Ta bình tĩnh nhìn Thượng Quan Bội.
“Ngươi đã thích Tô Uyển, tại sao lại đến cầu hôn ta. Hiện tại ta muốn hòa ly với ngươi, ngươi có thể đi tìm Tô tài nữ của ngươi, không phải là hai bên cùng có lợi sao?”
“Chẳng lẽ Tô tài nữ của ngươi cũng không coi trọng ngươi?”
Thượng Quan Bội rõ ràng không ngờ ta lại nghĩ đến Tô Uyển, tưởng rằng ta chỉ vì vừa rồi hắn bảo vệ mà sinh lòng ghen tuông.
Hắn mở miệng giải thích: “Ngươi đang nói gì vậy, ta và Tô tiểu thư không quen biết, hơn nữa danh tiếng tài nữ số một kinh thành của nàng ấy không phải do ta phong, ngươi đừng suy nghĩ lung tung.”
Ta đương nhiên biết đây chỉ là cách hắn an ủi ta, hắn còn dựa vào ta để duy trì danh tiếng, gánh chịu mọi lời chỉ trích, hoàn thành mối tình không thành của hắn.
Nhìn thái độ này, hắn không định kết thúc trong hòa bình.
Ta không muốn dây dưa với hắn nữa, nên không nói thêm gì.
Thượng Quan Bội tưởng rằng ta đã tin lời hắn, cho rằng cách của hắn đã có hiệu quả, tối còn nói muốn cùng ta dùng bữa.
Ta lấy lý do không có khẩu vị để từ chối, hắn vốn dĩ không thật tâm muốn đến, nghe ta nói vậy, tất nhiên vui vẻ rời đi.
9
Tô Uyển nhờ danh hiệu chủ toạ, một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý.
Giống như kiếp trước, nhờ vào thân phận này, nàng ta lọt vào mắt xanh của Triệu Vương hia.
Mẫu phi của Triệu Vương gia tìm cớ triệu nàng vào cung, dân gian đều đồn rằng danh phận Vương phi của Tô Uyển đã được đảm bảo.
Thượng Quan Bội đương nhiên cũng nghe được lời đồn này, tâm trạng u ám.
Nhưng ta rất vui, mỗi bữa đều ăn thêm hai bát cơm.
Kiếp trước cũng có chuyện này, ta chỉ nghĩ hắn vì công việc gặp chuyện phiền lòng, còn tự tay làm bánh hắn thích, nghĩ đủ cách để làm hắn vui.
Hiện tại, hắn đâu còn xứng đáng.
10
Nơi chủ toạ điển tịch được đặt tại một biệt viện ở hoàng cung. Ở đây có rất nhiều sách, nhiều cuốn ta chưa từng đọc qua.
Ta không còn bị giam cầm trong hậu viện, còn có thể cùng những người có chung chí hướng thảo luận việc biên soạn, mỗi ngày ta đều tình nguyện làm việc đến khuya mới chịu về nhà. Tự do và thoải mái vô cùng.
Nhưng Tô Uyển thì không thoải mái như vậy.
Vì nàng ta là chủ toạ, gặp những việc khó, mọi người theo bản năng đều tìm đến nàng ta.
Nàng ta lấy lý do nâng cao hiệu suất, yêu cầu mọi người ghi lại tất cả các thắc mắc trước bữa trưa, sau giờ nghỉ trưa sẽ giải đáp. Còn thắc mắc buổi chiều thì phải đến ngày hôm sau mới có câu trả lời.
Lúc đầu mọi thứ đều ổn, nhưng qua một thời gian, mọi người nhận ra điều này chỉ tiện lợi cho Tô Uyển, còn tiến độ công việc của họ hoàn toàn bị trì hoãn. Vì vậy, một số quý nữ xuất thân danh gia vọng tộc không tuân theo quy tắc này nữa, bắt nàng phải giải đáp ngay.
Tô Uyển không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng trả lời. Nhưng nàng ấp úng, không đạt được trình độ như mọi người vẫn tưởng.
Các quý nữ không nhận được câu trả lời thỏa đáng, không khỏi nghĩ đến màn biện luận của ta trong yến tiệc mùa xuân, rồi dần dần bắt đầu có người đến hỏi ta.
Thấy ta thong dong đối đáp, biểu hiện của Tô Uyển tự nhiên khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ, cuối cùng không kìm được mà tụ tập lại bàn tán nhỏ to trong giờ nghỉ trưa.
“Các ngươi không thấy lạ sao? Có lúc lời giải thích của Tô chủ toạ còn không bằng chính ta tự hiểu.”
“Đúng vậy! Ta cũng thường có cảm giác, nếu trình độ của chủ toạ là như vậy, ta nghĩ mình cũng không kém.”
“Nói gì thì nói, Thôi Cẩm Ca thật khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác. Tưởng rằng nàng được cao nhân chỉ điểm, chuẩn bị trước mới được Quận chúa yêu thích, sau này tiếp xúc mới phát hiện, người ta thực sự có tài học, chỉ là khiêm tốn thôi.”
“Đúng, đúng, không giống một số chủ tọa khác.”
“Nhưng dù nàng tài giỏi, chuyện bị phu quân hắt hủi vẫn là sự thật, ngay cả người tính tình tốt như Thượng Quan Trung thừa cũng không chịu nổi nàng, chắc Thôi Cẩm Ca cũng có vấn đề không nhỏ.”
“Nhưng đó là chuyện riêng của người ta, hơn nữa những ngày qua tiếp xúc, ta thấy nàng sống rất thẳng thắn, thực sự có tài học, không giống Tô Uyển, rõ ràng không xứng đáng với vị trí chủ toạ, chúng ta cũng không kém nàng ta, cớ sao phải để nàng quản, còn để nàng ta một mình hưởng danh tiếng.”
Mẫn Huệ thỉnh thoảng cũng ghé qua, hôm nay tỷ ấy ở lại cùng ta.
Chúng tangồi ở vị trí bị tấm bình phong che khuất, nghe rõ mọi lời họ nói.
Mẫn Huệ nháy mắt với ta, thì thầm: “Hóa ra mọi người đều có cảm giác như vậy, lẽ ra không nên như thế. Dù Tô Uyển hơi thua kém muội trong yến tiệc mùa xuân, nhưng ai mà không có lúc thất bại, nàng ta chỉ thua muôj cũng là bình thường.”
Trong lòng ta đã sớm có câu trả lời.
Người được ta phái đi điều tra đã có tin tức, không khác gì so với dự đoán của ta.
Nói về sự thay đổi của Tô Uyển, chỉ có một điều khác biệt, đó là nô tì khập khiễng.
Chuyện bất thường tất có điều lạ. Tiểu thư của nhà bình thường cũng không bao giờ chọn một nô tì như vậy làm người thân cận. Nhưng nàng ta mỗi khi tham dự yến tiệc đều dẫn theo, mặc cho bị mọi người dị nghị vẫn kiên trì.
Kiếp trước cũng có người nghi ngờ danh tiếng tài nữ của nàng ta, nhưng là sau khi nàng ta đại hôn.
Có người trong yến tiệc chế giễu rằng phủ Triệu Vương tử lại sa sút đến mức, đường đường là Vương phi mà nô tì thân cận chỉ có thể là một người khập khiễng.
Triệu Vương tử tức giận, đuổi thẳng nô tì khập khiễng về Tô phủ, không cho xuất hiện nữa.
Sau đó, liền có lời đồn rằng tài nữ số một kinh thành đã hết tài.
Kiếp trước vì xấu hổ nên ta rất ít khi tham dự yến tiệc, cũng dần xa cách với Mẫn Huệ, nên những chuyện sau này của Tô Uyển ta không rõ lắm.
Chỉ khi nhận thấy sự bất thường của nô tì khập khiễng, ta mới liên kết được các manh mối này.
Tài năng của Tô Uyển, chỉ e không phải của nàng ta.
Ta đang trầm tư thì bị Mẫn Huệ vỗ vai một cái.
“Cái gã nam nhân khốn kiếp đó đã đồng ý hòa ly chưa?”
Ta lắc đầu. “Nhưng bây giờ cả kinh thành đều biết rồi, chắc là sắp rồi.”
Mẫn Huệ gật đầu, an ủi ta: “Trên đời đâu thiếu gì cỏ thơm, chuyện này vốn không phải lỗi của muội, đợi muội hòa ly xong, ta sẽ nhờ nương giới thiệu cho muội một người tốt.”