Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÂN LIÊN KỶ MINH Chương 7 VÂN LIÊN KỶ MINH

Chương 7 VÂN LIÊN KỶ MINH

11:35 sáng – 08/07/2024

Ta giơ tay kéo vai ngài ấy: “Hà Bất Quần, ngài có ý gì? Có thể đừng luôn có thái độ này với ta không?”

Hà Bất Quần giữ tay ta lại: “Công chúa trách thần không biết thương hoa tiếc ngọc? Vậy người có thể đi tìm tình nhân của người.”

“Ta bị ép buộc! Ngài hiểu không?! Hơn nữa, nói lý ra, ngài và Chu Nguyệt Thanh không rõ ràng, ngài còn dám trách ta sao?”

Hà Bất Quần nhìn ta, trầm giọng nói:

“Chu Nguyệt Thanh là bào tỷ của thần.”

Ta tức giận cười: “Bào tỷ gì chứ? Biểu tỷ hay là nghĩa tỷ ? Hà Bất Quần, trong hộ khẩu của ngài chỉ có bản công chúa, không có người phụ nữ tên Chu Nguyệt Thanh!”

“Khụ—phu thê hai người cãi nhau có thể đừng lôi ta vào không.”

Có người ở cửa nhẹ ho khan.

Ta theo phản xạ trả lời: “Liên quan gì đến ngươi.”

Nói xong, ta đột nhiên nhận ra, trợn mắt nhìn nữ nô què ở cửa: “Ngươi…”

Nữ nô đó tháo khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt ta không bao giờ quên được:

” Trì Nghiêm công chúa, ta là bào tỷ của đệ ấy.”

Ta đứng sững sờ, không dám tin vào mắt mình:

“Chu Nguyệt Thanh? Ngươi thật sự chưa chết?”

Chu Nguyệt Thanh cười rạng rỡ:

“Làm công chúa thất vọng rồi, ta chưa chết.”

Thật là vô lý.

Ta bị sự vô lý nhấn chìm, không biết phải làm gì.

Thái y nói rằng vết thương của Hà Bất Quần đang dần hồi phục, chỉ là cánh tay này phải được chăm sóc kỹ lưỡng, nếu không có thể không bao giờ cầm được đao nữa.

Chu Nguyệt Thanh bắt đầu nói liên tục: “Đệ nghe thấy không? Không muốn thành phế nhân thì phải dưỡng thương cẩn thận…”

Hà Bất Quần chui vào trong chăn: “Biết rồi, tỷ mau đi đi.”

Ta vừa buồn cười, vừa buồn bã, vì Hà Bất Quần chưa từng bộc lộ bộ dạng này trước mặt ta.

Thái y băng bó cho Hà Bất Quần xong liền muốn rời đi, đột nhiên nhìn ta:

“Công chúa… tay người, chi bằng để ta băng bó lại cho người?”

Ta liền giơ tay để Thái y băng bó lại, nhưng thấy lông mày Thái y càng lúc càng nhíu chặt.

Chu Nguyệt Thanh ném gậy, xoa tay: “Sao thế? Có thai rồi à?”

Ta lập tức rút tay về, còn chưa kịp mở miệng, Hà Bất Quần bên kia đã không kiên nhẫn nói: “Tỷ đừng gây rối nữa.”

Có lẽ Hà Bất Quần thật sự rất quan tâm đến việc có bị đội mũ xanh hay không, ngài ấy ngồi dậy trên giường, hỏi: “Thái y, rốt cuộc là chuyện gì, cứ nói thẳng ra.”

Thái y im lặng một lúc lâu rồi nói:

“Công chúa bị trúng cổ độc.”

Thật ra ta có dự cảm rằng mình sẽ bị Nhậm Thời Phi hạ độc, vì hạ độc là cách dễ nhất để kiểm soát một người.

Chỉ là khi sự việc thực sự xảy ra, ta vẫn cảm thấy hoang mang, cữu cữu ta đối với ta cũng không từ thủ đoạn đến mức này sao?

Đêm xuống, ta ngồi ở hành lang hứng gió lạnh, luôn cảm thấy mọi chuyện đều mờ mịt, còn ta như con chim bị mắc kẹt trong lưới.

Đang nghĩ ngợi, Hà Bất Quần đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta.

Ta nhướm mày nhìn ngài ấy: “Ngài đi lung tung, không sợ trở thành phế nhân sao?”

“Nằm mãi cũng chẳng khác gì phế nhân.”

Ta mượn ánh đèn lờ mờ nhìn kỹ ngài ấy, nhận ra đường nét gương mặt ngài ấy, rất giống với Chu Nguyệt Thanh.

Chỉ là với vết sẹo và chiếc mặt nạ, mọi người mới không phát hiện ra.

“Chu Nguyệt Thanh không phải có đệ đệ tên Chu Viễn Chi sao?”

“Người nói Chu Viễn Chi, người làm Ngự sử ở kinh thành?” Hà Bất Quần trầm tư, “Hắn đã mượn tên của thần.”

“Ta đã nói mà, Chu Viễn Chi, cái thư sinh mặt trắng đó, từ đầu đến chân không giống Chu Nguyệt Thanh,” ta lại trừng mắt nhìn Hà Bất Quần, “Vậy tại sao ngài lại giả làm thế này để lừa chúng ta?”

“Giả? Người nghĩ ta muốn sao? Năm đó cha mẹ ta bị hại, nếu ta không đổi tên thành Hà Bất Quần, căn bản không sống được đến hôm nay.”

Nhắc đến Nhậm gia, ta liền cảm thấy bồn chồn, bao nhiêu ân oán đan xen, không thể phân rõ đúng sai nữa.

Đêm đã khuya, ta cảm thấy lạnh, liền đi đỡ Hà Bất Quần.

“Ngài về phòng trước đi.”

Ngài ấy để ta đỡ ngài ấy nằm lại giường, ta cẩn thận đắp chăn cho ngài ấy, rồi hỏi:

“Vậy tên thật của ngài là gì?”

“Chu Vân Liêm.” Ta có chút bối rối, ngài ấy dùng tay trái viết trong lòng bàn tay ta một lúc, ta mới hiểu ra đó là hai chữ nào.

“Chu Vân Liêm.” Ta lặp lại, cảm thấy tên này thật đẹp, rồi cười nói: “Tên này nghe hay hơn Chu Viễn Chi nhiều.”

Hà Bất Quần, hay đúng hơn là Chu Vân Liêm cũng khẽ cười:

“Dù sao tên này cũng là một trong số ít những tác phẩm đắc ý của cha ta.”

Ta tựa đầu vào cánh tay, nói: “Khi tỷ tỷ ngài còn ở trong cung, đã có nhiều người nói tên của tỷ tỷ ngài quê mùa, nói rằng cả nhà tỷ ấy đều là mù chữ, kết quả là có Chu Viễn Chi đậu bảng nhãn đã làm họ phải im miệng.”

Chu Vân Liêm hỏi: “Bây giờ người không ghét tỷ ấy nữa sao?”

“Vẫn ghét chứ.” Ta lười nhác nói, “Nhưng làm sao được, bây giờ cả đạo quán đều là người của ngài, ta không thể chống lại tỷ tỷ ngài ngay lúc này.”

“Cả đạo quán đều là người của thần?” Chu Vân Liêm lại nói gì đó nhỏ, ta nghe không rõ vì đã ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, ta thấy trời đã sáng, và ta đang nằm trên giường, nhưng không thấy Chu Vân Liêm đâu.

( truyện đăng tại page Bơ không đường , đứa nào reup là chó) 

Ta ra khỏi phòng, thấy Chu Vân Liêm đang nói chuyện với thuộc hạ.

Ngài ấy lại đeo nửa chiếc mặt nạ: “Chúng ta nên trở về kinh thành rồi.”

Ta gật đầu, lại hỏi: “Vậy còn trang viên thì sao?”

“Nhậm gia không bắt được ai. Cũng không tìm thấy tình nhân của công chúa.”

Ta tức giận giậm chân:

“Ngài có thể đừng nhắc đến hai từ đó nữa không?”

Chu Vân Liêm khẽ cười:

“Tuân lệnh.”

Trước khi chúng ta thu dọn hành lý trở về kinh thành, Chu Vân Liêm đưa cho ta một gói thuốc:

“Thuốc này có thể giải độc cổ.”

Ta nghi ngờ nhận lấy thuốc: “Ngài lấy từ đâu ra?”

“Người thân đưa cho.”

Người thân của Chu Vân Liêm… ngoài Chu Nguyệt Thanh thì còn ai nữa.

“Tại sao tỷ ta lại đưa ngài chuyển cho ta?” Ta nắm chặt gói thuốc, “Bản công chúa lấy gì để tin nàng ta?”

“Tin hay không tùy người.”

Chu Vân Liêm nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói chuyện với ta nữa.

Trên xe ngựa, Chu Vân Liêm vì phải dưỡng thương nên dựa vào ghế, người cao chân dài chiếm nhiều chỗ.

Ta trước đó ngủ không đủ, nên lắc lư trên xe ngựa, mơ màng buồn ngủ suốt đường đi.

Đến trạm dừng chân, ta đang định rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm, mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, vội vàng quay đầu hỏi Chu Vân Liêm: “Tại sao chúng ta phải ở chung một phòng?”

Chu Vân Liêm thản nhiên đáp: “Chúng ta chưa hòa ly, ở chung một phòng chẳng phải bình thường sao?”

Ta lại không biết nói gì.