Nàng ấy còn bị thương nặng, ta lao đến che chắn trước người nàng ấy, cây gậy đang giơ cao không kịp dừng lại, ta cũng phải chịu đựng nó.
Trên khuôn mặt Tạ Du Du thoáng qua vẻ nghiêm trọng và lạnh lùng, nàng ta nhìn chằm chằm Lục Phương Trì, xem xét sự thay đổi trên gương mặt của hắn.
Lãm Nguyệt cũng nhìn Lục Phương Trì đầy hy vọng, nhưng trên mặt hắn chỉ có vẻ lạnh lùng, cười nhạo: “Thật nực cười, hôm đó ta tận mắt nhìn thấy Du Du từ lầu Đăng Vân bước xuống, sao có thể nhầm lẫn? Chính là chủ tớ các ngươi ôm mưu đồ hiểm ác, định nhận vơ, nghĩ rằng những thủ đoạn hèn hạ này có thể khiến ta hồi tâm chuyển ý sao?”
Hắn không tin, những lời lạnh lùng của hắn đã đánh tan hy vọng của Lãm Nguyệt, cũng hoàn toàn nghiền nát mối quan hệ phu thê đã từng giữa ta và hắn.
Hắn chỉ tay vào ta, lại cất tiếng: “Đặc biệt là ngươi, tự cho rằng học vài ngày âm luật thì có thể thay thế Du Du sao? Đông Thi bắt chước Tây Thi, thật nực cười, ngươi làm sao xứng đáng so sánh với nàng ấy? Mang người của ngươi, cút đi!”
Lục Phương Trì phất tay áo bỏ đi, sự tin tưởng mù quáng và thiên vị của hắn khiến nét căng thẳng trên mặt Tạ Du Du hoàn toàn biến mất, nàng ta không sợ hãi mà nhìn ta, chậm rãi nói: “Một người hầu trung thành thật, đáng tiếc hắn không tin.”
Ta đỡ Lãm Nguyệt đầy thương tích bước ra khỏi Lục phủ, nhìn thấy vết máu trên áo nàng ấy, cảm giác phẫn nộ chưa từng có tràn ngập trong lòng, dường như nỗi hận thù đang lan rộng.
Đến hôm nay, ta mới thấy rõ lòng dạ lạnh lùng cứng rắn của Lục Phương Trì.
Nếu ta đến chậm thêm một chút, có lẽ Lãm Nguyệt hôm nay đã gặp nguy hiểm lớn…
Ta đưa cô ấy về lại Giang gia, nhưng trước mặt là vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường của Tạ Thanh Dao: “Người ta thường nói ‘một ngày phu thể, trăm năm tình nghĩa’, nhưng Lục đại nhân chẳng màng đến chút tình cảm nào. Trước đây ai cũng nói tỷ tỷ thông minh, nhưng bây giờ chẳng phải vẫn là một nữ nhân bị ruồng bỏ sao? Có thể thấy thông minh cũng vô ích. Sau này nếu muốn ở lại nhà cũng không phải không thể, chỉ cần tỷ tỷ đem hết tài sản từ Lục gia về bổ sung vào kho phủ, như vậy hàng ngày mọi nhu cầu sinh hoạt sẽ được cung cấp đúng hạn, dù sao thì cuộc sống còn dài, cũng không có nhiều bạc để nuôi người rảnh rỗi…”
Nàng ta vừa nói vừa nghịch móng tay mới làm của mình.
Nhanh như vậy đã không kiềm chế được rồi sao? Đến mức ngang nhiên khao khát như vậy.
Những người hầu phía sau Tạ Thanh Dao chặn đường đi của chúng ta, nàng ta cười mỉa mai: “Ngươi nghĩ mình vẫn là phu nhân Lục gia sao? Sau này khi nương nhờ người khác thì hãy bỏ hết những thói quen đó đi. Hôm nay nếu không giao đồ vật ra, ngươi, không được vào Giang gia nửa bước.”
Nhìn Lãm Nguyệt cố nén đau đớn, ta lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Nhưng những gia đình ba tử dưới sự chỉ đạo của Tạ Thanh Dao mà khí thế ngút trời chặn đường chúng ta.
Vết thương của Lãm Nguyệt cần được chữa trị ngay, lúc này không thích hợp tiếp tục căng thẳng, ta dìu Lãm Nguyệt ra ngoài.
Tiếng nói sắc bén của Tạ Thanh Dao lập tức vang lên: “Hôm nay nếu ngươi bước ra rồi, thì tức là đã tự nguyện rời khỏi Giang gia, sau này đừng mong bước vào Giang gia một bước.”
Bước chân ta khựng lại nhưng vẫn không quay đầu.
Phía sau lưng, đại môn Giang gia đã đóng sầm lại.
Giang gia, không phải là nơi ta có thể ở lâu.
7
Tạm thời, ta và Lãm Nguyệt ở lại khách điếm, ta tìm đại phu chữa trị cho nàng ấy, sau nhiều ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng cũng có tiến triển tốt.
Nhưng nàng ấy lo lắng nói: “Tiểu thư rời khỏi Giang gia, sau này thì sẽ thế nào?”
Ta ngồi trước cửa sổ suốt đêm, suy nghĩ về câu trả lời.
Dù mẫu thân có ý muốn bảo vệ ta nhưng nếu ta ở lại Giang gia, vẫn là nương nhờ người khác, không phải kế sách lâu dài, còn sẽ gây mất hòa khí trong nhà, xung đột liên miên.
Có lẽ, buông bỏ quá khứ mới có thể tái sinh.
“Lãm Nguyệt, bỏ đi những gì không thuộc về mình! Từ nay trở đi, Lục gia và Giang gia đều không thể giam cầm ta được nữa.”
Nàng ấy vẫn chưa hiểu ý ta cho đến khi chúng ta lên xe ngựa đi về phía Nam.
Tài sản và gia nhân ta mang theo từ Lục gia thì ta chưa từng mang về Giang gia mà lại an trí nơi khác, đó là thứ mà Tạ Thanh Dao khao khát rất muốn có được.
Ngày ta rời khỏi kinh thành, vừa hay nhìn thấy Lục gia đang tổ chức hôn lễ, tiếng trống chiêng rộn ràng, tưng bừng nhộn nhịp, các gia tộc lớn ở kinh thành đều đến chúc mừng.
Sự náo nhiệt này dường như càng làm nổi bật sự thảm hại của ta khi rời đi.
Chúng ta đi xuống phía Nam, vào trong lãnh thổ Vân Châu.
Vân Châu nằm ở gần biển, nhìn ra là Đông La.
Ta dẫn nàng ấy bước vào một phủ đệ, trên tấm biển lớn trước cổng viết hai chữ “Giang trạch”.
Kẻ hầu người hạ đứng thành hàng ở hai bên, cúi đầu kính cẩn, quản gia thì tươi cười chào đón.
Lãm Nguyệt ngơ ngác và hoang mang, không biết nên làm gì, nàng ấy chỉ có thể nhìn về phía ta.
Ta nắm tay nàng ấy, từ từ bước vào, “Đây sẽ là tân gia của chúng ta, chúng ta không còn phải sống dưới sự kiểm soát của người khác nữa.”
Nàng ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, xúc động đến mức không biết nói gì.
Phải mất cả một ngày nàng ấy mới chấp nhận được cú sốc lớn này, nàng ấy không thể tin rằng chủ nhân đằng sau của Giang gia Trục Phong Đường ở Vân Châu lại chính là ta.
Lãm Nguyệt không biết chữ, chỉ chịu trách nhiệm chuyển giao thư từ đương nhiên là không đọc được nội dung bên trong. Bây giờ đột nhiên nàng ấy biết được sự thật thì không khỏi kinh ngạc, cần một đoạn thời gian để chấp nhận.
Mọi người đều biết Giang gia ở Vân Châu là thương nhân, vài năm trước đã thành lập Trục Phong Đường, làm giàu bằng hải vận. Gia chủ Giang gia chưa từng lộ diện, mọi việc trong phủ đều luôn do đại quản sự Hàn Diệp đảm đương mọi việc. Những điều này tất nhiên rất khó liên hệ tới ta.
Cho đến khi Hàn Diệp xuất hiện trước mặt, Lãm Nguyệt vui mừng hớn hở nói: “Đây chẳng phải là người thanh niên năm xưa được tiểu thư tặng trọng kim sao?”
Ta nhẹ nhàng cười nói: “Không phải thanh niên đâu.”
Hàn Diệp tiếp lời: “Để thuận tiện hành động, ngày thường ta mới cải trang thành nam nhân.”
Ngày xưa ta tặng nàng ấy trọng kim, ban đầu chỉ là do tiếc tài nhưng sau này lại hy vọng nàng ấy có thể giúp dỡ được cho ta.
Vài năm trước, khi ta quản lý sản nghiệp Lục gia đã nhận thấy lợi thế của việc thông thương qua đường biển ở Vân Châu. Ta cảm thấy bản thân không thể bỏ lỡ cơ hội này được nên từ đó Trục Phong Đường đã ra đời. Nhưng muốn mở rộng hải tuyến thì nhất định phải có kỹ thuật đóng tàu tuyệt vời để vận chuyển hàng hóa.
Hàn Diệp có tài năng trong kỹ thuật đóng tàu nhưng nàng ấy lại bị gia tộc ruồng bỏ, ta liền cho nàng ấy nơi nương tựa để nàng ấy có thể phát huy sở trường.