Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 5

9:40 chiều – 27/06/2024

Lục Việt Xuyên tiến lên một bước, nói: “Bệ hạ, vi thần đối với người luôn trung thành tận tụy, không từ tính mạng bảo vệ người, tiểu muội Lục Oánh cũng tuyệt đối không dám khi quân, lừa trên gạt dưới, vị cô nương Diệp Tụng An này giỏi nói lời ngon ngọt, là kẻ xảo trá, xin bệ hạ minh xét!”

Khi Ninh Uyên còn là thái tử bị phế truất, Lục Việt Xuyên đã một lòng trung thành đi theo ngài ấy, vào hôm xảy ra biến cố trong cung, Lục Việt Xuyên cũng vì ngài ấy mà xông pha trận mạc, có công bảo giá.

Hắn nói những lời này ra là đang dùng tình cảm quân thần để bảo vệ Lục Oánh, hơn nữa còn có ý muốn hoàng đế nhớ để báo đáp ân tình.

Lúc này trong điện đều là những lão thần tâm phúc theo Ninh Uyên nhiều năm, họ đều đợi xem thái độ của hoàng đế đối với Lục gia.

Nếu bây giờ ngài đối xử lạnh nhạt với Lục gia, đám lão thần này khó tránh khỏi thất vọng.

Hiện giờ ngôi vị hoàng đế mới ổn định, Lục Việt Xuyên chắc chắn hoàng đế sẽ không làm mất lòng các lão thần lúc này.

Hôm nay bất kể Lục Oánh có công giao mật chỉ hay không, có nói dối khi quân hay không, hoàng đế cũng nên nể mặt Lục Việt Xuyên mà ban thưởng cho nàng ta.

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng sắc mặt không lộ buồn vui, một áp lực vô hình lan tỏa khắp điện Thừa Đức, trong điện yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Một lúc sau, Ninh Uyên trầm giọng nói: “Có công thì thưởng, có tội thì phạt, Lục Việt Xuyên có công bảo giá, ban cho tiểu muội Lục Oánh một trăm lượng vàng.

Lục Oánh vốn hôm nay muốn đến để giành vị trí quý phi, nếu không được thì cũng phải làm quận chúa, không ngờ giờ hoàng thượng lại chỉ ban thưởng vàng, không cho danh vị, nàng ta không cam lòng. Nhưng Lục Việt Xuyên biết dừng lại đúng lúc, lập tức thay Lục Oánh tạ ơn hoàng đế.

“Còn về Diệp Tụng An…”

Ta ngẩng đầu, nhìn hoàng đế đối diện, nghe ngài nói: “Trong ba ngày tới sẽ có chiếu chỉ gửi đến Diệp gia. Ngươi lui xuống đi.”

10

Ta rời cung trở về phủ Diệp gia, gặp lại phụ thân ta, người đã bị xử trảm ở kiếp trước.

Chưa kịp vui mừng, cha đã xông lên tát ta một cái:

“Ngươi đã làm mất mặt Diệp gia chúng ta!”

“Ngươi thích tranh công đến vậy sao! Phải để cho mọi người biết ngày đó ngươi thoát ra khỏi cung từ trong đám phản quân thì ngươi mới vừa lòng hay sao?”

Ta bị tát đến ngơ ngác, không hiểu hỏi lại: “Công lao giao mật chỉ vốn là của con, tại sao con không được tranh chứ?”

“Đúng là không biết xấu hổ! Danh dự của ngươi đã mất hết rồi, có biết bây giờ người ngoài nói gì về ngươi không? Người ta nói ngươi có thể thoát khỏi đám phản quân là vì ngươi bán thân để sống!”

“Ngày biến cố trong cung xảy ra, biết bao cung nữ gặp nạn, ngay cả những phi tần trong hậu cung cũng không thoát khỏi kết cục bi thẩm. Ngươi chỉ là một tiểu nữ y, ai tin ngươi có thể tự bảo vệ mình chứ!”

“Danh dự là điều quan trọng nhất của một nữ tử. Ta bảo ngươi đừng tranh giành, ngươi lại chỉ nhìn thấy công danh lợi lộc trước mắt! Ngươi không xứng làm nhi nữ của ta!”

Ta cười trong cơn giận dữ, đúng là thứ đạo lý nực cười! Là vì danh dự quan trọng nên không được tranh giành công lao sao?

Ông có biết không, kiếp trước ta vì nghe lời ông mà đến cuối cùng, khi Diệp gia bị diệt môn, ta cũng chẳng có cơ hội được gặp hoàng đế để trình bày!

Phụ thân, nhìn muội muội kìa, làm ra chuyện như thế mà còn không biết tự xấu hổ!” Tỷ tỷ ta Diệp Tụng Nhã tay cầm một dải lụa trắng, làm bộ làm tịch muốn tự tử.

Phụ thân và kế mẫu Lưu thị vội vàng ngăn nàng ta lại, Diệp Tụng Nhã khóc lóc không ngừng:

“Có một người muội muội không biết xấu hổ như vậy, con làm sao còn mặt mũi bàn chuyện hôn nhân! Những gia tộc quyền quý còn nhìn trúng con sao!”

11

Phụ thân ta từ nhỏ đã thiên vị tỷ tỷ.

Cùng là nhi nữ nhưng ta được cha mang theo khắp nơi khi ông đi chữa bệnh, ông cũng sẵn lòng dạy y thuật cho ta. Còn tỷ tỷ vì yếu đuối bệnh tật mà được nuôi dưỡng trong khuê phòng.

Trước đây ta ngây thơ nghĩ rằng, dù ta là thứ nữ, mẫu thân ta cũng mất sớm, nhưng phụ thân sẵn lòng dạy ta y thuật để ta có tay nghề, đủ để chứng tỏ rằng ông thương ta.

Cho đến ba năm trước, Chính nhất phẩm Quân hầu Cố Hoài Châu mắc bệnh dịch ở biên giới, trong khi cả kinh thành không ai dám chữa, cha ta lại đề cử ta đến Cố phủ, nói có thể để ta, một y nữ thử sức.

Khi đó ta chỉ nghĩ ông vì lòng nhân từ muốn cứu người, là lòng từ bi của người thầy thuốc, ta mới bất chấp nguy hiểm có thể bị lây bệnh, chăm sóc Cố Hoài Châu hơn một tháng trời, dựa vào kinh nghiệm y thuật và tài năng, kéo Cố Hoài Châu từ cửa tử trở về.

Đến khi hắn khỏi bệnh thì ta lại bị nhiễm bệnh.

Khi đang dưỡng bệnh ở hậu viện, ta nghe đám nô tì nói Cố gia đến để cảm ơn.

Cố Hoài Châu muốn đích thân đến cảm ơn ta nhưng bị phụ thân và Lưu thị ngăn lại, nói ái nữ đang dưỡng bệnh không tiện, còn nói đó là ý của ta.

Cố Hoài Châu nghĩ ta không muốn gặp hắn, đành phải từ bỏ.

Phụ thân ta dẫn Cố Hoài Châu vào tiền sảnh, mới nói được vài câu đã gọi tỷ tỷ ta Diệp Tụng Nhã ra để tỷ ấy múa một điệu, lại bóng gió hỏi Cố lão phu nhân, nhân ân cứu mạng này có muốn kết thân với Diệp gia, để Cố Hoài Châu cưới trưởng nữ Diệp gia hay không.

Cố Hoài Châu là đại tướng quân có công lớn, với thân phận của hắn thì cưới công chúa hoàng gia cũng không có gì là quá cả, nếu không phải vì lần này mắc bệnh, nợ Diệp gia một ân tình thì người của Diệp gia còn không đủ tư cách ngồi uống trà cùng Cố gia.

Nghe nói hôm đó, tỷ tỷ ta đã dùng hết mọi thủ đoạn chỉ để được gả vào Cố gia, trở thành một quý phụ.

Nhưng Cố Hoài Châu lại lạnh lùng, trực tiếp ném chiếc khăn tay tỷ ấy đặt lên bàn, bỏ đi không quay đầu lại.

Mấy ngày sau, biên giới bị quân địch sang xâm phạm, Cố Hoài Châu nhận mệnh cứu nguy, ngay trong đêm đó xuất quân, đi ba năm liền không trở lại kinh thành.

Phụ thân ta đành phải từ bỏ ý định gả tỷ tỷ ta vào Cố gia.

Sau chuyện đó ta mới biết, Phụ thân mang ta đi chữa bệnh chỉ vì Diệp gia không có con trai nên trên quan trường không có hy vọng.

Trưởng nữ thì danh giá, thứ nữ thì nuôi dưỡng qua loa, dạy ta y thuật chỉ để một ngày nào đó ta có thể cứu được một người quyền quý, dùng ân tình này để đổi lấy cho tỷ tỷ một mối hôn sự tốt.

Phụ thân thấy bệnh của Cố Hoài Châu là bệnh dịch nơi biên giới, chỉ cần một chút sơ suất sẽ bị lây bệnh chết người nên mới đẩy cho ta đi chữa, nếu ta chết, Diệp gia chỉ mất đi một thứ nữ, nhưng nếu ta chữa khỏi, đó sẽ là đại công.

Công lao của ta càng lớn, tỷ tỷ càng có cơ hội hút máu ta, gả vào gia tộc cao sang quyền quý.

Thực ra phụ thân ta và Lục Việt Xuyên đều giống nhau.

Tỷ tỷ vẫn tiếp tục làm ầm ĩ đòi chết, phụ thân một bên xót xa tỷ ấy, một bên bắt ta quỳ ngoài sân, tự kiểm điểm lỗi lầm này.