Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7

9:41 chiều – 27/06/2024

Ta để ý thấy người tuyên chiếu chỉ là Đức Lâm công công, không phải Hồng Hải công công.

Kiếp trước Hồng Hải công công rất được hoàng đế tin tưởng, thường xuyên làm thái giám tuyên chiếu chỉ ra vào các phủ quan viên.

Hôm nay người đến không phải là Hồng Hải công công, ta đã yên tâm hơn rồi.

Đức Lâm công công liếc nhìn Diệp Sơn với ánh mắt phức tạp: “Diệp thái y, ngài chắc chắn không nhận lại Tụng An cô nương sao? Dù sao cũng là con gái ruột, nếu sau này nàng ấy phát đạt, chẳng phải Diệp gia cũng được thơm lây sao?”

Diệp Sơn không hiểu ẩn ý, lại vung tay nói: “Sau này nàng ta dù có sống chết, vinh nhục ra sao đều không liên quan đến Diệp gia!”

Lục Oánh cười mỉa: “Loại người như vậy không làm liên lụy đến người khác đã là may mắn rồi! Có vinh hoa gì được chứ?”

Tỷ tỷ nghe xong cũng vội vàng phủi sạch quan hệ với ta, tỷ ấy nói: “Nếu ngươi bị lưu đày mà chết đói bên ngoài, đừng có đến Diệp gia xin ăn! Nếu ngươi bị xử tử, cũng đừng mong Diệp gia đến thu xác!”

Đức Lâm công công không đáp, chỉ liếc nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý: “Mời Tụng An cô nương tiếp chiếu, chiếu chỉ này là bệ hạ dành riêng cho cô nương.”

Mọi người đều kinh ngạc, khóe miệng Lục Việt Xuyên nở một nụ cười đắc ý—chắc hẳn là chiếu chỉ ban chết.

Chỉ nghe Đức Lâm công công cao giọng đọc chiếu chỉ:

“Hoàng thượng có chỉ! Nghịch vương tạo phản khiến hoàng thành chao đảo, may nhờ có tiểu y nữ Diệp Tụng An, trước là cứu giúp tiên đế, sau là mạo hiểm giao mật chỉ, lập nhiều công trạng, kiên cường quả cảm, rất được trẫm yêu quý! Nay phong làm Trấn Quốc quận chúa, chính nhất phẩm quý phi, phong hiệu Ninh, thực ấp ngàn hộ, chọn ngày lành vào cung hầu hạ!”

15

“Cái gì??”

Lục Oánh bật dậy, kinh ngạc hét lên, “Hoàng thượng phong nàng ta làm cái gì!? Quận chúa? Quý phi!? Còn có phong hiệu Ninh!”

“Ninh” là họ của hoàng gia, hoàng đế dùng “Ninh” để phong cho ta, đủ thấy ngày ấy rất coi trọng ta.

Và tất cả những ân sủng và thiên vị này của hoàng đế đều là thứ mà Lục Oánh khao khát nhất!

Lục Việt Xuyên cũng sững sờ tại chỗ: “Công công, đây có thật là ý của hoàng thượng không?!”

“Chiếu chỉ là do hoàng thượng tự tay viết, người nào dám nghi ngờ?”

“Lục hầu gia, để lão nô nhắc người một câu, hoàng thượng bây giờ đã là bậc đế vương, Lục hầu gia dù có bao nhiêu tình nghĩa lúc khó khăn cùng hoàng thượng cũng đừng quên giữ đúng lễ nghĩa quân thần.”

Đức Lâm công công là người của hoàng thượng, lời của ông ta thực ra chính là ý của hoàng đế.

Ai cũng nghe ra, hoàng đế đang công khai nhắc nhở Lục Việt Xuyên, vị đại công thần này.

Lục Việt Xuyên bị một phen mất mặt, dưới ánh mắt của mọi người, hắn chỉ có thể cúi đầu, nhận lời cảnh cáo này.

“Tụng An quận chúa, xin hãy tiếp chỉ!”

Đức Lâm công công hòa nhã nhắc ta, ta đã đoán được từ trước, trang trọng cung kính nhận chiếu chỉ.

“An nhi, chúc mừng con, con đã trở thành quận chúa rồi, Diệp gia chúng ta cũng có quận chúa!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Nghe nói quận chúa có phủ đệ riêng, tỷ tỷ con sắp gả đi, con có muốn cho… à, là thưởng, thưởng một phần của hồi môn không?” Phụ thân và kế mẫu lập tức thay đổi thái độ, tiến lại gần nịnh bợ.

Ta cầm trang giấy viết tên mình trong gia phả trên tay, phụ thân còn muốn lấy lại trang giấy này để dán vào gia phả, nhưng ta không cho ông cơ hội đó.

Trước mặt phụ mẫu, ta xé nát trang gia phả của mình, sau đó ném vào mặt họ.

“Là phụ thân đã đuổi con ra khỏi Diệp gia, con không dám quên thái độ vừa rồi của người. Con đã không còn là người của Diệp gia nữa, đương nhiên không cần hưởng chung vinh nhục với các người.”

Ta nhìn tỷ tỷ đang ghen tức đến nghiến răng nghiến lợi, cười nói: “Sau này nếu Diệp gia có sa cơ, các người cũng đừng mong cầu xin sự giúp đỡ của quận chúa này!”

16

Hoàng đế ban phủ đệ quận chúa cho ta, trước khi vào cung, ta không cần phải ở chỗ Diệp gia nữa.

Đức Lâm công công còn nói, mười ngày sau là ngày nhập cung, ta sẽ vào cung với tư cách công thần, đến lúc đó sẽ có quan chức làm lễ phong tước đón ta vào cung.

Ngoại trừ hoàng hậu thì đây đã là nghi thức cao nhất cho tước vị quý phi rồi.

Đức Lâm công công cười nói: “Hoàng thượng nhờ lão nô nhắn với quận chúa, tin đồn bên ngoài, hoàng thượng sẽ không tin, quận chúa không cần phải để tâm, chỉ cần yên tâm chờ đến ngày vào cung.”

Ta dọn vào phủ đệ quận chúa của mình, ngày hôm đó, ta thấy Nguyệt Lan, người trước đây tự nguyện cùng ta đi giao mật chỉ, lại đang chờ ta ở phủ.

Nàng ấy cười cúi người chào ta: “Tham kiến quận chúa, hoàng thượng phái ta đến hầu hạ người.”

Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng bước tới nắm tay nàng ấy: “Nguyệt Lan cô nương, cô còn sống, thật tốt quá!” Kiếp trước, Nguyệt Lan vì đụng phải Lục Oánh lúc đó đã là quý phi nên bị Lục Oánh đánh chết rồi ném xác vào bãi tha ma.

Nghĩ lại mới thấy, Lục Oánh lúc đó rõ ràng là làm chuyện xấu nên muốn nhanh chóng loại bỏ Nguyệt Lan, một trong những nhân chứng của sự việc mật chỉ.

May mắn là kiếp này, Lục Oánh không thể vào cung, Nguyệt Lan mới sống được đến ngày hôm nay.

Nguyệt Lan mang đến cho ta tin tức từ trong cung: “Chuyện mật chỉ, hoàng thượng đã điều tra rõ ràng.”

Ta hỏi chi tiết, Nguyệt Lan chỉ giữ bí mật không nói, chỉ cười nói:

“Quận chúa đừng lo, công lao của người, không ai có thể xóa bỏ.”

Ta mỉm cười, ta biết, Ninh Uyên là một minh quân, chỉ cần ngài ấy biết sự thật thì nhất định sẽ không phụ ta.

Ngày đó khi giao mật chỉ, ta thực sự đã một lòng dũng cảm, đặt cược cả mạng sống của mình.

Lúc đó trong đầu ta chỉ nghĩ đến việc mình không thể phụ lòng tiên đế, phải để Ninh Uyên nhanh chóng quay trở lại hoàng thành ổn định đại cục, mật chỉ được đưa đến càng nhanh thì những người dân vô tội chết vì biến cố sẽ càng ít đi.

Nhưng đến khi mọi chuyện kết thúc, ta cũng hy vọng được ban thưởng, ta cũng muốn tranh thủ những gì mình xứng đáng được nhận.

Nam nhân có công thì đánh trống khua chiêng hợp tình hợp lý để được phong hầu bái tướng. Vì sao nữ nhân có công thì lại bị người ta răn dạy không được tranh giành, phải giấu đi vì danh dự của mình?

Ta muốn làm nữ nhân “tham hư vinh” trong mắt thiên hạ!

17

Từ khi ta được phong làm quận chúa, tin đồn nhảm trên phố về ta cũng giảm đi nhiều.

Trong hoàng thành, không ít quan lại quyền quý bắt đầu bày tỏ thiện ý với phủ quận chúa của ta—họ thấy được trước rằng khi ta vào cung nhất định sẽ là sủng phi.

Nhưng Lục gia vẫn không coi ta ra gì.

Nghe nói Lục Việt Xuyên trong yến tiệc còn lớn tiếng:

“Quận chúa thì sao? Quý phi thì sao? Không có gia tộc mạnh mẽ chống lưng cũng không có nam nhân hậu thuẫn ở tiền triều, vị quý phi này cũng không làm được gì cả! Đợi khi hoàng thượng hết hứng thú, ai còn nhớ đến một người như vậy?”