Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ - Hoàn Chương 2: Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ

Chương 2: Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ

1:28 chiều – 14/06/2024

4

Ta cùng cún con đợi đến tối nhưng không có ai đến tìm nên ta đã vui vẻ bế chú cún về nhà.

Nó trông rất giống chú cún mà ta đã không thể cứu được trước đây. Nên khi nhìn thấy nó, ta lại thấy thanh thản hơn một chút.

Sau khi Kim Nguyên Bảo đến, lại vì lời tỏ tình trước đó bị từ chối nên ta ở bên Kim Nguyên Bảo cả ngày và đã rất lâu rồi không gặp lại Nghiên Tu.

Đếm từng ngày, Nghiên Tu đã ở trong sân nhà ta được gần một năm rồi, nhanh quá.

Lời nói của tỷ ta ngày đó vẫn văng vẳng bên tai ta: “Nghiên Tu, không ai hơn ta tin rằng chàng nhất định sẽ nắm quyền cai trị đất nước trong tương lai”.

Ta nghĩ tỷ tỷ ta đã quá cường điệu rồi. Tuy Nghiên Tu có khí chất phi thường và trông không giống vật trong ao, nhưng chàng ấy lại không có toàn bộ quyền lực…

Nhưng có lẽ vì trước nay tỷ ta từng đúng, nên những điều tỷ ấy nói đã khiến ta tin vào điều đó.

Cứ như vậy, vài ngày nữa trôi qua, lễ hội đèn lồng cũng đã đến. Sau khi lễ hội đèn lồng kết thúc thì như những năm trước, ta và Tiểu Liên sẽ cùng nhau đón giao thừa. Phụ thân nói, phu nhân nhìn thấy ta thì sẽ không vui nên sẽ cho ta tiền để mua bất cứ thứ gì ta muốn ăn.

Nhưng năm nay, ta sẽ cùng với Nghiên Tu và ba người chúng ta cùng nhau đón giao thừa.

Vào đêm Tết Nguyên Tiêu, Ta và Nghiên Tu đi thả đèn thì gặp tỷ tỷ ta nên chúng ta đã cùng nhau đi.

Nhưng vì đường đông đúc, nên vô tình trong một khoảnh khắc nào đó, ta đã bị bỏ lại ở phía sau mà không ai để ý.

Ta cầm chiếc đèn lồng và nghĩ xem hôm nay, ta sẽ ước điều gì với nó.

Khi nhìn thấy dáng người cao lớn trước mặt, ta đã nảy ra một ý tưởng.

Ta mong ai đó có thể xuất hiện và ở bên ta đến hết cuộc đời.

Có rất nhiều người đứng bên bờ sông, họ giống ta cũng lặng lẽ viết những dòng chữ và cẩn thận thả chiếc đèn lồng xuống nước. Khi ta đứng dậy, ta thấy tỷ ta đang cầm chiếc đèn lồng và đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Vừa định hỏi, Nghiên Tu đã lên tiếng.

“Vân Đường tiểu thư, nàng không viết à?”

Tỷ tỷ ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện này ta không tin, ta chỉ tin vào chính mình thôi.”

Nghiên Tu cũng cười: “Vân Đường cô nương quả thực khác biệt.”

Ta liếc nhìn những chiếc đèn lồng bay xa xa, trong lòng cảm thấy chua xót.

Đang lúc ta đang buồn bã thì một nhóm lớn người mặc áo đen cầm kiếm đột nhiên xuất hiện trên sông, trên bờ đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Trong lúc hỗn loạn, ta lại bị một người nào đó không rõ danh tính xô đẩy, lúc ta sắp ngã thì Nghiên Tu bất ngờ xuất hiện, nắm lấy cổ tay ta.

Lúc đó, dù mùi máu dần nồng nặc nhưng ta vẫn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm vì chàng đã không bỏ rơi ta. Ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen lao nhanh về phía chúng ta.

Họ bao vây lấy xung quanh.

Nghiên Tu không thương tiếc mà một kiếm chém chết một người, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Đột nhiên, ta nhìn thấy một tên nam nhân mặc quần áo bình thường dùng dao đâm vào Nghiên Tu. Ta chưa kịp nghĩ nhiều mà lao tới luôn.

Một tiếng hét vang lên, Nghiên Tu không chút do dự lao tới.

Con dao đâm vào bả vai của ta, đau đến mức ta không thể thở được trong giây lát. Và tất cả những gì bây giờ ta có thể nghĩ chỉ là câu nói này:

“Được rồi, hãy để ta ở chỗ của ngươi một thời gian và ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Ta ở đây để bảo vệ ngươi.

Ta ở đây để bảo vệ ngươi…

Đây là lần đầu tiên mà ta gặp nguy hiểm kể từ lần đó, và Nghiên Tu đã không giữ được lời hứa của mình.

Chàng ấy đã đứng ở đó rất lâu.

Trong lúc bàng hoàng, ta nhìn thấy một người nam nhân mặc bộ đồ gấm màu xanh đậm chạy về phía ta, ôm lấy ta khi ta ngã xuống và không ngừng gọi vào tai ta: “Yên Yên… Yên Yên.”

5

Ai đang gọi ta?

Mí mắt ta nặng trĩu, cuối cùng ta cũng mở mắt ra được nhưng thứ ta nhìn thấy lại là màu đỏ. Ta sững sờ một lúc rồi nhận ra thứ trên đầu mình là một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ.

Ta còn chưa kịp hiểu ra thì chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đã được vén lên, ta nhìn thấy Nghiên Tu đẹp trai trong bộ hỉ phục.

Lông mày chàng nhíu lại, chàng còn nói với ta bằng giọng ấm áp: “Tuy ta không thích nàng nhưng ta sẽ đối xử tốt với nàng. Dù sao thì nàng cũng đã cứu mạng ta.”

Chàng ấy không thích ta sao?

Sau vài ngày, ta dần dần hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Tam hoàng tử đoạt được ngai vàng, trở thành đương kim hoàng đế, tỷ tỷ cũng thích hắn nên hiện tại đã trở thành phi tần.

Nghiên Tu rất bận rộn. Mỗi ngày ta đều chờ hắn về cùng nhau ăn cơm, nhưng phần lớn thời gian đều không đợi được.

Có lần chàng ấy bị thương ở ngoài, ta đã chăm sóc chàng ấy bên giường rất lâu, khi chàng ấy tỉnh lại, chàng ấy nhẹ nhàng ôm ta nói: “Cảm ơn nàng”.

Thật sự là buồn cười, chúng ta rõ ràng là vợ chồng, nhưng chàng ấy lại muốn nói lời cảm ơn.

Thời gian trôi qua, mối quan hệ của chúng ta cũng dần trở nên thân thiết hơn và chàng ấy bắt đầu tặng ta một số đồ vật và ta rất thích chúng.

Ta đã ở ba năm với chàng ấy.

Ngày hôm đó chàng trở về tâm trạng không tốt, chàng dằn vặt ta trên giường hồi lâu rồi gọi: “Tiểu thư…”

Ta hơi ngạc nhiên, tại sao chàng ấy vẫn gọi ta là tiểu thư trong khi ta đã kết hôn với chàng ấy rồi.

Chàng ấy nói: “Chúng ta sinh con nhé? Một nữ nhi dễ thương như nàng.”

Ta rất hạnh phúc.

Vài ngày sau, Ta được biết tỷ tỷ ta vốn là phi tần trong cung đã có thai, trong lòng ta có linh cảm, hình như ta đã quên mất điều gì đó.

Mãi cho đến khi nhà họ Lưu có chuyện xảy ra, tỷ tỷ của ta bị ném vào lãnh cung, sảy thai rồi còn bị kết án tử hình, Nghiên Tu thì phát động quân phản loạn, ta mới chợt nhớ ra.

Đúng, chàng ấy thích tỷ tỷ ta, và chàng ấy đã khởi binh chỉ để cứu tỷ tỷ ta.

Ta ở trong nhà lo lắng chờ đợi tin tức, không khỏi nôn nghén mấy lần.

Ta nóng lòng muốn báo tin cho chàng ấy nhưng ta đã kìm lại và không dám đến gặp chàng ấy vì sợ gây rắc rối cho chàng ấy.

Nhưng nếu ta không ra ngoài thì vẫn sẽ có người tới tìm ta.

Khi người của Hạ Cảnh Chiến đem ta đi, trong cung truyền đến tin tỷ ta đã chết.

Ta nghĩ mình nhất định phải quen với việc bị bắt cóc, bị uy hiếp, Tống Nghiên Tu chàng ấy sẽ trách ta sao?

Sau đó, ta đã không chờ đợi được câu trả lời bởi vì ta đã không đợi chàng ấy đến cứu ta.

Ta đã ở trong sân đổ nát và bẩn thỉu này suốt ba ngày.

Cuối cùng táng thân dưới dao

Đau quá.

Thật đau!

Màu trắng trước mắt như muốn hành hạ đôi mắt ta. Khi lấy lại được tầm nhìn, ta đã trở thành một hồn ma, bản thân ta nhìn xuống.

À, mình đang nằm trên vũng máu. Tự nhiên ta lại cảm thấy có chút buồn bã.

À, vì trong vũng máu đó còn có đứa con chưa chào đời của ta.

Một ngày sau, Nghiên Tu cũng đã xuất hiện.

Mấy ngày không gặp, hắn gầy đi rất nhiều, trên cằm còn có râu xanh.

Chắc hẳn chàng ấy đã đau buồn rất lâu vì cái chết của tỷ tỷ.

Ta thấy chàng ấy bình tĩnh bước đến gần ta và gọi tên ta: “Yên Yên.”

Có điều gì đó như đang lóe lên trong đầu ta. Chàng ấy hiếm khi gọi ta là “Yên Yên”.

Và tự nhiên, ta dường như hiểu tại sao chàng ấy luôn gọi ta là “tiểu thư” lúc ân ái.

Bởi vì, đó không phải là đang gọi ta.

Thật đáng buồn.

Ta lại nhìn thấy chàng ấy đang lấy tay áo lau đi vết máu trên mặt ta, nhưng cuối cùng chàng ấy vẫn không thể lau sạch được. Chàng ấy cúi đầu, im lặng.

Một lúc sau, chàng ấy đón ta đi. Ngoài trời đang mưa lất phất, ta đi theo chàng một quãng đường dài, cũng không biết chàng sẽ đưa ta đi đâu.

Ta chỉ nghe thấy chàng đang lẩm bẩm:

“Yên Yên, khi nào nàng lại làm bánh hoa lê cho ta nữa?”

“Yên Yên, sao nàng lại không nói chuyện? Ta làm cho nàng không vui sao?”

“Yên Yên, từ nay về sau mỗi tối ta sẽ quay về ăn tối với nàng.”

Ta nghi ngờ chàng ta bị điên rồi.

Khi Tiểu Liên lao ra ngoài, Nghiên Tu vẫn đang nói chuyện một mình với xác chết. Chỉ tới khi, Tiểu Liên kể cho chàng ta nghe về việc ta mang thai, giọng nói của Nghiên Tu đột nhiên im bặt, chàng ta loạng choạng ngã xuống đất, sau đó ôm chặt lấy cơ thể ta.

Ôm ta trong tay, đầu chàng ấy vùi vào cổ ta.

Ta thờ ơ nhìn về phía sau chàng ấy, chỉ thấy bả vai chàng ấy khẽ run lên, cuối cùng chàng ấy đột nhiên nôn ra máu.

.

Đấy là ngày thứ hai của ta trên thế giới này.

Vào ngày thứ ba, nhìn thấy Nghiên Tu đi vào chùa, ta đi theo hắn, lại đột nhiên bị một lực lượng nào đó trước cửa chặn lại.

Đúng rồi, bây giờ ta là ma mà, nên sao có thể đi vào được.

Khi chàng ta lại bước ra, sư phụ như liếc nhìn ta rồi hỏi: “Người hiến đã nghĩ đến chuyện đó chưa?”

“Hãy nghĩ thật kỹ.”

Nghĩ chuyện gì vậy?

Khi đang định nghe tiếp thì một giọng nói giận dữ từ đâu vang lên: “Tống Nghiên Tu!!!”

6

Ta chợt choàng mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt của Kim Nguyên Bảo.

Sau đó là một người đàn ông xuất hiện với khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt trong sáng với hai lúm đồng tiền hình quả lê.

Nhìn thấy ta tỉnh lại, hắn khẽ mỉm cười: “Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, nàng đã ngủ suốt bảy ngày rồi.”

Đã bảy ngày rồi? Vậy ta đang ở đâu?

Hắn lại tiếp tục nói với ta rất nhiều điều.

Người đàn ông có hai lúm đồng tiền quả lê này tên là Thẩm Thế Chí, chủ của Kim Nguyên Bảo, ta đã ở nhà chàng ta bảy ngày qua.

Nhưng Nghiên Tu đã biến mất, sân nhà thì bị lửa thiêu thành tro, mọi thứ mẫu thân để lại cho ta cũng đã không còn.

Ta ngồi trong đống tro tàn ở đó rất lâu, cuối cùng cũng kêu lên.

Ta đã làm gì sai? Tại sao ta đã làm tất cả mọi thứ nhưng lại đổi lại là những chuyện như thế này?

Thẩm Thế Chí chỉ khoác áo choàng cho ta, đứng cạnh ta mà không nói một lời.

Vết thương còn có chút đau, lúc đang uống cháo, ta chợt nhớ tới giấc mơ của mình, thật sự rất khó chịu.

Vậy là không có kết thúc tốt đẹp trong giấc mơ.

Thẩm Thế Chí mỗi ngày đều bồi ta, tìm đủ thứ thú vị để trêu chọc ta. Chàng ấy chẳng khác gì Nghiên Tu lạnh lùng lãnh đạm. Chỉ mỉm cười khi nhìn thấy ta.

Lúc đầu, ta cứ nghĩ mình sẽ đón năm mới cùng Nghiên Tu, nhưng không ngờ rằng ta sẽ đón năm mới cùng Thẩm Thế Chí mà ta mới gặp này.

Rõ ràng là rất gần rồi, ta đã gần như có thể chung sống với Nghiên Tu rồi, giống như trong giấc mơ đó, ta đã suýt nói với Nghiên Tu rằng mình có thai.

Nhưng rốt cuộc, vẫn như thế…

Vào đêm giao thừa, ta mang một bao lì xì lớn đến cho Thẩm Thế Chí. Đây là tất cả tài sản mà ta đã dành dụm trong nhiều năm. Ánh mắt chàng ấy rất nghiêm túc và chàng ấy hỏi ta đang làm gì.

Cái gì?

“Ngươi đã cứu ta, ta không có gì có thể báo đáp ngươi, chỉ có cái này.”

Hai má chàng đỏ bừng, như đang tức giận: “Ai muốn tiền của nàng chứ?”

“Không muốn tiền thì muốn cái gì?”

“Ta muốn bánh ngọt nàng…làm.”

Nói xong, hắn đột nhiên nhấp một ngụm rượu, ho nhẹ một tiếng: “Ta thích đồ ngọt.”

Ồ… yêu đồ ngọt.

Người đàn ông nói rằng hắn ta không thích đồ ngọt lại đột nhiên hiện lên trong đầu ta.

Sau bữa tối, Thẩm Thế Chí lại đưa ta đi xem pháo hoa. Vào lúc pháo hoa bay lên bầu trời, xung quanh sáng bừng, chàng ấy bất ngờ cài chiếc kẹp tóc vào tóc ta.

Ta lấy nó ra và thấy đó là một chiếc kẹp tóc hình hoa mận.

Mặc dù tai chàng ấy đã đỏ bừng nhưng chàng ấy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Ta không biết nàng thích gì, nhưng ta thích hoa mận nên ta đã mua hoa mận.”

Ta hơi sửng sốt, mỉm cười với chàng: “Ta cũng thích hoa mận.”

Lần tiếp theo ta gặp Nghiên Tu đã là một tháng sau – đó là khi chàng ấy đã là nắm trong tay thực quyền, chàng ấy không còn được gọi là Nghiên Tu nữa mà là Tống Nghiên Tu.

Hóa ra ngay cả cái tên cũng là giả.

Ngày hôm đó, chàng ấy đến phủ Thượng Thư bàn chuyện với phụ thân ta. Ta thì tình cờ nhìn thấy chàng ấy, có lẽ chàng ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn tránh ta.

Ta không để ý đến chuyện trong triều đình, cũng không muốn nghĩ đến chuyện chàng ta đã nắm quyền lực kiểu gì, nhưng ta thực sự cảm thấy tỷ ta rất bí ẩn, bởi vì tỷ ấy đã đoán đúng.

Liệu bây giờ, chàng ta có cưới tỷ tỷ mình không?

“Lưu tiểu thư.” Chàng gọi ta.

Ta dừng lại và nhìn lại chàng ấy. Ta nhất thời không biết nên gọi chàng ấy là gì nên đành không nói gì.

“Vết thương thế nào rồi?” Chàng ta hạ giọng và nhìn chằm chằm vào mặt ta.

Đột nhiên, đầu ta như nhói lên, ta nói: “Bây giờ có vẻ hơi muộn để lo lắng rồi.”

Quả nhiên, lông mày chàng nhíu lại, môi thì mím lại trong im lặng.

Ta cũng không nói gì.

Một lúc lâu sau, chàng mới nói: “Ta không giúp được nàng, nếu nàng có yêu cầu gì ta cũng có thể đáp ứng. Thậm chí là… ta cũng có thể cưới nàng.”

“Ngươi có thể đền bù cho ta gấp đôi cái sân đó được không?” Ta nhìn chàng và nói một cách nghiêm túc.

Ta không muốn chàng ấy bồi thường, thực ra ta chỉ muốn chấm dứt mối quan hệ với chàng ấy nếu chàng ấy đã nói không thích ta, tất nhiên là ta cũng sẽ không quấy rầy chàng ấy.

Ta im lặng chờ chàng ta trả lời thậm chí còn nghĩ rằng, nếu chàng ta từ chối thì cũng không sao cả, vì dù sao ta cũng không thực sự cần tiền.

Cuối cùng, ta nghe thấy chàng ấy nói với giọng trầm: “Được.”