Lời này được Nguyệt Lan truyền đến tai ta, ta nghe nhưng không tức giận, vì hắn nói đúng.
Ta chỉ có công giao mật chỉ, sau lưng ta không có gia tộc lớn chống đỡ, giờ lại rời khỏi Diệp gia, ngoài sự sủng ái của hoàng đế, ta không còn gì để dựa vào.
Chỉ có thể từ từ tự xây dựng thế lực cho mình, mượn sự sủng ái của hoàng đế, từng bước từng bước mà đi, cuối cùng ta sẽ dựa vào chính mình mà trở nên mạnh mẽ.
Nhưng ta không ngờ rằng, kiếp này, ông trời cũng đang giúp ta.
Trước ngày ta vào cung, ta biết được người đón ta vào cung là vị quân hầu nhất phẩm vừa chiến thắng trở về sau ba năm chinh chiến—Cố Hoài Châu.
Ngày vào cung, Cố Hoài Châu mặc trên người bộ quân trang, dáng vẻ cao lớn đứng đợi ta ngoài phủ quận chúa.
“Đã lâu không gặp, Tụng An cô nương!”
18
Đúng là lâu ngày thật!
Lại nói ba năm về trước, trong một tháng tiếp xúc với Cố Hoài Châu, hắn bệnh nặng, thường xuyên mê man, chỉ có ta là tỉnh táo nói chuyện với hắn.
Sau đó hắn bình phục, ta lại bị người của Diệp gia giam lỏng trong hậu viện, đến tận lúc hắn ra quân cũng chưa gặp lại lần nào.
Ba năm trước, ta và hắn, thậm chí chưa từng có cơ hội ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách tỉnh táo.
Bây giờ gặp lại, hắn đã là đại tướng quân có công lớn, còn ta thì sắp vào cung làm phi tần của hoàng thượng.
Kiếp trước cũng vậy, khi hắn khải hoàn thì ta đã gả vào Lục gia.
Giờ gặp lại khuôn mặt anh tuấn này, ta cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Đa tạ đại tướng quân.”
Ta bước qua hắn để bước lên kiệu quý phi, Cố Hoài Châu lại nhẹ nhàng nắm lấy tay ta:
“Thần nghe nói quận chúa đã cắt đứt quan hệ với Diệp gia, giờ không còn nơi nào nào để dựa vào.”
“Vào cung làm phi tần, nếu không có gia tộc hậu thuẫn, chỉ có thể đặt hết hy vọng vào sự sủng ái của hoàng đế.”
“Nhưng sự sủng ái của hoàng đế lại là thứ khó nắm bắt nhất trên đời này.”
Ta cúi đầu nói: “Tướng quân, dù sao đi nữa, đây cũng là con đường tự ta chọn, so với những con đường khác, đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi”
“Nếu ta về kinh sớm hơn, liệu mọi chuyện có khác không?”
“Gì cơ?”
Ta ngước nhìn hắn, Cố Hoài Châu thở dài buồn bã: “Người đã cứu mạng ta, ân cứu mạng, ta phải trả lại cho người.”
“Việc đã đến nước này, nếu người muốn, Cố gia sẽ là chỗ dựa và hậu thuẫn của người.”
Ta kinh ngạc mở to mắt.
Gia tộc Cố gia, từ thời hiển tổ khảo đã là trọng thần khai quốc, đến đời Cố Hoài Châu thì đã là gia tộc thịnh vượng nhất. Chỉ thiếu họ hoàng gia, nếu không đã sớm là vương thất.
Đây cũng là lý do khiến tỷ tỷ ta mặt dày nắm bắt cơ hội quyến rũ Cố Hoài Châu.
Chỉ cần có quan hệ với Cố gia, dù chỉ là chút ít cũng có thể ngang nhiên sải bước trong hoàng thành.
Gia tộc Cố gia không chỉ có bề thế, Cố Hoài Châu còn nuôi một đội quân tinh nhuệ, là quyền thần, trọng thần thực sự.
Lục Việt Xuyên thì khác. Hắn ta chỉ là một tiểu hầu tước, nhờ có cơ hội lập công mà được phong chức tước. Trước mặt Cố Hoài Châu, hắn chỉ là một tên tép riu.
Vậy mà giờ đây, Cố Hoài Châu, đương chủ nhân của Cố gia, lại nói—hắn sẽ là chỗ dựa của ta.
Ta vô cùng ngạc nhiên, Cố Hoài Châu nhìn ta với ánh mắt quyết tâm, giải thích: “Xem như ta trả ân cứu mạng năm xưa.”
Hắn đang báo ân.
Cũng tốt, đây vốn là quả ngọt ta đáng được nhận.
“Được.”
Ta mỉm cười, “Vậy xin nhờ đại tướng quân che chở cho bổn cung.”
Hắn nhìn ta nhẹ nhõm: “Ta cũng xin chúc nương nương một bước lên mây, thăng quan tiến chức.
“Tụng An, hãy mạnh dạn tranh giành tất cả những gì người muốn, ta và Cố gia, sẽ luôn ở phía sau người.”
19
Đêm ta vào cung, Ninh Uyên đến cung Ninh Hòa của ta.
Hoàng đế sắc mặt lạnh lùng nhìn ta rất lâu, ta tưởng hắn muốn vào thẳng vấn đề nên tự giác cởi áo ngoài.
Ninh Uyên lại nắm tay ta: “Không vội, trẫm phải cho ái phi một lời giải thích.”
“Giải thích?”
Bên ngoài, ngự tiền thị vệ kéo một thái giám máu me bê bết đến, thái giám đó mềm nhũn quỳ trước mặt ta.
Thái giám đó đã bị tra tấn nặng nề.
Mười ngón tay hắn máu thịt lẫn lộn, môi sưng tấy, tóc tai dính đầy máu, nhìn kỹ, một bên tai đã bị cắt nửa, lưng đầy vết roi, áo dính chặt vào vết thương.
“Quý phi nương nương tha mạng! Quý phi nương nương tha mạng! Quý phi nương nương… tha mạng!” Thái giám cúi đầu lạy ta, miệng lắp bắp cầu xin tha thứ.
Ta nhận ra đó là Hồng Hải công công, kẻ đã phối hợp với Lục Oánh nói dối cướp công lao của ta mấy ngày trước.
“Trẫm đã dùng năm hình phạt để từ miệng nô tài này moi ra toàn bộ sự thật về sự việc mật chỉ.”
Ta làm nữ y nhiều năm, rất giỏi đọc hiểu ý tứ.
Ta quan sát kỹ Ninh Uyên, thấy hắn thần sắc lạnh lùng, tuy uy nghiêm nhưng không có ý định giết người.
Dù gì Lục Việt Xuyên cũng là tâm phúc theo hắn nhiều năm, Ninh Uyên thật sự sẽ nể tình, nếu không hôm nay người bị tra tấn quỳ trước mặt ta phải là huynh đệ Lục gia.
Nhưng ta cảm nhận được, hoàng đế đã có ý giận.
Tân hoàng mới lên ngôi, đang là thời điểm nhạy cảm và nghi ngờ nhất, Lục Việt Xuyên lại dựa vào tình cảm trước đây và những công lao nhỏ bé, lợi dụng mật chỉ để lừa hoàng đế.
Nếu chuyện này bị che giấu như kiếp trước, Lục Việt Xuyên đương nhiên sẽ bình yên vô sự.
Nhưng một khi bị lộ, trong mắt hoàng đế, việc đó trở thành Lục Việt Xuyên chiếm công lao giao mật chỉ để xây dựng thế lực riêng.
Mà thế lực này không chỉ ở triều đình, còn kéo dài vào hậu cung.
Lục Việt Xuyên không chỉ muốn giúp Lục Oánh thành sủng phi, còn muốn đưa Hồng Hải công công đến làm tai mắt bên cạnh hoàng đế.
Hắn đã quá tham lam, chạm đến ranh giới của hoàng gia.
Mọi chuyện bị phơi bày, giết hay không giết, tất cả phụ thuộc vào lòng tốt của Ninh Uyên.
Huynh đệ Lục gia không khác gì bị đặt trên giàn thiêu,
Hãy để ta châm lửa, tiễn họ một đoạn đường!
Ta liếc nhìn Hồng Hải công công đang quỳ lạy cầu xin tha thứ, tỏ ra ngây thơ nói: “Hồng Hải công công chịu năm hình phạt mới khai ra Lục Việt Xuyên, hắn là thái giám trong cung, lại trung thành với ngoại thần như vậy, chẳng trách Lục hầu gia có thể tung hoành trong kinh thành, thì ra ngay cả cung nhân cũng nghe theo lệnh hắn.”