Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÂN LIÊN KỶ MINH Chương 6 VÂN LIÊN KỶ MINH

Chương 6 VÂN LIÊN KỶ MINH

11:34 sáng – 08/07/2024

Nhậm Thời Phi lại nói: “Không chỉ vậy, ta còn nghe tin rằng, Vệ gia có nhiều hành động gần đây là vì Ngũ hoàng tử chưa chết.”

Ta kìm nén cơn giận, nói: “Tin Ngũ hoàng tử chưa chết có thể là thật, Lưu Tấn chính vì chuyện này mà gả con cho Hà Bất Quần, hắn muốn con điều tra xem Hà Bất Quần có liên hệ với Ngũ hoàng tử không.”

Nhậm Thời Phi gật đầu: “Hà Bất Quần thật sự giấu quá sâu.”

Ta đồng tình: “Cữu cữu, chi bằng để con ra ngoài, con sẽ đi giết chết đôi cẩu nam nữ đó ngay.”

“Không,” Nhậm Thời Phi lắc đầu: “Chúng ta phải lần theo Hà Bất Quần để tìm ra thế lực của Ngũ hoàng tử, sau đó ly gián hắn với Lưu Tấn, chúng ta mới có thể ngư ông đắc lợi.”

“Lý thuyết thì con hiểu, nhưng tại sao Chu Nguyệt Thanh lại liên quan đến Ngũ hoàng tử? Mẫu thân của Ngũ hoàng tử, Thuần phi, luôn không hòa hợp với Chu Nguyệt Thanh, Thuần phi cũng đã uất ức mà chết.”

Nhậm Thời Phi nói: “Ta nhận được tin rằng, sự không hòa hợp giữa Chu Nguyệt Thanh và Thuần phi chỉ là giả.”

Những chuyện bí mật trong cung cữu cữu làm sao mà biết được?!

Nhưng nhìn Nhậm Thời Phi mặt đầy nghiêm trọng, ta không hỏi tiếp.

Nhiều ngày đã trôi qua, không biết Hà Bất Quần và hoàng huynh có phái người đi tìm ta không.

Cả trang viên đều bắt đầu chuẩn bị cho lễ thành hôn .

Ta thấy thật kỳ lạ, rõ ràng ta đã thành hôn rồi mà.

Nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó, thiệp cưới viết rằng cháu gái của trang chủ sẽ cưới con trai của trang chủ, cũng không đề cập đến tên.

Khi ta được dìu lên kiệu hoa, Nhậm Giang nắm lấy ta nói:

“Thưa công chúa, hay là người cân nhắc lại về ta?”

Ta cười lạnh:

“Phu quân chính thức của ta đã định, hay là ngươi làm tình nhân của ta?”

Nhậm Giang do dự, thì bên cạnh bất ngờ xuất hiện mấy tên thích khách:

“Công chúa! Ta nguyện làm tình nhân của người.”

Ta nhất thời không biết nói gì, đành chui vào kiệu hoa.

Không hiểu sao, trong đám cưới lại có khá đông khách đến dự.

Mặc dù che khăn voan đỏ, ta vẫn nghe được nhiều giọng nói lạ, phần lớn đều là chúc mừng.

Nhậm Thời Phi ngồi trên cao, giọng đầy tự mãn:

“Trang viên chúng ta có chuyện vui không dễ dàng gì, nhanh lên, bái đường thôi.”

Hai ma ma kéo ta lên phía trước, ta theo phản xạ co người lại, nhưng không thoát ra được.

“Nhậm trang chủ đúng là không có nhiều chuyện vui, đến cả chuyện hỷ sự này cũng phải biến thành tang sự.”

Cả sảnh xôn xao.

Nhân lúc hai ma ma ngẩn người, ta liền vùng ra, kéo khăn voan lên, và thấy Hà Bất Quần đang bị bao vây bởi đám vệ binh của trang viên.

Hà Bất Quần rút đao từ thắt lưng, ánh đao lóe lên chém gục một tên vệ binh, rồi đá tên đó về phía Nhậm Thời Phi.

Nhậm Thời Phi vừa lùi lại vừa gọi người, nhưng đám vệ binh không chống đỡ nổi đà tấn công mạnh mẽ của Hà Bất Quần.

Trong lúc hỗn loạn, Nhậm Vọng từ phía sau đẩy ta:

“Trì Nghiêm… chạy đi.”

Ta mất thăng bằng, suýt ngã vào một tên vệ binh, tên đó lại bị chém ngã xuống đất, Hà Bất Quần nắm lấy ta, ta liền ngã vào lòng ngài ấy.

“Ngài…” ta kinh ngạc kêu lên, chưa kịp phản ứng, Hà Bất Quần đã ôm ta lao ra khỏi sảnh.

Bên ngoài, Nhậm Giang đang dẫn theo đội thích khách bao vây, ta thấy vậy liền hét lên:

“Các ngươi không muốn làm tình nhân của bản công chúa sao? Bỏ đao kiếm xuống…”

Chưa kịp nói xong, ngay lập tức bị Hà Bất Quần dùng khăn che miệng.

Nhóm thích khách sững sờ, còn Nhậm Giang không chút do dự, lập tức rút kiếm đâm về phía Hà Bất Quần:

“Hà Đại Tướng quân chỉ mang theo ít người mà dám đến phá trang viên của chúng ta, quá coi thường người khác rồi.”

Hà Bất Quần một tay đẩy ta ra, một tay cầm đao chống đỡ thanh kiếm đang đâm tới:

“Ai nói ta chỉ mang theo ngần này người?”

Nhậm Giang lộ vẻ do dự, Hà Bất Quần một đao liền xoay chuyển tình thế, nhân cơ hội đẩy lùi Nhậm Giang.

Nhậm Giang thở hổn hển, lại giơ kiếm đâm về phía ta:

“Hà tướng quân đang dọa ai vậy?”

Ta kinh hãi, Hà Bất Quần nghiêng người ôm ta, dẫn ta né tránh nhát kiếm đó.

Hà Bất Quần đá văng Nhậm Giang, dùng khăn phủ kín đầu ta, ghé tai ta nói nhỏ:

“Chúng ta đi.”

Mắt ta bị Hà Bất Quần che kín, không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng đao kiếm va chạm, máu thịt tung tóe và tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.

Hà Bất Quần đưa ta ra khỏi trang viên, không biết từ đâu cướp được một con ngựa, mang ta chạy vào rừng.

Chạy không biết bao lâu, đột nhiên Hà Bất Quần ngã ngựa, kéo theo ta lăn xuống sườn núi.

Khó khăn lắm ta mới lấy lại chút sức lực, xé khăn dính máu trên mặt, dựa vào cây hỏi:

“Đây lại là đâu?”

“Vẫn còn trên núi.” Hà Bất Quần mặt tái nhợt, thở hổn hển.

Ta vội đỡ ngài ấy: “Thế làm sao bây giờ, những thích khách kia sẽ không đuổi theo chứ?”

Hà Bất Quần liếc nhìn ta: “Thích khách nào, chẳng phải đều là tình nhân của copng chúa sao?”

Ta tức giận: “Ngài có thể nói chuyện tử tế được không?”

Hà Bất Quần đáp: “Công chúa có thể làm việc tử tế được không?”

Ta nhất thời cứng họng.

Hà Bất Quần dùng đao chống đỡ, loạng choạng bước vài bước:

“Người của thần sẽ dụ bọn chúng về hướng Tây, chúng ta đi về hướng Đông, xuống núi sẽ an toàn.”

Ta mới nhận ra cánh tay phải của Hà Bất Quần ngâm trong máu, liền vội vàng nói: “Tay của ngài bị làm sao, mau băng bó lại đi!”

“Không sao.” Ngài ấy che cánh tay phải, tiếp tục đi vào rừng núi.

Ta không kìm được hỏi ngài ấy: “Ngài vì cứu ta mà dám mạo hiểm như vậy sao?”

“Hoàng thượng bảo ta bảo vệ người. Nhưng nếu người cứ gây rối, dù có xảy ra chuyện gì, thần nghĩ hoàng thượng cũng không trách ta thất trách.”

Chỉ là theo lệnh của hoàng thượng thôi sao?

Ta siết chặt nắm tay, ngẩn ngơ trong giây lát, ngẩng đầu lên đã thấy Hà Bất Quần đi xa, ta đành vội vàng chạy theo.

Nhiều lần nghe thấy động tĩnh của thích khách, đều nhờ Hà Bất Quần kịp thời ấn ta vào bụi cây mới thoát được.

Trời dần tối, ta mệt mỏi kéo lê hai chân, chỉ muốn ngã xuống đất ngủ mãi, không nhịn được hỏi Hà Bất Quần: “Còn phải đi bao lâu nữa?”

Hà Bất Quần không trả lời, chỉ dựa vào một cái cây bên cạnh.

Ta chạm vào ngài ấy: “Hà Bất Quần?”

Ngài ấy đổ gục xuống đất.

Ta hoảng hốt, quỳ xuống đỡ ngài ấy dậy:

“Hà Bất Quần, ngài đừng dọa ta được không?!”

Ngài ấy dựa vào người ta, hơi thở yếu ớt: “Ngự Lâm quân chắc sắp đến rồi, người mau đi đi, mang theo đao của thần, nếu gặp người của phủ tướng quân, họ sẽ dẫn ngươi đến hội với Ngự Lâm quân…”

“Không… Ngự Lâm quân gì chứ… Ta không hiểu.” Ta quay lại cố gắng cõng ngài ấy lên.

Hà Bất Quần lại nói nhỏ bên tai ta:

“Người thả thần xuống, một mình đi là được rồi…”

Ta gắng sức bước đi, nghiến răng:

“Hà Bất Quần, đừng coi thường ta.”

Ngài ấy không nói gì nữa, cuối cùng phối hợp để ta tiếp tục đi.

Mồ hôi ta tuôn như mưa, dồn hết sức lực đi được một đoạn, cảm thấy Hà Bất Quần càng lúc càng nặng, chân ta vấp phải dây leo, cả hai ngã xuống đất.

( truyện đăng tại page Bơ không đường , đứa nào reup là chó) 

Ta không để ý tay bị trầy xước, lắc lắc Hà Bất Quần:

“Hà Bất Quần? Ngài không sao chứ? Nói gì đi chứ…”

Hà Bất Quần nằm bẹp trên đất, im lặng không nói một lời.

Ta vừa khóc vừa ấn vào ngực ngài ấy : “Ngài không được chết, ngài chết rồi bản công chúa sẽ thành quả phụ, ta còn trẻ không muốn sống cô đơn…”

Hà Bất Quần ho khan, nói đứt quãng:

“Giấy hòa ly… trên kệ sách…”

Ta tức giận tát ngài ấy một cái: “Bản công chúa còn chưa nói đến hòa ly, ngài dám nhắc đến sao?”

Ta lại cõng ngài ấy lên, vừa đi vừa mắng: “Hà Bất Quần, nếu ngài dám chết, ta sẽ chặt Chu Nguyệt Thanh thành trăm mảnh!”

Hà Bất Quần lại thở hổn hển: “Không được…”

Ta càng tức giận, nức nở nói: “Tại sao, Chu Nguyệt Thanh có gì đáng để ngài thích chứ…”

Hà Bất Quần lại nói gì đó, nhưng ta không nghe rõ, hơi thở của ngài ấy yếu ớt như ngọn nến trước gió, nhưng vẫn còn. Ta không dám dừng lại, sợ rằng hy vọng mong manh này sẽ tan biến.

Trong bóng tối, ta ngã rất nhiều lần, rồi lại đứng dậy rất nhiều lần.

Cuối cùng, khi ta thật sự không thể đứng dậy nữa, ta nghe thấy tiếng người kêu lên: “Là tướng quân và công chúa!”

Ta cuối cùng đã tìm thấy người của phủ tướng quân, họ thấy Hà Bất Quần bị thương nặng, nên đành tìm nơi gần nhất để cứu chữa.

Hà Bất Quần vẫn trong cơn hôn mê, mũi tên bắn trúng ngài ấy có đọc, đã rút tên ra nhưng độc vẫn còn trong da thịt.

Rất nhanh, Thái y từ kinh thành đến, nhưng bên cạnh Thái y lại có một nữ nô què.

Ta thấy nữ nô này có hình dáng quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra là ai, hơn nữa nàng ta còn đeo khăn che mặt và cúi đầu đi, làm ta càng không nhận ra.

Thái y, y thuật quả nhiên tinh thông, sau khi chữa trị, ngày hôm sau Hà Bất Quần đã tỉnh lại.

Ta chạy đến thăm ngài ấy, nhưng ngài ấy không nhìn thẳng vào ta, chỉ hờ hững nói:

“Đa tạ công chúa đã không bỏ rơi thần.”

“Người cũng đã cứu bản công chúa, chúng ta huề nhau.”

Hà Bất Quần lại quay đầu đi không nói gì.

Ta hỏi ngài ấy: “Giấy hòa ly là sao?”

“Công chúa gả cho thần vốn không tự nguyện, thần nguyện trả lại tự do cho công chúa.”

Ta siết chặt chăn: “Vậy sao trước đây sao ngài không nói? Còn Ngự Lâm quân, sau đó Ngự Lâm quân đã tiêu diệt trang viên… tại sao người có thể điều động Ngự Lâm quân?”

“Ngự Lâm quân là do Hoàng thượng điều động, không liên quan đến thần.” Hà Bất Quần lạnh lùng nói, “Công chúa nếu chỉ muốn hỏi những điều này, chi bằng về kinh thành hỏi Hoàng thượng, có lẽ sẽ rõ ràng hơn.”