Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 3

9:58 chiều – 27/06/2024

4

Sau khi trở về Giang gia, mẫu thân ta tức giận đến mức bệnh một trận.

Đệ đệ ta là Giang Trần được phái đến làm quan ở Lâm Châu nên không có ở kinh thành.

Từ sau khi phụ thân ta qua đời, mẫu thân ta thường xuyên ăn chay niệm Phật, rất ít khi bà ấy quản lý việc nhà. Hiện giờ người chủ trì việc nhà là đệ muội Tạ Thanh Dao.

Nghe tin ta hòa ly trở về nhà, đệ muội tỏ vẻ khinh thường, lập tức mỉa mai, “Giang gia là danh môn vọng tộc, nữ hài tử được giáo dục nghiêm khắc, chưa từng có chuyện như vậy xảy ra. Đại tỷ lần này đã làm sai chuyện gì để chọc giận cả Lục đại nhân vậy?”

Những lời kết tội như thế này không nên thốt ra từ miệng nàng ta.

Ta cầm tách trà, nhẹ nhàng vớt bọt, chỉ trầm giọng nói, “Chẳng lẽ chỉ có thể là lỗi của nữ nhân sao?

Lục phủ lại chuẩn bị có hỉ sự.

Chuyện này vốn dĩ nằm trong dự tính của ta, chỉ là không ngờ lại gấp gáp đến như vậy.

Kinh thành ai ai cũng biết Thượng thư lệnh hưu thê, đón tân nhân về. Nhưng những ánh mắt khác thường và lời bàn tán lại không dám hướng về Lục Phương Trì, lời đám tiếu thì chỉ có ta phải chịu đựng.

Sau khi ta qua lại Giang phủ, ban đầu, thái độ của Tạ Thanh Dao còn tạm được, nhưng sau đó càng ngày càng tỏ ra châm chọc quá đáng. Viện của ta thường xuyên sẽ thiếu thứ này thiếu thứ nọ, mỗi khi sai nha hoàn đi lấy thì đều bị mắng mỏ, còn phải tốn bạc mới xong chuyện.

Mẫu thân ta thì đã lâu không quản chuyện nên là trong phủ, các nha hoàn, bà tử cũng đã thay đổi nhiều lượt, toàn là người của Tạ Thanh Dao.

Người trong phủ không còn giống như trước khi ta chưa xuất giá, bọn họ chỉ nhận người hiện giờ là chủ mẫu.

Nha hoàn thân cận của ta là Lãm Nguyệt, nàng ấy đã nhiều lần bị làm khó dễ, còn bị các bà tử nói rất nhiều lời khó nghe.

Ta tưởng rằng nàng ta chỉ làm khó dễ những chuyện nhỏ nhặt này nhưng không ngờ nàng ta lại xúi bẩy trước mặt mẫu thân ta để tìm cho ta một gia đình khác.

Khi ta vừa bước đến ngoài sân viện của mẫu thân, liền nghe thấy giọng của nàng ta: “Đại tỷ còn trẻ, thực sự không nên lãng phí tuổi xuân ở khuê phòng mà nên tìm một gia đình khác cho tỷ ấy. Nếu không thể làm chính thất, thì làm thiếp thất cũng được, bà mối Trương đã làm mai mối cả đời, hay là chúng ta nhờ bà ấy đặc biệt chọn cho vài gia môn tốt, chi bằng…”

Ta vừa đẩy cửa bước vào, lạnh lùng nói: “Chi bằng để ta xem, rốt cuộc là những gia đình tốt đến như thế nào?”

Sự xuất hiện đột ngột của ta khiến nụ cười trên khuôn mặt nàng ta cứng lại, chỉ lắp bắp nói: “Đại tỷ, chuyện hôn nhân đại sự xưa nay đều do phụ mẫu quyết định.”

“Chẳng lẽ ngày xưa ta không tuân theo lệnh của phụ mẫu sao?”

Một câu nói ra, sắc mặt của nàng ta trở nên khó coi, ngay cả mẫu thân ta cũng cúi mặt xuống.

“Nói đi, ta muốn xem gia đình tốt thế nào?” Ta ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn nàng ta.

5

Nàng ta do dự một lúc, sau đó mở miệng nói: “Chính thất của gia chủ giàu có nhất Cô Tô đã qua đời, nên giờ ngài ấy muốn một mối hôn nhân mới. Cố gia giàu có, lại xa rời kinh thành, không ai biết đến chuyện cũ của đại tỷ, thật là thích hợp.”

Ta ngước mắt nhìn nàng ta, nhưng nàng ta vẫn giữ vẻ mặt lo lắng cho ta, ta chế giễu: “Gia chủ của Cố gia có tuổi tác đủ làm phụ thân ngươi rồi, đây là gia đình tốt mà ngươi nói sao?”

Nàng ta vội vàng đổi giọng: “Vậy thì… Trưởng tử của An gia ở Ninh Dương, chỉ hơn đại tỷ có ba tuổi, An gia lại có truyền thống làm quan, chắc chắn sẽ không làm đại tỷ xấu hổ.”

Ta ở Lục gia làm chủ mẫu đã nhiều năm, giúp Lục Phương Trì quản lý không biết bao nhiêu mối quan hệ, tin tức linh hoạt, cũng không phải là một nữ tử chỉ sống lâu trong khuê phòng mà không biết chuyện thế gian, nàng ta lại còn muốn lừa gạt ta trong chuyện này?

“Trưởng tử An gia có tật bẩm sinh, khó đi lại, nhiều năm tìm đại phu nhưng vẫn không chữa khỏi, hiện nay hắn đã là người bị gia tộc vứt bỏ. Đây là mối lương duyên mà ngươi dày công tìm kiếm cho ta sao?”

Rõ ràng là Tạ Thanh Dao có chút lúng túng, nàng ta không ngờ rằng ta lại biết rõ chi tiết về những người này đến thế.

Mẫu thân dường như đã nhìn thấu tâm tư của nàng ta, trách mắng một trận, sau đó nói: “Đàm Âm là trưởng nữ Giang gia, chỉ cần ta còn sống một ngày thì những ý đồ không tốt đó sớm nên bỏ đi.”

Lời trách mắng của mẫu thân khiến Tạ Thanh Dao đã yên phận hơn.

Nhưng đúng lúc này, mẫu thân của Lục Phương Trì lại đến nhà. Trong những ngày sống ở Lục gia, bà ấy chưa bao giờ đối xử tệ với ta.

Khi còn trẻ, bà ấy xuất thân từ danh môn vọng tộc, nhưng sau này gia tộc sa sút. Sau khi thành thân, bà ấy cũng hy vọng rằng Lục Phương Trì sẽ đỗ đạt, làm nên danh tiếng. Từ khi chúng ta thành phu thê, bà ấy thường sống ở biệt viện ngoại ô kinh thành, không còn can thiệp vào việc trong Lục gia nữa.

Ánh mắt bà có vẻ bất lực, chỉ khẽ nói: “Là Phương Trì có lỗi với con, nhưng ta hy vọng con đừng oán trách nó.”

Ta không trả lời, oán trách hay không không thể chỉ nói một câu là xong.

Bà thở dài một hơi, sau đó nói: “Nó từ chỗ thấp hèn đi lên vị trí ngày hôm nay, trong lòng còn lại rất ít sự chân thành, mà nữ tử Tạ gia kia lại chính là sự ám ảnh của nó khi xưa. Vào lễ hội Hoa Triều năm Khánh Hòa thứ bảy, nó bị người ta sỉ nhục, đố kỵ, chán nản không có ý chí, từng nghe một khúc nhạc dưới lầu Đăng Vân. Chính là khúc nhạc của nữ tử Tạ gia đã chơi, chỉ một khúc nhạc đã giải tỏa nỗi buồn trong lòng nó, khơi dậy ý chí của nó, nó coi nàng ta là tri âm, là tri kỷ, tìm mọi cách chỉ để gặp nàng ta một lần. Đó là lần hiếm hoi ta thấy nó vui vẻ đến như vậy.”

Lông mày ta nhíu lại, lễ hội Hoa Triều năm Khánh Hòa thứ bảy, một khúc nhạc dưới lầu Đăng Vân…

Sau khi phu nhân Lục gia rời đi, Lãm Nguyệt mở to mắt, hỏi ta: “Lễ hội Hoa Triều năm Khánh Hòa thứ bảy, người chơi đàn trên lầu Đăng Vân chẳng phải là tiểu thư sao? Hôm đó tiểu thư lẻn ra khỏi nhà, còn nhờ nữ nhân Tạ gia kia kia che giấu…”

Lễ hội Hoa Triều năm Khánh Hòa thứ bảy, một khúc nhạc dưới lầu Đăng Vân, đây chính là nguồn gốc khiến hắn mãi mãi không quên Tạ Du Du sao?

Nhưng hôm đó, chính là ngày ta nhận được cây đàn phong vũ.

6

Tin tức Lục Phương Trì kết hôn với Tạ Du Du lan truyền khắp triều đình, trong lời đồn đại của thế gian, ta trở thành nữ nhân bị Lục gia ruồng bỏ.

Nghe nói để chuẩn bị cho lễ thành hôn lần này, Lục Phương Trì đã đặc biệt lệnh cho mười tám xảo công từ Giang Nam gấp rút làm hỉ phục cho Tạ Du Du, hỉ phục của nàng ta sẽ được thêu bằng mười tám kỹ thuật thêu thùa khác nhau, rực rỡ và lộng lẫy.

Đang giữa lúc này, ta lại buộc phải một lần nữa bước vào Lục phủ.

Chỉ vì quản gia truyền tin nói rằng Lãm Nguyệt đã tự ý xông vào Lục phủ, Lục Phương Trì ra lệnh đánh chết nàng ấy bằng gậy.

Khi ta vội vàng đến, eo Lãm Nguyệt đã rỉ máu, nhưng nàng ấy vẫn khóc thét lên từng tiếng: “Công tử, lễ hội Hoa Triều năm đó người đánh đàn trên lầu Đăng Vân không phải là Tạ tiểu thư, mà là tiểu thư nhà ta, Tạ tiểu thư không phải là người ngài đang tìm kiếm…”

Nàng ấy khóc lóc, mà tim ta đau như dao cắt.