Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

11

Ta nhìn ánh mắt lo lắng của tỷ ấy, cười khúc khích, “Được, yên tâm đi, trước đây là do mình mắt mù.”

Trước đây ta nghĩ rằng những chuyện xấu trong gia đình khó mà nói ra, sợ bị đuổi về nhà sẽ bị gia đình xem thường.

Nhưng kiếp này khi ta buông tay, để người ta nói gì thì nói, mới phát hiện con đường này lại dễ đi hơn kiếp trước.

Ta cũng đã thẳng thắn nói chuyện với gia đình, cho họ biết Thượng Quan Bội chỉ lấy ta làm lá chắn, hơn nữa nếu tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của các tỷ muội trong dòng tộc.

Phụ mẫu ta thực sự thương yêu ta, kiếp trước chẳng qua vì ta sợ mất mặt mà cố tình giấu giếm, cộng thêm Thượng Quan Bội cố tình thao túng, mới dẫn đến họ bỏ rơi ta.

Hơn nữa, phong tục triều đại chúng ta cởi mở, nữ tử hòa ly từ lâu không còn là chuyện đặc biệt.

Chỉ là ta muốn trả lại những lời lẽ dơ bẩn đó, nên không để gia đình ra mặt.

Mấy ngày tiếp theo, sự bất mãn của mọi người đối với Tô Uyển ngày càng nhiều.

Ta thì ngoài tai không để ý chuyện bên ngoài, chỉ tập trung vào việc chủ tọa bản thân phụ trách.

Không ngờ lại bị Tô Uyển chủ động mời đi dạo trong vườn nhỏ. Vừa ăn trưa xong, ta cũng muốn đi tiêu thực, tiện thể xem thử buổi gặp này có gì đặc biệt.

Trước khi đi, ta khẽ dặn dò Mẫn Huệ vài câu.

Đến nơi, nàng ta đang cho cá ăn bên hồ.

Thấy ta, nàng ta cười rạng rỡ, người không biết còn tưởng ta và nàng ta là bạn trí cốt.

“Tô chủ tọa thật có nhã hứng.”

Tô Uyển rải hết thức ăn cho cá trong tay, đứng dậy bước về phía ta vài bước, lời nàng nói ra lại hoàn toàn trái ngược với biểu cảm dịu dàng của nàng ta.

“Thôi Cẩm Ca, thấy mọi người luôn bàn tán sau lưng ta, ngươi có phải rất đắc ý không? Nhưng ta cũng không ngại nói thật với ngươi, vị trí chủ toạ này ta cũng không định giữ lâu.”

“Nhưng chuyện ta không tranh với ngươi là hai chuyện khác nhau!”

Ta thản nhiên nói, “Ta có giữ được hay không không quan trọng, nhưng hiện tại điều quan trọng là danh tiếng tài nữ số một kinh thành của ngươi, tại sao lại không xứng đáng với thực lực?”

Ta nháy mắt với nàng ta, tiếp tục nói.

“Ta thực sự muốn gặp cao nhân đứng sau Tô tiểu thư, để giao lưu một phen.”

Ánh mắt Tô Uyển thoáng qua sự hoảng loạn, nhưng sau đó lại che miệng cười.

“Thôi tiểu thư, ngươi bị bệnh hoang tưởng sao, làm gì có người đứng sau nào.”

“Mọi người đều biết, ta từ nhỏ đã có tài năng trong việc đọc sách. Ngươi chẳng qua thắng ta một chút trong yến tiệc mùa xuân, ngươi dám đến nghi ngờ ta sao?”

Ta nhún vai, vẻ mặt vô tội.

“Không phải ta nghi ngờ, mà là mọi người đều nghi ngờ, ta chỉ giúp họ hỏi ra thắc mắc trong lòng.”

Nụ cười trên mặt Tô Uyển cuối cùng cũng nứt ra, nàng tiến sát lại gần ta nói.

“Đừng đắc ý, nữ tử một đời phải có một cuộc hôn nhân tốt. Cảm giác sống góa bụa không dễ chịu đâu, nhưng ngươi cứ chờ mà sống như vậy cả đời đi!”

Nói xong, nàng ta đột nhiên giả vờ như bị ai đẩy ngã, hoảng hốt lùi vài bước rồi rơi xuống hồ nước phía sau.

Sau đó là tiếng nàng ta kêu cứu.

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy thấp thoáng một vạt áo màu trắng bạc.

12

Lại một tiếng “bùm” nữa vang lên từ hồ nước, tiếp theo là tiếng bước chân hối hả của một đám người chạy đến.

Ta quay đầu lại, ngoài Quận chúa và một vài nữ tử, còn có vài người mặc quan phục, nhìn trang phục thì cấp bậc không thấp.

Tất nhiên, Thượng Quan Bội cũng có mặt.

Sắc mặt mọi người rất khó coi, đặc biệt là Thượng Quan Bội.

Nhưng đầu óc ta chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

Tô Uyển chẳng qua là biết mình không giữ nổi vị trí hiện tại, nhưng lại muốn giữ danh tiếng tài nữ của mình.

Vì vậy, nàng ta đã lập kế hoạch này, chỉ sợ rằng biết hôm nay sẽ có quan viên đến, lúc đó tất cả mọi người sẽ là nhân chứng của nàng. Nàng ta chỉ cần tuyên bố rằng nàng ta không còn sức để tiếp tục làm chủ toạ, tất cả là do bị ta đẩy xuống nước nhiễm phong hàn.

Nàng ta tự mình không có được, cũng tuyệt đối không để ta có được.

Thượng Quan Bội cứu người lên, nhìn ta với ánh mắt đầy căm phẫn.

“Thôi Cẩm Ca, ngươi thật độc ác, vì tranh giành vị trí chủ toạ mà không tiếc hại người.”

Ánh mắt hắn như những chiếc đinh đóng chặt ta xuống đất, nhưng động tác trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng, hắn bế Tô Uyển lên, như thể đang nâng niu một báu vật quý hiếm.

Nhưng khi nhìn ta, ánh mắt căm ghét như thể ta có thù sâu như biển với hắn, hắn lạnh lùng nói, “Nếu Tô phủ muốn báo quan, ta quyết không xin tha cho ngươi.”

“Ngươi là độc phụ, phải đền mạng.”

“Báo quan? Thượng Quan Bội, ngươi chắc chắn rằng Tô Uyển dám báo quan không!” Ta nhướng mày, nhìn thẳng vào Thượng Quan Bội.

Hắn rõ ràng bất ngờ trước phản ứng của ta, chưa kịp nói gì, ta đã quay người hành lễ với Quận chúa.

“Dực Dương Quận chúa, Tô Uyển không phải do ta đẩy xuống nước, ta nguyện báo quan để tìm lại công bằng cho mình.”

“Được!”

Quận chúa tập hợp mọi người ở tiền sảnh, rồi sai người đi tìm quan sai đến.

Tô Uyển đã thay xong y phục, yếu ớt tựa vào vai tẩu tử của nàng ta.

Ca ca và tẩu tử của Tô Uyển vì phủ đệ ở gần nên đến trước, họ nhìn ta từ trên cao, nói rằng xem xét tình cảm của Thượng Quan Bội, có thể không báo quan, nhưng ta phải đến Tô phut dập đầu tạ lỗi.

Ta nhìn ánh mắt thách thức thoáng qua trong mắt Tô Uyển, chậm rãi nói.

“Ta nói lại lần nữa, không phải ta đẩy, hơn nữa để chứng minh sự trong sạch của ta, ta đã yêu cầu Quận chúa báo quan.”

Lời này vừa ra, mọi người đều sửng sốt.

Đặc biệt là Tô Uyển, khi đối diện với ánh mắt của ta, nàng vội vàng cúi đầu, yếu ớt nói, “Ngươi đẩy ta xuống nước là sự thật, mọi người đều thấy, thật muốn ra công đường, dù ngươi có cãi thế nào, đen cũng không thể thành trắng.”

“Ngươi không thể thay đổi được điều đó.”

“Mặc dù ngươi đã làm điều sai trái với ta, nhưng có lẽ chỉ là một lúc lầm lỡ mà thôi, ta và ngươi cũng đã từng là đồng sự, nếu thật sự đến Đại Lý Tự, nhẹ thì bị giam vào đại lao, nặng thì lưu đày…”

Lời của Tô Uyển chứa đầy ý đe dọa.

Đúng vậy, nàng ta cố ý chọn nơi này, làm sao để ta bắt được nhược điểm của nàng.

Ta chưa kịp nói, Thượng Quan Bội đã tỏ ra xúc động, nói với ta: “Cẩm Ca, Tô tiểu thư rộng lượng không so đo với nàng, nàng còn không mau xin lỗi nàng ấy.”

Ta liếc nhìn Mẫn Huệ, thấy tỷ ấy gật đầu với ta, ta mới yên tâm, bật cười khinh bỉ, “Chỉ chút tài mọn không có kiến thức của ngươi, có cần phải khiến người khác ghen tị không?”

Tô Uyển hoàn toàn không ngờ ta lại trực tiếp vạch trần, nhưng nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì Thượng Quan Bội đã nổi giận.

“Thôi Cẩm Ca! Ngươi thật không còn cứu chữa được nữa, ngươi đã bị bắt quả tang, còn muốn vu khống Tô tiểu thư.”

“Tô tiểu thư chưa đến tuổi cập kê đã có thơ, phú truyền thế, những cuốn sách do nàng chú thích đều được người người săn đón, ngươi tìm lý do cũng phải tìm cái đáng tin chứ, ta thấy ngươi là do ghen tị quá mức.”

Ta không thèm để ý đến lời hắn sủa, quay sang nhìn mọi người.

“Ta vẫn nói câu đó, chờ Đại Lý Tự đến, ta sẽ giải thích rõ ràng.”