Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Thành thân không chủ đích Chương 3 Thành Thân Không chủ đích

Chương 3 Thành Thân Không chủ đích

4:57 chiều – 01/07/2024

6

Tần Chi Phàm không đến, cuộc sống lại trở về nề nếp.

Hàng ngày mẹ ta vẫn dạy hai tỷ tỷ quán xuyến việc nhà.

Còn ta, lúc không có việc gì làm thì giám sát tứ đệ luyện võ học hành.

Đứng tấn phải chắc chắn, đừng lắc lư.

Chữ viết thể hiện con người, phải viết ngay ngắn.

Nhưng phần lớn thời gian, ta thích ngồi thẫn thờ.

Nhìn mây trắng trên trời trôi theo gió.

Nhìn cá trong hồ ăn đến lật bụng nổi lên.

Tứ đệ hỏi:

“Tam tỷ, gần đây tỷ có tâm sự gì sao?”

Ta ngơ ngác lắc đầu: “Không có gì đâu!”

“Vậy sao tỷ luôn thất thần?”

Thất thần sao? Ta không nghĩ vậy.

Ta hỏi tứ đệ:

“Nếu đệ là người khác, giữa đại tỷ, nhị tỷ và ta, đệ sẽ lấy ai?”

Tứ đệ suy nghĩ một lúc:

“Tỷ.”

Ta liền có hứng thú:

“Tại sao?

“Sao không phải là đại tỷ chững chạc và uy nghiêm.

“Sao không phải là nhị tỷ xinh đẹp thông minh?

“Mà lại chọn ta?”

Trong ánh mắt mong chờ của ta.

Tứ đệ từ tốn nói:

“Đương nhiên là vì tỷ ngốc nhất, nếu lấy tỷ, đi đâu chơi cũng được, lấy thêm vài nàng hầu xinh đẹp cũng không ai quản.”

Ta ngẩn người một lúc.

“Diệp Tử Trần, có tin giờ ta đánh chết đệ không?”

“Cứu với! Tam tỷ đánh người!”

Cả hậu viện vang lên tiếng đùa giỡn của ta và tiểu đệ…

Một tháng nữa trôi qua, không biết cha ta nghe tin từ đâu, nói rằng ở phía nam thành có một trường đua ngựa, nhiều công tử con nhà danh giá đến đó luyện tập.

Tứ đệ đã đến tuổi, vườn nhà lại chật hẹp, cha bận rộn công việc.

Mẹ gần đây bị cảm, đau đầu.

Đại tỷ và nhị tỷ chê trường đua ngựa bụi bặm.

Vì thế nghiễm nhiên là ta đi cùng tiểu đệ.

Nhưng ta không ngờ, đến trường đua ngựa ta lại gặp Tần Chi Phàm.

Từ xa ta đã thấy hắn.

Mặc áo dài màu xanh đen, đeo thắt lưng tơ tằm màu xanh lam, tóc đen búi cao, đội một chiếc mũ bạc nhỏ gắn ngọc, dáng người cao ráo.

Như vừa bước ra từ một buổi tiệc, không giống đến để cưỡi ngựa.

Tần Chi Phàm cũng nhìn thấy ta, nhìn chằm chằm không rời mắt.

Bằng hữu của hắn theo ánh mắt hắn mà nhìn về phía chúng ta, Tần Chi Phàm mới thu lại ánh mắt.

Tứ đệ gọi ta quay lại, nói đó là tam công tử Tần gia, mẹ đang điều tra thông tin, sau này không biết sẽ thành đại tỷ phu hay nhị tỷ phu.

Ta hít một hơi.

“Không có khả năng nào là tam tỷ phu của đệ sao?”

Tiểu đệ lắc đầu:

“Thôi đi, tam tỷ hãy chọn người gia thế kém hơn, sau này tỷ phu và bá mẫu2 có ức hiếp tỷ, đệ sẽ giúp tỷ.”

Ta nói:

“Diệp Tử Trần, đệ ngứa đòn phải không, ai nói sau này ta phải chịu ức hiếp.”

Ta giận dữ, quyết định không cùng Diệp Tử Trần tập cưỡi ngựa.

Ta ngồi trong lán, nhìn Diệp Tử Trần lăn lộn trong trường đua ngựa.

Lúc đang vui vẻ, bỗng nhiên tối sầm lại, một bóng người cao lớn cúi xuống bước vào.

Ta nhìn kỹ, Tần Chi Phàm.

(2): bá mẫu: mẹ chồng

 

7

Tần Chi Phàm vừa vào, đã kéo áo ngồi xuống bên cạnh ta.

Ta hoảng hốt nhảy dựng lên.

“Huynh… huynh huynh huynh.”

Ta nhìn quanh thấy không ai để ý chỗ này mới an tâm phần nào.

Tần Chi Phàm cau mày:

“Huynh cái gì mà huynh?”

Ta không dám nói gì nữa.

Tần Chi Phàm dường như bực tức, cầm một quả óc chó trên bàn.

“Cạch!” một tiếng, hắn bóp vỡ tan thành vụn.

Ta giật mình, ta với tiểu Thúy nhìn nhau.

Có lẽ hắn muốn ăn nhân óc chó, nhưng bóp quá mạnh nên vỡ vụn, hắn bới trong lòng bàn tay không tìm thấy miếng nào lớn, tức giận ném hết lên bàn.

“Haizz!”

Ta bất giác thở dài một tiếng trong lòng.

Cẩn thận tiến lại gần, ngồi xổm xuống.

Rồi lấy một quả óc chó khác, lấy ra cái búa nhỏ từ góc hộp trái cây, nhẹ nhàng gõ vỡ vỏ, tách lấy nhân óc chó, đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đưa lên trước mắt hắn.

Ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt rơm rớm, khóe mắt đỏ hoe của hắn.

Gần quá, ta nhìn rõ lông mi của Tần Chi Phàm khẽ chớp, chiếu bóng trên má, sống mũi cao, đôi môi mỏng, cằm chút râu xanh như hạt lúa mạch.

Đây là lần đầu tiên, tim ta đập nhanh như trống.

Tần Chi Phàm nhìn ta một lúc lâu, ánh mắt dần dịu lại, ngón tay trắng dài của hắn nhặt lấy nhân óc chó từ tay ta, ngón tay mát lạnh lướt qua lòng bàn tay ta, khiến ta cảm thấy không quen.

Ta rụt tay lại, tay kia nắm chặt, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Tần Chi Phàm dường như khẽ “hừ” một tiếng, như có như không.

Trong không khí chỉ còn tiếng hắn nhai nhân óc chó.

Ta đứng dậy nép sang một bên, nhất thời không nói gì.

Tần Chi Phàm hỏi:

“Mấy ngày trước ta đến nhà nàng, sao nàng không ra gặp ta?”

Ta không nói gì.

Thực ra, việc hắn tìm ta hôm nay đã giải đáp nhiều nghi vấn trong lòng ta.

Mọi chuyện đều không phải là ảo giác của mình ta, Tần Chi Phàm, hắn thích ta.

Quả nhiên Tần Chi Phàm nói:

“Lần trước không phải ta đã nói rõ rồi sao, ta sẽ đến tìm nàng, nàng lại trốn tránh không gặp ta. Diệp Lạc Lạc, ta không phải là người nàng thích sao?”

“Không phải vậy.”

Ta khó khăn không biết giải thích thế nào,

“Nhà bọn ta đều do đại tỷ và nhị tỷ tiếp khách, ta thường không ra ngoài.”

“Hừ!”

Tần Chi Phàm cười một tiếng, nhưng không giống cười,

“Ta ba lần bảy lượt năn nỉ đại ca dẫn ta đến nhà nàng, đại ca bị ta làm phiền quá mới hỏi ta thích tiểu thư nào của Diệp gia? Ta tốn bao công sức để tìm nàng, nhưng nàng lại không gặp ta.”

Khóe mắt hắn đỏ hoe, má phùng lên, trông giống một bé thỏ nhỏ mà ta từng nuôi.

Ngây thơ vô hại và đáng thương.

Là nữ nhi thì không thể cứng lòng được.

“Ta không phải không gặp huynh!”

Ta vội vàng giải thích,

“Ta còn phải trông tứ đệ học bài, huynh không biết tứ đệ nhà ta nếu không ai giám sát sẽ lười biếng, đại tỷ và nhị tỷ cũng không cho ta ra ngoài…”

Ta càng giải thích, giọng càng nhỏ dần, như thể ta thực sự cũng không cố gắng lắm.