Nhưng hắn lại đi quên mất con đường mà hắn đã đi qua.
“Giang Đàm Âm, chúng ta hòa ly đi. Du Du đã chịu đựng nhiều khó khăn trong Ngọc Đình Ti, tình cảm đối với ta đã giúp nàng ấy vượt qua đến ngày hôm nay, ta không thể phụ lòng nàng ấy được. Ngươi còn ở đây một ngày, thân phận của nàng ấy sẽ càng thêm khó xử.” Những lời mà hắn nói ra thật là lạnh lùng.
“Hôn sự này là tuân theo lệnh cha mẹ, lời mai mối, hơn nữa là do chính ngươi đến tận nhà cầu hôn, khi đó sao không nhắc đến tình cảm sâu đậm của ngươi? Khi ấy ngươi chỉ là một thư sinh xuất thân hàn vi mới nổi, phụ thân ta không chê ngươi nghèo khó còn khen ngợi tài năng của ngươi, nhiều lần giúp đỡ. Giờ đây ngươi đạt đến đỉnh cao quyền lực, lại mới nói không thể phụ lòng nàng ta, vậy còn ta?” Ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng, nhưng trong mắt hắn lại chỉ hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.
Bây giờ, hắn nắm trong tay quyền cao chức trọng, còn phụ thân ta đã qua đời, Giang gia đối với hắn không còn giá trị gì nữa, có lẽ đó cũng là lý do hắn có thể lật mặt mà không chút do dự.
Hắn tiến một bước về phía ta, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo, “Đừng nhắc đến quá khứ nữa, ta chán ghét những ngày bị áp bức, bị người đời coi thường. Nhiều năm qua, ta từng bước tự mình tiến lên cao, không chỉ vì chính mình mà còn vì Du Du. Còn ngươi, chỉ là bàn đạp thôi.”
Cuối cùng, hắn không còn giả vờ nữa. Là tự mình leo lên cơ à? Nói hay thế, nói nữa đi.
Ta cười khẩy, tâm tư cuộn trào, “Buồn cười thay năm xưa phụ thân ta còn đi khen ngươi tài học xuất chúng, có cốt cách của người hàn môn, không ngờ ngươi cũng chỉ là kẻ mưu mô, lại còn vong ân bội nghĩa, lật mặt vô tình, là bạch nhãn lang…”
Ta tự nhận đã làm tròn bổn phận của một thê tử, quản lý sổ sách, lo liệu gia môn, phụng dưỡng trưởng bối…
“Tờ giấy hòa ly này là để giữ thể diện cho ngươi, cũng xem như là ta nhớ đến ân huệ của Giang gia. Nếu ngươi không biết điều, con đường làm quan của đệ đệ ngươi sau này nhất định sẽ không thuận lợi.”
Câu nói này, hắn nói bằng giọng điệu đầy uy nghiêm, lạnh lùng đáng sợ.
Ta ngẩng đầu lên, cố gắng giữ bình tĩnh, “Ngươi dùng tương lai của đệ đệ để uy hiếp ta sao?”
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười khó hiểu, nhẹ giọng nói, “Cũng có thể không chỉ là tương lai.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng ta nghe ra được sự lạnh lẽo vô tình trong đó.
Ta và hắn đứng bên dưới cây quỳnh hoa, gió lạnh thổi qua, ta bâng khuâng một lúc rồi nói, “Sao lại đến mức này? Gặp phải người không tốt, ta cũng đâu muốn dây dưa mãi…”
Từ khi hắn ở trước mặt cả triều đình cầu xin hoàng thượng tha cho Tạ Du Du, ta đã biết sẽ có ngày này.
“Những gì ta mang đến cho Lục gia, ta đều muốn mang đi hết.”
Khoảnh khắc ta nói ra điều này, ta cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tốt.” Hắn lập tức đáp ứng.
“Những tài sản mà ta đã quản lý, những giấy tờ đất đai, ta cũng muốn mang đi một nửa. Sau này, ngươi cũng không được làm khó Giang Trần.”
Hắn im lặng một lúc rồi gật đầu đồng ý, để dọn đường cho Tạ Du Du, hắn sẽ không tính toán những việc nhỏ nhặt như thế này.
4
Trời đã tối nhưng ánh đèn trong viện chính vẫn sáng trưng, mọi người đều đang bận rộn thu dọn đồ đạc, sắp xếp mọi thứ.
Sau khi ta và hắn thành hôn, hắn đang trên đà thăng tiến, bận rộn với công việc triều chính, còn ta phải lo liệu việc nhà, tự mình gồng lưng xoay sở với các mối quan hệ khác.
Thời gian trôi qua, ta chỉ nhớ cách làm một chính thất hiền đúng mực, mà quên mất đi niềm vui thuở thơ ấu.
Nhưng sự trả giá này, cuối cùng không đáng.
Suốt đêm không ngủ, cho đến lúc bình minh mới dọn dẹp xong, ta giao chìa khóa cho quản gia.
Quản gia nhìn ta với ánh mắt khó xử, ta chỉ dặn dò nhẹ nhàng, “Không lâu nữa sẽ lại có một nữ chủ nhân mới tiếp quản thôi.”
Không chỉ có ta khó ngủ đêm nay, có lẽ còn có cả Tạ Du Du.
Trước khi đi, nàng ta xuất hiện trước cổng phủ, đuổi lui đám nha hoàn phía sau, tiến đến gần nói nhỏ, “Đến bước đường này là điều ta không muốn thấy, nhưng ta không còn đường lui.”
Dù nói là không còn đường lui nhưng khi kết hợp với thái độ kiêu ngạo của nàng ta càng giống như là lời tuyên bố chiến thắng.
“Đã đến nước này cần gì phải giả vờ giả vịt? Ngươi không có đường lui, vậy ta có sao? Nực cười. Rõ ràng, thế gian này rốt cuộc không dung thứ cho nữ nhân.”
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nói khẽ.
Nàng ta hồi tưởng lại quá khứ, cười tự giễu, “Nếu không phải Tạ gia đột ngột gặp biến cố, ta sao có thể rơi vào tình cảnh này.”
“Trước khi Tạ gia bị nhốt vào ngục, ngươi đã gặp Lục Phương Trì. Khi đó Tạ gia đã sắp sụp đổ, còn hắn là nhân tài mới của triều đình. Ngày trước ngươi chỉ coi hắn là một tên mọt sách ngốc nghếch, trêu chọc cười đùa, nhưng lúc đó ngươi lại hứa hẹn tình cảm, coi hắn như cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Sự tính toán của ngươi đã bắt đầu từ lúc đó, không cần phải diễn trò trước mặt ta.”
Thấy ta thẳng thắn vạch trần, nàng ta cũng không muốn giả vờ nữa, ngược lại nhìn ta, hờ hững nói, “Vậy ngươi thì sao, ngươi có cảm thấy không cam lòng không? Khi ngươi gả cho hắn, hắn vẫn chưa có chỗ đứng vững chắc, nhưng giờ đây, hắn đã đứng ở vị trí cao, có tương lai rực rỡ…”
“Vậy ta có nên chúc mừng ngươi hưởng quả ngọt từ cây mà người khác trồng không? Khi hắn chẳng có gì, ngươi giẫm đạp lên tấm chân tình của hắn, coi như đồ bỏ đi. Khi hắn lên cao, ngươi lại ở bên cạnh hắn, hưởng thụ vinh hoa phú quý? Xem ra cái vị đệ nhất tài nữ cao ngạo tài năng của Tạ gia ngày xưa đã chết trong ngục Tạ Đình rồi. Rốt cuộc thì, cuộc sống làm nô tỳ nhiều năm qua, chắc đã mài mòn cốt cách của ngươi rồi đúng không…”
Lời ta lạnh lùng, vì ta đâu hề có ý định muốn giữ mặt mũi cho nàng ta đâu.
Mặt nàng ta biến sắc, ngay lập tức trở nên u ám.
Tạ gia là nỗi đau không thể nói ra của nàng ta, còn những ngày làm nô tỳ ở Tạ Đình lại là nỗi nhục nhã lớn nhất.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, giọng điệu không tốt, “Ngươi nói đúng, ta đã mất tất cả, giờ dù có phải dùng mọi thủ đoạn, ta cũng sẽ từng chút một lấy lại, bắt đầu từ ngươi.”
Ta nhìn dáng vẻ điên cuồng của nàng ta, xoay người bước lên xe ngựa.
Đợi đến ngày Lục Phương Trì biết được sự thật, hẳn sẽ là một màn kịch hay.