta cúi đầu vâng lời, rửa tay sạch sẽ rồi bắt đầu xoa bóp cho trưởng công chúa, sau nửa canh giờ, trưởng công chúa chìm vào giấc ngủ.

Đức công công dẫn ta rời khỏi phủ công chúa. Đến chiều tối, ông lại đến, còn mang theo lệnh bài thông hành của phủ công chúa.

Đức công công cười nói với ta: “Công chúa khen ngươi xoa bóp rất tốt, công chúa đã lâu không có giấc ngủ ngon, lệnh ngươi mỗi chiều tối đến phủ công chúa xoa bóp.”

Ta không kiêu ngạo, cũng không tự ti, nhận lệnh bài: “ Đây là vinh hạnh của thần nữ.”

Từ ngày đó, ta hàng ngày ra vào phủ công chúa, phần lớn thời gian, công chúa đều tỉnh táo, thỉnh thoảng trò chuyện với ta vài câu.

Thường là bà hỏi, ta trả lời, không lâu sau bà sẽ ngủ thiếp đi, tất nhiên, ta cũng đôi khi gặp Trần Tái.

Hắn bình thường lêu lổng, nhưng lại rất tôn kính trưởng công chúa, chỉ là mỗi lần thấy ta, hắn luôn gọi “Cây đậu nhỏ, cây đậu nhỏ.”

Trưởng công chúa thấy thú vị, mỗi khi ta đến, lại gọi hắn qua, nhìn chúng ta vì một cái tên mà cãi nhau mặt đỏ tía tai, công chúa liền cười thích thú.

Lúc đó, trên người trưởng công chúa tỏa ra một thứ ánh sáng hiền từ kỳ lạ, cứ như vậy xoa bóp gần một tháng.

Sắp đến kỳ thi.

Hôm đó sau khi xoa bóp xong, công chúa không như mọi khi chìm vào giấc ngủ, mà nằm trên giường mềm mại, cười hỏi ta:

“Ngươi có nguyện vọng gì không? Nếu không, ta sẽ gả ngươi cho Trần Tái thế nào?”

Ta mím môi cảm ơn công chúa, nhưng kiên quyết lắc đầu. Trưởng công chúa giả vờ tức giận, ngồi dậy: “Sao? Ngươi cảm thấy Trần Tái không xứng với ngươi à?”

Tất nhiên không phải, bà cũng không có ý đó.

Ta đành nói: “Nhưng công chúa, ý nghĩa của nữ nhân không chỉ là gả đi, sinh con. Thần nữ khao khát có thể như ngài và Hách Liên đại nhân, dù là nữ tử, cũng có sự nghiệp của riêng mình.”

Trưởng công chúa tựa vào giường, nhìn ta rất lâu, nửa ngày, bà cười khẩy: ” Chu gia của các ngươi không phải lấy mệnh thiên phượng nữ làm tự hào sao? Ta tưởng ngươi và người tỷ mắt hẹp của ngươi một lòng một dạ.”

Ta không đáp lại công chúa dường như cũng không mong đợi ta trả lời.

Công chúa suy nghĩ một lát, nói: “Nếu ngươi có thể qua được kỳ thi này, sau này ta sẽ cho phép ngươi ở lại phủ công chúa thêm nửa canh giờ.”

Ta hiểu ý nghĩa của nửa canh giờ này.