Ầm ĩ đến tận nửa đêm tỷ tỷ mới chịu ngừng lại để ăn cơm, làm loạn cả một ngày đòi tự tử nhưng ta chẳng thấy tỷ ấy có chút nào là thật sự muốn chết.
Sáng hôm sau, quản gia vui vẻ báo tin: “Lão gia! Lục hầu gia đến thăm, còn mang theo rất nhiều lễ vật, hình như là đến để cầu hôn!”
12
Mới hôm qua còn đòi sống đòi chết, vừa nghe tin Lục Việt Xuyên, tân quý nhân đến thăm, tỷ tỷ ta đã lập tức trang điểm lộng lẫy.
Cha ta muốn lấy lòng Lục gia, biết hôm qua ta vừa gây hấn với huynh muội Lục gia họ trong cung liền đặc biệt bắt ta đến tiền sảnh quỳ cho hai người đó xem.
Ta đến tiền sảnh thì không chịu quỳ nữa.
Lục Việt Xuyên uống một chén trà, chỉ vào mấy chục gánh lễ vật nói: “Nghe nói tiểu thư của Lục gia đoan trang hiền thục, ta muốn cưới nàng làm thê tử.”
Phụ thân ta và Lưu thị mừng đến sáng mắt, tỷ tỷ cũng khó giấu được sự kích động.
Lục Oánh tiếp lời: “Ca ca ta nay đã là quý nhân của triều đình, chính thất của huynh ấy phải có gia thế trong sạch, gia phong phải chính thống thì mới được.”
Cha ta ân cần nói: “Trong sạch ư? Tất nhiên phải trong sạch rồi! Diệp gia ta bao đời hành nghề y, chưa từng làm việc gì hổ thẹn!”
“Thật sao?” Lục Oánh liếc nhìn ta, “Diệp Tụng An hôm qua vào gặp hoàng thượng ngông cuồng nói nàng ta là người mang mật chỉ, lại còn nói thêm gì đó, nàng ta có thể thoát ra khỏi hoàng cung đang bị phản quân bao vây sao?”
“Một tiểu y nữ không biết võ công lại có thể thoát khỏi một lũ phản quân hung ác? Vào hôm xảy ra biến cố trong cung, Diệp Tụng An có phải đã dựa vào phản quân để được sống không?”
Lục Oánh cười nhìn Diệp Tụng Nhã, độc ác nói: “Muội muội của ngươi như vậy, người làm tỷ tỷ như ngươi sao có thể nói là tốt? Gia phong của Diệp gia có thể chính thống được?.”
Lưu thị vội vàng bảo vệ Diệp Tụng Nhã: “Lỗi của thứ nữ sao có thể liên quan đến trưởng nữ?”
Lục Oánh cười khẩy: “Vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Chỉ cần Diệp Tụng An còn mang họ Diệp thì Diệp gia các ngươi cũng không trong sạch!”
Lưu thị nhìn ta với ánh mắt như tẩm độc, tỷ tỷ thì hận không thể xé xác ta.
Lúc này Lục Oánh cười đưa ra một ý kiến:
“Đuổi Diệp Tụng An khỏi Diệp gia, tiểu thư của Diệp gia mới có thể gả vào nhà ta, làm quý phụ của hoàng thành!”
13
Tỷ tỷ ta và Lưu thị nghe thấy đề nghị này, mắt lập tức sáng lên. Thấy phụ thân ta còn chút do dự, Lục Việt Xuyên liền nói nói:
“Hoàng thượng đã nói, trong ba ngày tới sẽ có chiếu chỉ đến Diệp gia, Diệp Tụng An mạo nhận công lao giao mật chỉ, chẳng khác gì tội khi quân, chiếu chỉ này ắt là để trừng phạt cả gia môn nhà nàng ta, giờ đuổi nàng ta ra khỏi Diệp gia, Diệp gia còn có thể tránh được một tai họa.”
Phụ thân ta băn khoăn hồi lâu, nghe nói ta có thể làm liên lụy đến cả Diệp gia, lập tức nói với ta:
““Từ hôm nay, ngươi sẽ không còn là thứ nữ của Diệp Sơn ta, ngươi cũng không cần mang họ Diệp! Trên gia phả, tên ngươi cũng nên bị gạch bỏ!”
Ta đối đầu với Lục Oánh về việc giao mật chỉ, hoàng thượng đã trọng thưởng cho Lục Oánh, điều này gián tiếp chứng tỏ hoàng thượng tin lời Lục Oánh hơn, và rất có thể ta sẽ phải chịu tội khi quân.
Mọi người đều tin rằng chiếu chỉ chưa đến kia là để trị tội ta.
Phụ thân ta chọn cách bảo vệ bản thân, ta cũng không cảm thấy lạ lùng, vốn dĩ ông đã không yêu thương ta.
Tỷ tỷ chính trực ra lệnh cho ta: “Ngươi phải dập đầu ba cái trước phụ mẫu, từ nay Diệp gia không còn liên quan đến ngươi nữa!”
Tỷ ấy tham công danh và địa vị của Lục Việt Xuyên, chỉ hận không thể lập tức bám vào, nhưng tỷ ấy không biết được Lục Việt Xuyên là một kẻ gian xảo như thế nào.
“Được thôi”
Ân dưỡng dục, kiếp trước ta đã cố gắng báo đáp, không còn nợ họ gì nữa.
Ta nhận gia phả, tự tay xé bỏ trang của mình khỏi gia phả của Diệp gia.
“Từ hôm nay, ta và Diệp gia sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì! Một ngày nào đó nếu Diệp gia sa cơ, ta cũng sẽ không giúp, các người cũng đừng cầu xin ta!”
Tỷ tỷ ta cười lớn: “Ta thấy ngươi điên rồi! Ta sắp trở thành chủ mẫu của hầu phủ, phụ thân nhất định cũng sẽ được hầu gia nâng đỡ, còn ngươi, một khi chiếu chỉ của hoàng thượng đến, còn chẳng ngươi sẽ chết như thế nào!”
Lục Oánh tiến đến trước mặt ta nói: “Thế là tốt rồi, ngươi chết, ngay cả một người thu dọn xác ngươi cũng không có! Tụng An, ngươi thật đáng thương!”
Lục Việt Xuyên mắt đầy vẻ chế giễu, bước lên nhắc nhở ta:
“Trên phố đã đồn khắp rồi, ngày xảy biến cố trong cung, ngươi vì dưới thân phản quân mới thoát được.”
Hắn nheo mắt gian ác: “Ta còn đặc biệt nhờ vài học giả vẽ tranh truyền tay, khuôn mặt ngươi sống động như thật, gợi cảm quyến rũ. Giờ mọi người đều biết ngươi là một dâm phụ, chẳng ai còn quan tâm ngày đó ai là người mang mật chỉ. Diệp Tụng An, đây là cái giá của việc ngươi dám chống đối ta, không chịu gả cho ta.”
“Lục Việt Xuyên, ngươi thật kinh tởm!”
“Cứ căm ghét ta đi!” Lục Việt Xuyên cười một cách tự mãn, “Nhưng ngươi làm gì được ta chứ? Một khi chiếu chỉ đến, ngươi hoặc vào ngục, hoặc sẽ bị xử tử.”
“Ngươi sẽ phải mang danh dâm phụ, chết rồi còn bị đóng đinh lên cột một cách nhục nhã!”
Lục Việt Xuyên chế giễu hỏi ta: “Bây giờ có phải hối hận lắm không, nếu ban đầu ngươi giấu kín sự thật về mật chỉ, giờ đã là phu nhân hầu phủ rồi.”
Lục Oánh như một con rắn độc tiến lại gần: “Sớm đã nói, bị ca ca ta cướp công là vinh hạnh của ngươi, sao ngươi còn dám chống đối chứ?”
Ta nhìn quanh đám người này, họ đang nhìn ta bằng ánh mắt thương hại mà độc ác, giống như một đám người vô tình giết chết một con kiến, nhưng không ra tay giết hẳn, muốn xem con kiến giãy giụa bên bờ vực cái chết để bản thân cảm thấy tốt hơn.
Nhưng họ lầm rồi, ta của kiếp này, tuyệt không phải là con kiến để họ mặc sức dẫm đạp!
Lúc này, ngoài phủ truyền đến tiếng truyền chỉ:
“Chiếu chỉ đến!”
14
Chiếu chỉ trong cung đã đến.
Công công truyền chỉ không vào phủ mà chỉ dừng lại ở cửa Diệp gia.
Điều này chứng tỏ chiếu chỉ này là việc lớn, muốn trực tiếp để bách tính trên phố biết.
Cách truyền chỉ như vậy đủ khiến nhiều thần tử lo lắng, người gần đây nhất bị tuyên chiếu chỉ trước cửa, chính là gia quyến của quân phản loạn Hà Vương—những người đó, kẻ bị lưu đày, kẻ bị tịch thu tài sản.
Trước cửa nhanh chóng tập trung rất đông bách tính.
Người của Diệp gia sắc mặt căng thẳng, phụ thân ta quỳ xuống tiếp chỉ, tranh thủ công bố:
“Diệp Tụng An tham hư vinh, bất hiếu, đã bị Diệp gia ta trục xuất, từ nay về sau, dù nàng ta có lâm vào cảnh ngộ gì cũng không liên quan đến Diệp gia nữa! Mong mọi người và công công làm chứng”