Sau khi Lục Phương Trì trở về sau chuyến tuần tra lục châu của Giang Nam thì đã từ chối phần thưởng của Hoàng đế, nhất quyết dùng công lao lần này để minh oan cho đệ nhất tài nữ – Tạ Du Du.
Ngày Tạ Du Du vào phủ, ta bị ép ký vào giấy hòa ly.
Nhưng sau đó, trong yến tiệc tứ quốc, ta lại nổi danh thiên hạ với bài “Đông Phong Khúc”.
Nghe tiếng đàn, hắn như chợt nhận ra điều gì đó, hối hận vô cùng.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, hắn nói, ta mới chính là thê tử duy nhất của hắn trong đời này.
1
Từ nửa năm trước, Lục Phương Trì nhận được lệch tuần tra lục châu Giang Nam và điều tra làm rõ vụ tham nhũng của các quan chức. Hắn đi qua nơi nào đều sẽ quyết đoán giết phạt, dùng thủ đoạn ác liệt để loại bỏ đám mọt đục khoét giang sơn nên đã lập được công lớn.
Khi trở về, bệ hạ vui mừng mà ban thưởng vạn lượng hoàng kim.
Nhưng hắn lại quỳ gối trước mặt toàn thể triều thần, nói, nguyện dùng vạn lượng ban thưởng để xin bệ hạ ân xá cho một người.
Người đó chính là Tạ Du Du, đệ nhất tài nữ nổi danh thiên hạ năm xưa nhưng sau này lại vì gia tộc phạm tội, liên lụy mà bị kết tội, rồi đày đi làm nô tỳ trong Ngọc Đình Ti.
Tin tức truyền đến, cả phủ nhìn ta với ánh mắt phức tạp, có người thương cảm, có người chế giễu… Cuối cùng, ta vẫn không thể ẩn mình trong câu chuyện tình nồng nàn của họ.
Bệ hạ đồng ý với yêu cầu của Lục Phương Trì.
Ai cũng biết, ta sắp phải đối mặt với điều gì.
Khi hắn mang Tạ Du Du về liền lệnh cho hạ nhân trong phủ ra đón.
Dưới ánh mắt của mọi người, hắn ân cần dìu Tạ Du Du xuống xe ngựa, mắt mày hắn đều tràn đầy ánh cười như là đang nhìn một bảo vật quý giá; và hắn muốn công khai cho tất cả thấy sự trân trọng của hắn đối với nàng ta, cũng công khai cho tất cả thấy địa vị của nàng ta trong phủ.
Những năm tháng gian khổ trong Ngọc Đình Ti cũng không thể làm mờ đi phong thái của nàng, khi nàng bước xuống xe ngựa, ta như thấy lại nữ tử kinh diễm nhân gian năm nào.
Hai người họ đứng cạnh nhau, như đôi bích nhân.
Còn ta đứng cách đó không xa, cứ như thế mà trở nên dư thừa đến vậy.
Đến bây giờ, hắn mới nói với ta rằng, trong lòng hắn đã có một người, mãi không quên.
Khi bước đến trước mặt ta, nàng ta khẽ gật đầu, chỉ nói một câu: “Lâu ngày không gặp, Giang tiểu thư vẫn phong thái như xưa, chỉ là không ngờ lần gặp lại này lại là trong tình cảnh hôm nay…”
Với sự thông minh của nàng, không thể không đoán ra được.
Ta ngước mắt nhìn nàng ta, bình thản nói: “Ta đã xuất giá, Tạ tiểu thư nên gọi ta là Lục phu nhân.”
Khi ta nói xong, ánh mắt nàng ta trở nên u ám và buồn bã hơn, sau đó quay sang nhìn Lục Phương Trì.
Ánh mắt Lục Phương Trì thoáng qua một chút thương tiếc, khi nhìn ta thì lại mang đầy vẻ chán ghét và trách móc.
Hắn trách ta. Rõ ràng là trong mắt hắn chưa từng có vị thê tử danh chính ngôn thuận này.
Hắn dắt Tạ Du Du vào phủ, cảnh báo những nha hoàn và hạ nhân phải cẩn thận hầu hạ.
Mọi người đều hiểu ẩn ý của hắn, còn ta đứng tại chỗ chỉ còn lại đầy sự khó xử.
Chiều tối, Tạ Du Du đến gặp ta nhưng không còn thái độ dịu dàng như ban ngày mà thêm vài phần sắc sảo.
Nàng ta đi qua hành lang, trên thân khoác một bộ y phục khác như thể là đã quay lại lúc hồi Tạ gia còn thịnh vượng.
Bộ gấm Nguyệt Hoa thượng hạng này là do Lục Phương Trì chuẩn bị từ sớm.
Nàng ta quan sát trang trí trong viện của ta, dường như cảm thán rất nhiều.
Lông mày nàng ta hơi nhướng lên, trên mặt lộ ra vài phần chế giễu, giọng nói không thiện chí: “Nếu không có tai họa đó, người đang sống trong viện này là ta, người được cưới hỏi chính thức trở thành Lục phu nhân cũng phải là ta, làm gì có chỗ của ngươi chứ?”
Ta nhìn nàng ta với vẻ mặt chắc chắn như đinh đóng cột kia, chỉ cảm thấy hơi buồn cười. Hóa ra, những năm tháng trong Ngọc Đình Ti cuối cùng cũng đã làm thay đổi tính cách của nàng ta.
“Năm xưa nổi danh thiên hạ là đệ nhất tài nữ có thực sự đặt xuất thân hàn môn là Lục Phương Trì vào mắt không? Ngươi nói dối, ba hoa nhiều đến mức tự bản thân tin vào những lời giả dối của chính mình luôn rồi à?” Ta dĩ nhiên chẳng ngại gì rồi, thẳng thừng vạch trần sự giả dối của nàng ta khiến vẻ mặt nàng ta hơi biến dạng.
Ngày trước, ỷ vào xuất thân và địa vị của mình, nàng ta kiêu ngạo, coi thường người khác, đến cả những đệ tử thế gia nàng ta còn không để vào mắt, huống chi là Lục Phương Trì.
Trong các buổi tụ họp của khuê nữ, nàng ta còn từng nhắc đến có một thư sinh xuất thân hàn môn từ đâu đó nghe tiếng đàn của nàng ta mà coi nàng ta là tri kỷ, còn viết thơ tặng nàng ta. Nhưng khi đó, nàng ta nhắc đến việc này với vẻ mặt giễu cợt, chỉ cười nói người đó đọc sách đến mức đần độn, là một kẻ ngốc đáng buồn cười, còn nói, việc người đó liên tục quấy rầy khiến nàng ta cảm thấy rất phiền phức.
Ngày đó mọi người chỉ coi là chuyện đùa, nghe rồi thì bỏ qua.
Chỉ là không ai ngờ thư sinh ngu ngốc, đần độn trong miệng Tạ Du Du lại là Lục Phương Trì.
Một lúc sau, nàng ta mới thu lại vẻ mặt, rất chắc chắn nói: “Thì sao? Chỉ cần hắn tin là đủ.”
Đúng là Lục Phương Trì tin, tin rằng Tạ Du Du có tình cảm với hắn.
Ngu ngốc thật sự.
2
Khi Lục Phương Trì đặt tờ giấy hòa ly trước mặt ta, ta cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ thấy lạnh lẽo toàn thân.
Con người ấy à, cả đời chỉ mãi chăm chăm mà theo đuổi những thứ không thể có được được trong thời niên thiếu.
Tạ Du Du đối với Lục Phương Trì, chính là sự tồn tại mang ý nghĩa như vậy.
Sự kinh ngạc và ám ảnh thời niên thiếu của hắn, tất cả đều tập trung vào nàng ta.
Thời gian thay đổi, hắn không còn là chàng thư sinh xuất thân nghèo khó năm xưa nữa. Hắn của hiện tại đã leo lên đến chức Thượng Thư Lệnh. Còn Tạ Du Du cũng không còn là đóa hoa kiều diễm của danh môn cao quý không thể với tới, ngược lại, nàng ta cần hắn vươn tay cứu rỗi, nửa đời sau đều sẽ dựa vào hắn mà sống.
Giờ đây, khi đã có quyền lực trong tay, hắn sẽ chọn cách bù đắp cho những tiếc nuối của thời niên thiếu, thành toàn cho nỗi ám ảnh năm xưa.