Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ - Hoàn Chương 1: Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ

Chương 1: Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ

1:27 chiều – 14/06/2024

1

Lần đầu gặp Nghiên Tu, là trong ngôi chùa, máu chảy thành sông.

Khi đó, ta là nữ nhi không được sủng ái của phủ Thượng Thư, chàng ấy là người duy nhất sống sót trong đống người chết.

Khi ấy, vạt áo của ta bị kéo lại, ta rất hoảng sợ nhìn vào đôi mắt đen thẫm của chàng ấy, sau đó lại nhìn vào chiếc áo bị bẩn bởi máu. Không biết nghĩ gì, ta lại ngồi xuống nghe chàng ấy nói.

Hơi thở yếu ớt, giọng nói khàn khàn, chàng ấy lặp đi lặp lại: “Cứu ta, cứu ta…”.

Trước đây ta đã từng cứu một con chó nhỏ, sau đó con chó vẫn chết, ta đã khóc rất lâu. Nên vào thời khắc này, khi vươn tay cứu chàng ấy, đưa chàng ấy về, ta vẫn sợ không thể cứu sống được chàng ấy.

May mắn thay, sau một thời gian chăm sóc kỹ lưỡng, ngày đêm trông nom, mặc dù chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng cuối cùng chàng ấy cũng có thể xuống giường đi lại, chỉ là do chàng ấy bị thương nên sắc mặt lúc nào cũng rất tái nhợt. Nhưng chàng ấy rất đẹp trai, lông mày như vẽ, đôi mắt sâu như biển; chắc là, khắp thiên hạ này chỉ có tỷ ta mới có thể sánh được với chàng ấy.

Thực ra người này rất giống một người ta từng gặp, đáng tiếc là người đó đã chết rồi.

Ta đặt chàng ấy trong tiểu viện mà mẫu thân ta để lại cho ta, mỗi ngày đều qua thăm chàng ấy, nói chuyện với chàng ấy, thấy sức khỏe chàng ấy dần dần tốt lên, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Chàng ấy hình như không thích nói chuyện với người khác, luôn im lặng ngồi một chỗ, nhưng ta lại rất thích nói chuyện với chàng ấy, Ta hỏi chàng ấy là người ở đâu, nhà ở đâu, tên gì, chàng ấy mấp máy môi, chỉ trả lời một câu hỏi: “Nghiên Tu.”

Nghiên Tu, thật là một cái tên hay, rất hợp với chàng ấy, nghe rất nhã nhặn, lạnh lùng như trúc.

Hôm đó, sau khi từ tiệm bánh đi ra, khi chuẩn bị mang bánh cho những đứa trẻ ăn xin thì ta gặp mấy người bịt mặt cầm dao trong một con hẻm nhỏ, Ta sợ đến mức bánh rơi đầy đất, thở cũng nhẹ đi. Sau đó là Nghiên Tu đã cứu ta, ta nhìn chàng ấy lạnh lùng giết từng người một. Máu bắn lên mặt ta, ta đã không kìm được mà khóc ra tiếng.

Ta rất sợ hãi.

Nhưng vào lúc ấy, chàng lại giơ tay lau máu trên mặt ta, khẽ nói: “Đừng sợ.”

Chỉ một câu nói này đã khiến trái tim ta luôn cố kìm nén bấy lâu nay đã không còn sức để chống cự nổi mà đổ gục.

Chàng ấy nói: “Chúng ta hòa rồi, nhưng ta còn cần dưỡng thương. Thế này đi, ta mượn chỗ của ngươi ở một thời gian, còn ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Ta không chút do dự mà gật đầu đồng ý, bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói sẽ bảo vệ ta.

Rất lâu sau đó, ta mới biết, chàng ấy đã lừa ta. Mà những tên cầm dao trong con hẻm nhỏ vốn dĩ là muốn nhằm vào chàng ấy.

Mà ngay khi tin tức tỷ của ta xảy ra chuyện truyền đến, ta đang cho Nghiên Tu thử bánh lê hoa mới làm, nhưng chàng ấy lại không cầm chắc, bánh lê hoa rơi xuống đất, vỡ vụn thành mảnh nhỏ.

Ta cũng chỉ đặt khay bánh xuống, dặn chàng ấy nghỉ ngơi dưỡng sức, rồi vội vã về phủ.

A hoàn Tiểu Liên nói là khi tỷ ta tập múa thì vô tình bị ngã từ trên sân khấu xuống, đập đầu bị thương, giờ đang hôn mê bất tỉnh. Trong phủ từ trên xuống dưới đều không dám coi thường, từng người từng người một đều đang chờ tỷ ta tỉnh lại.

Ta không dám ngủ tiếp nên đứng trong phòng chờ đợi.

Đêm càng lúc càng tối và ánh nến đang nhảy múa. Vào lúc chân của ta tê mỏi đến sắp gãy, tỷ ta tỉnh dậy và khóc.

“Nơi này là chỗ nào…”

Ta nghĩ tỷ gái ta chắc vẫn chưa tỉnh hẳn.

2

Ta tên là Lưu Yên Yên, tiểu thư của một thiếp thất ở phủ Thượng thư. Họ đều nói rằng mẫu thân ta là một nữ nhân xấu xa nhưng thực ra bà ấy rất giỏi đọc và viết vì chính tay mẫu thân ta đã tự dạy ta.

Nhưng khi năm ta mười tuổi, mẫu thân ta đã qua đời và phụ thân ta lại không quan tâm đến ta. Ta phải tự sống sót ở hậu viện và cũng chỉ có người giúp việc Tiểu Liên đi cùng.

May mắn thay, mẫu thân ta đã dùng số tiền dành dụm cả đời để mua một khoảng sân và để lại dưới danh nghĩa cho ta. Và cũng chỉ có ta và Tiểu Liên biết rằng trong sân có rất nhiều sách, thư pháp và tranh vẽ mà ta rất yêu thích. .

Tỷ ta tên là Lưu Vân Đường – là tiểu thư chính thất của phủ Thượng Thư. Nàng ta giỏi thơ ca, kỹ nghệ, cầm, kỳ, thi, họa đều tinh thông; ngoài những khả năng thư pháp và khiêu vũ, chỉ riêng khuôn mặt của nàng ta cũng làm cho cả một thành trì bấn loạn.

Sau khi tỉnh dậy từ cơn hôn mê này, người tỷ tỷ vốn thông minh dường như càng trở nên thông minh hơn, thậm chí còn có thể đoán trước được những điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Nàng ta biết rằng bệnh dịch sẽ xuất hiện ở trấn Bình An, thậm chí nàng ta còn có thể viết ra phương thuốc chữa khỏi bệnh dịch. Nàng ta cũng biết rằng cây cầu trên phố Tập Thủy sẽ sập, và còn có thể biết thời gian chính xác cụ thể.

Có rất nhiều người thích tỷ gái ta nhưng chỉ có một người mà tỷ tỷ rất thích, đó là hoàng tử thứ ba Hà Cảnh Chiến. Nhưng điều kỳ lạ là tỷ tỷ ta chưa bao giờ gặp hoàng tử thứ ba kể từ khi nàng ta tỉnh dậy, cũng không hề nhắc đến chàng ta. Có vẻ như… không còn thích chàng ta nữa rồi.

Sau đó, ta lại tình cờ nghe được tỷ ta nói: “Hà Cảnh Chiến, kiếp này, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá bằng máu.”

Ta nhét chiếc bánh ngọt vào miệng và nhanh chóng quên mất nó.

Trên thực tế, mối quan hệ của ta với tỷ tỷ ta rất đạm bạc. Trong những ngày thường, tàng ta sẽ không bao giờ để ý đến ta có ở trong nhà hay không. Nàng ta có địa vị cao quý và có cả một nhóm người cùng địa vị với nàng ta chơi cùng.

Vết thương của Nghiên Tu vẫn chưa lành. Ta đã mời tới rất nhiều bác sĩ và họ đều nói rằng, chàng ấy cần phải được bồi bổ và chăm sóc bản thân thật tốt. Vì vậy, ta đành cắn răng mua một đống thuốc bổ bằng số tiền ta đã dành dụm bấy lâu nay.

Mặc dù là ta biết đọc nhưng không có ai dạy và có nhiều cuốn sách mẫu thân để lại cho ta, ta cũng không đọc hiểu được. Thỉnh thoảng Nghiên Tu sẽ hỏi ta, và nếu ta không hiểu điều gì đó thì chàng ấy sẽ nhìn ta bằng ánh mắt lạ lùng như muốn hỏi: Ngươi, nữ nhi của phủ Thượng thư, vậy mà ngay cả những điều này cũng không biết sao?

Ta mỉm cười nhìn chàng: “Ta thực sự không biết làm thế nào, ngươi có thể dạy ta không?”

“Nghe nói tỷ ngươi đọc rất nhiều thơ thư, tài năng đến không ngờ. Tại sao ngươi lại như vậy… quên đi, ta sẽ dạy ngươi.”

“Ừ, tỷ ta rất giỏi.”

Bằng cách này, ngày nào ta cũng sẽ quấy rầy chàng ấy để đặt câu hỏi.

Và hơn ba tháng trôi qua trong nháy mắt.

Hôm đó, chàng ấy đang đọc sách bên cạnh ta, trong khi ta đang nghiên cứu các mẫu bánh ngọt ở bên kia, ta hỏi chàng ấy thích loài hoa nào, chàng ấy chỉ im lặng một lúc rồi nói hai chữ: “Thu hải đường.”

Đầu bút rung lên, một giọt mực đen rơi xuống.

Ở phủ Thượng Thư có rất nhiều cây thu hải đường được trồng vào mỗi mùa xuân. Hoa thu hải đường lại rực rỡ như lửa, giống như tỷ ta, vô cùng bắt mắt.

Ta cầm bút không nói gì, đột nhiên nhớ tới một chuyện nhỏ từ xa xưa.

Năm mười một tuổi, Tiểu Liên dùng chính tiền của mình mua cho ta một thứ. Ta mua một chiếc váy mới có thêu hoa thu hải đường đang nở rộ, nó thực sự rất đẹp mắt, ta rất thích.

Nhưng ta chưa mặc nó được một lúc thì mọi người trong nhà đã chế nhạo ta sau lưng.

“Hoa hải đường rõ ràng là của đại tiểu thư, nàng ta mà xứng mặc á?”

“Vậy mặc vào thì thế nào, nàng ta vẫn không bằng đại tiểu thư.”

“Khi bông hoa này treo trên người nàng ta cũng chỉ càng khiến nàng ta xấu xí hơn, ha ha ha…”

“Ha ha ha……”

Thực ra, ta đã quá quen với những lời chế giễu này, ngoại trừ Tiểu Liên, sẽ không có ai nói với ta một lời cả.

Nhưng không hiểu vì lý do gì mà lần đó ta đã khóc suốt nửa đêm. Và ta cũng không bao giờ mặc lại chiếc váy đó nữa. Và rồi, ta đã chọn tiết kiệm rất nhiều bạc và tặng bạc cho Tiểu Liên.

Sau khi ra khỏi sân, ta đi đưa bánh ngọt cho những đứa trẻ ăn xin. Ta đã nếm và hiểu được cái cảm giác đói kia nên bây giờ muốn giúp đỡ chúng nhưng không thể. Nguồn lực của ta có hạn nên ta chỉ có thể tặng đi một ít bánh ngọt.

Trên đường về nhà, ta mua một chiếc kẹp tóc hoa mận. Ta thích hoa mận vì trong tuyết rơi dày đặc, hoa mận vẫn có thể nở rộ một mình.

Vài ngày sau, ta cùng Nghiên Tu đi mua sắm cùng nhau. Ở đó có rất nhiều người và ánh đèn sáng rực, nhưng ta lại chỉ nhìn thấy, Nghiên Tu đang ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào một hướng.

Ta nhìn theo hướng nhìn đó, và nhìn thấy những người trên tàu.

Trái tim ta như đột nhiên ngừng lại. Người mà chàng ấy đang nhìn chính là tỷ tỷ ta.

3

Từ lúc sinh ra cho tới lúc lớn lên, tỷ của ta luôn có thể có được bất cứ thứ gì một cách dễ dàng. Còn ta, dù chỉ là một chiếc bánh nhỏ thì lúc nào ta cũng phải vất vả, thật sự rất vất vả mới có được, rồi lại vất vả mới ăn được nó.

Mà bây giờ, Nghiên Tu cũng vậy.

Ta chưa bao giờ che giấu tình yêu của mình dành cho chàng ấy, còn chàng ấy thì cũng không bao giờ đáp lại.

Nhưng đối với tỷ tỷ ta, chỉ cần nhìn qua, ta có thể biết được, trái tim chàng ấy đang rung động.

Sẽ là nói dối nếu nói rằng, ta không hoảng sợ nên ta mới định bày tỏ tâm ý của mình với chàng ấy.

Hôm đó trời mưa nhẹ, khi ta đến sân thì phát hiện ra chàng ấy lại biến mất một cách đột ngột.

Chờ đợi suốt một tiếng, ta cảm thấy thực sự hoảng sợ nên đã cầm ô đi ra ngoài tìm. Đi hết con phố này đến con phố khác thì cuối cùng lại nhìn thấy chàng ấy nhàn nhã ngồi trong một quán trà.

Cùng với, tỷ tỷ ta.

Ta không biết họ gặp nhau khi nào và ta càng không muốn nghĩ về những mối quan hệ và lý do khác nhau.

Những bước đi của ta dường như đang đi trên lửa. Khi đến gần cửa, ta đã không thể bước thêm được nữa.

Cùng với tiếng mưa nhẹ nhàng, ta nghe thấy giọng nói trong trẻo và tự tin của tỷ ta.

“Nghiên Tu, không ai hơn ta tin tưởng rằng sau này ngươi nhất định sẽ cai trị đất nước này.”

Nghiên Tu thì cười khúc khích: “Ồ? Vân Đường tiểu thư tin tưởng ta như vậy sao?”

“Nếu không thì chúng ta đánh cược.”

“Làm thế nào để đặt cược?”

“Nếu ta đúng, chàng sẽ phải cưới ta.”

“Nếu không phải thì sao?”

“Vậy thì ta sẽ cưới chàng.”

Trời chỉ hơi lạnh thôi nhưng chân ta đã tê cứng, Ta cũng không để ý khi nào hai người họ rời đi. Mà họ cũng không để ý đến ta chết lặng đứng ở ngoài cửa.

Lúc trở lại sân, Nghiên Tu đã đứng ở trước cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ gì nhưng khóe môi hơi nhếch lên đã chứng tỏ tâm trạng lúc này của hắn rất vui vẻ.

Ta xoa xoa đôi má cứng ngắc, mỉm cười bưng đĩa bánh ngọt từ trong bếp đi tới: “Đây là món mới của ta, chàng ăn thử đi.”

Chàng đặt bút xuống, nhặt một miếng, cắn một miếng nhỏ rồi đặt xuống.

“Không ăn thêm một chút sao?”

“Ta quên chưa nói, Ta không thích đồ ngọt lắm.”

Ta nhìn chàng và chỉ im lặng. Vừa rồi trong quán trà, rõ ràng ta đã thấy tỷ tỷ ta đưa cho chàng một miếng bánh và chàng đã ăn ngày nó mà không chút do dự.

Ta lấy hết can đảm nói với chàng ấy: “Nghiên Tu, ta có chút thích chàng. Chàng có thích ta không?”

Thực ra cũng không phải một chút đâu, chỉ là ta rất thích thôi. Từ nhỏ đến giờ, chưa có ai đối xử tốt với ta, mỗi người đều bày tỏ ra vẻ như thể ta không hề tồn tại trên đời này.

Phụ thân sẽ trút giận lên ta, đám nô tì sẽ cười nhạo ta. Bao nhiêu năm qua, ngoài Tiểu Liên, chỉ có Nghiên Tu là khác.

Ánh mắt chàng cuối cùng cũng chuyển từ cửa sổ sang khuôn mặt ta.

Chàng cau mày nói: “Ta đã có người thích rồi. Ta đã thích nàng ta từ lâu rồi.”

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào như muốn cắt lấy cổ ta khiến ngón tay ta khẽ run lên. Ta cố kìm nén sự chua chát nơi khóe mắt, thì thầm: “Nhưng mà, ta là người luôn ở bên chàng. Chính ta đã cứu chàng, và chính chàng cũng đã cứu ta. “

Tại sao chàng không thể thích ta? Ta đã cố gắng rất nhiều để đối xử tốt với chàng, tại sao chàng lại không thích ta?

“Lưu tiểu thư, ngươi không thể ép buộc chuyện tình cảm. Hơn nữa, chỉ là lòng tốt mà thôi, lại không phải là tình yêu.”

Ta thuận miệng gật đầu, quay người chạy ra ngoài, Lưu tiểu thư, Vân Đường tiêu thư, nhìn tên là có thể biết.

Mưa lấm lem mặt, người ướt sũng. Ta ôm đầu gối ngồi xổm ở góc phố mà khóc.

Tỷ tỷ ta không còn thích Tam hoàng tử nữa… Và rồi…

Vào lúc ta đang khóc nức nở thì một chú chó con xuất hiện và chạy tới liếm chân ta dưới mưa.

Sự chú ý của ta đã bị chuyển hướng, ta nhìn quanh và không thấy ai cả. Khi ta cúi đầu xuống, ta nhìn thấy trên khóa bình an ở cổ có khắc dòng chữ: Kim Nguyên Bảo