Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Xuyên thành nữ phụ độc ác, ta chọn nam thứ - Hoàn Chương 2: Xuyên thành nữ phụ độc ác, ta chọn nam thứ

Chương 2: Xuyên thành nữ phụ độc ác, ta chọn nam thứ

10:19 chiều – 08/06/2024

Đó không phải là một câu hỏi mà là một giọng điệu rất khẳng định. Ta hơi sững sờ, ta vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng không ai ngoại trừ thị nữ thân cận thì không ai biết thái tử trắc phi là một cô nương tay trái mãi mãi không dùng được nữa. Mọi người đều biết rằng Thái tử phi Ứng Như Thị có một đôi bàn tay mềm mại như mây lay trăng, khi chơi đàn cũng vô cùng xinh đẹp. Thực ra, ta cũng có đôi bàn tay như vậy, lúc cầm một con dao có dán băng đỏ trên đó cúng rất đẹp.

Ngài buông tay ra, bình tĩnh nói: “Trước đây nàng vẫn dùng tay trái, nhưng từ lúc mới nhận chiếu chỉ đến nay, nàng vẫn luôn dùng tay phải.”

Bàn tay không thể cầm dao của ta luôn là điểm yếu của ta, ta quay đi và cười lạnh: “Liên quan gì đến ngươi ? Ngươi đến đây để xem trò đùa của ta à?”

Cố Tĩnh Sách nhắm mắt lại, quay đầu nhìn qua, thấy quai hàm của hắn càng ngày càng rõ ràng, khi quay người lại, hắn bình tĩnh hơn nhiều. Hắn nói: “Triệu Hằng đã đối xử với nàng như thế nào trong ngần ấy năm? Ta đã trao cho ngài ấy một cô gái tốt, nhưng vừa là trắc phi vừa lại bị thương ở tay.”

Ngài ấy từ trên nhìn xuống cúi xuống nhìn ta, mái tóc búi cao bị gió thổi bay vài sợi, đôi mắt nheo nheo dưới hàng lông mày dài, môi mỏng nhếch lên một chút: “Lý gia Thanh Thanh, nàng nghe rõ đây.”

“Ta không đến đây để cười nhạo nàng, ta tới để cứu nàng. “

Ta hơi ngẩng đầu lên và thấy ngài ấy đang nhìn ta với ánh mắt nghiêm túc chưa từng có.

Ta nhẹ giọng nói: “Cố Tĩnh Sách, ngài cho rằng ta ngu ngốc, nhảy vào hố lửa trong phủ Thái tử, bây giờ chẳng bao lâu nữa sẽ lại vào cung. Kỳ thực, từ lúc tiên hoàng hạ thánh chỉ phong ta làm phi tần cho Triệu Hành đã là sai rồi. Có lẽ sớm hơn, ta không nên thích Triệu Hành, không nên thích chàng nhiều năm như vậy.”

Bắt đầu từ khi còn nhỏ ta lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử Triệu Hành, bắt đầu từ khi ta thường xuyên đến nhà và nói ta nhất định phải làm thê tử của Triệu Hành, bắt đầu từ lúc ta chạy từ nhà họ Lý từ phía Tây thành đến phủ Thái tử ở phía Đông thành, và bắt đầu từ khi Triệu Hành mặc chiếc áo trắng ngồi dưới tán hoa tím ngước mắt cười nhìn ta là đã sai rồi.”

Ta đã làm sai một chuyện, ta đã yêu một người suốt nhiều năm.

“Biết sai mà sửa, đó là một điều tốt” ,Cố Tĩnh Sách khẽ cười một tiếng, giữa lông mày hiện lên vẻ kiêu ngạo của một thiếu niên, hắn hơi nâng cằm nói:” Đừng nói là hố lửa, cho dù là biển lửa hay vực sâu cách xa trăm ngàn dặm, chỉ cần có ta ở đây, bất kể thế nào cũng có thể vớt được nàng”.

Thực tế, trước đây ta và Cố Tĩnh Sách có mối quan hệ không hề tốt đẹp. Bọn ta gần như là kẻ thù không đội trời chung, ngài ấy là con trai duy nhất cùng họ Vương ở Đại Xuân, bị lạc khi còn nhỏ và được tìm thấy khi ngài được bảy hoặc tám tuổi, ngài ấy giống như một con chó hoang nhỏ, sẽ cắn tấn công bất cứ ai mà ngài ta nhìn thấy. Thế tử và tiểu thư cũng nhìn ngài không vừa mắt, nhưng cũng đành phải tha cho ngài đi. Lúc đó chỉ có ta là không sợ trời không sợ đất, lần đầu gặp mặt liền cùng ngài đánh một trận. Ngài đã kéo tóc ta , ta cắn cằm ngài, nhưng chính Triệu Hằng đã kéo bọn ta ra . Sau này, chàng ta trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, ngày càng giống một tay ăn chơi với chiếc yên bạc và con ngựa trắng. Ngài ấy chỉ thích khiêu khích ta. Kể từ lúc ngài ấy rời Bắc Kinh, mười ba tuổi được gửi đến Lĩnh Nam, bọn ta hiếm khi gặp lại nhau.

Ta tưởng lời nói của chàng ấy chỉ là lời nhận xét bình thường, nhưng khi nhìn thấy sự nghiêm túc hiện giữa hai hàng lông mày của ngài ấy, ta không khỏi thất thần.

Thực ra ta không tin vào những lời hứa hẹn, nhưng rốt cuộc ta cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

Sau khi Cố Tĩnh Sách rời đi, ta còn chưa kịp sắp xếp chiếu chỉ ,trong nơi đó của Thái tử phi đã truyền đến tin Ứng Như Thị đã có thai rồi.

Căn bệnh trước đây do vị trí của hoàng hậu khiến mạch đập bị gián đoạn, bây giờ bệnh tình đã thuyên giảm, thái y bắt mạch và phát hiện thấy hỉ mạch.

Khi thị nữ Tiểu Đào kể cho ta nghe, ta đang tưới hoa mẫu đơn trước cửa sổ, ta vô tình đổ quá nhiều nước khiến cánh hoa rơi xuống.

Tiểu Đào sợ ta buồn nên nhìn ta rất lo lắng.

” Triệu Hằng đâu?”

Nàng thận trọng nói: “Bệ hạ đã từ trong triều trở về, đang ở bên Thái tử phi.” Việc xác phong của Ưng Như vẫn còn chưa quyết định, trong phủ vẫn gọi nàng là Thái tử phi.”

Ta vô thức đè nén trái tim mình, nhưng ta không hề cảm thấy buồn chút nào.

Nhìn hoa mẫu đơn một hồi lâu, Tiểu Đào không nhịn được mà nói: “ người đừng buồn , chung quy người vẫn là hoàng hậu.”

Ta lắc đầu nói: “Đôi mắt của Ứng Như Thị trời sinh rất đẹp, nếu cốt nhục giống Triệu Hằng thì nhất định là một đứa trẻ rất đáng yêu và xinh đẹp.”

vợ hiền, con thảo, những thứ mà nhiều người khác cầu xin cũng không thể cầu đực, ngài thì đều có.

Mẹ ruột của Triệu Hành, hoàng hậu của trước kia và bây giờ là thái hậu, gọi ta và Ứng Như Thị vào cung. Thái hậu trước đây không thích ta lắm, bởi vì ta là một cô gáikhông hiểu quy tắc, không đọc được nhiều sách, nhưng lại đối với Triệu Hành với một tẫm chân tình nên đã nhẫn nại. Hiện tại có Ứng Như Thị, không chỉ Triệu Hành thích nàng, ngay cả Thái Hậu cũng rất yêu thích nàng.

Thái hậu nắm lấy tay Ứng Như Thị, trìu mến không ngừng gọi nàng. Mãi đến cuối cùng mới nhớ ra có ta, mới quay đầu lại nói với ta: sau này ngươi nên chú ý nhiều hơn, nếu như con của Ứng Như Thị vì ngươi mà xảy ra bất trắc gì, không chỉ ai gia mà e rằng cả Hằng nhi sẽ không tha cho ngươi.”

Ta mím chặt môi, cúi đầu nói vâng.

Ta và Ứng Như Thị cùng nhau ra khỏi cung điện, ta bước nhanh và vô tình bỏ lại Ứng Như Thị ở phía sau. Nàng ta gọi ta: “Khanh Khanh.”

Ta vô thức quay lại thì thấy sắc mặt nàng ta vẫn còn hơi tái nhợt vì vừa mới bị ốm. Ứng Như Thị không phải là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nhưng trong ánh mắt cô lại có một sức quyến rũ phong tình. Khi nàng ta đi từ cầu Lang Kiều bước về phía ta, ta chợt hiểu được cái được gọi là tình yêu sét đánh của Triệu Hành.

Giữa hai lông mày của Ứng Như Thị điểm một đóa hoa cực kì tinh mỹ, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng. Sự thật rõ ràng khiến ta không kìm được mà đặt tay lên bụng nàng ta một lúc. Làn gió thổi từ mặt nước hai bên cầu Lang Kiều khiến cô ấy lại càng có cảm giác thoát tục hơn.

Nàng ta cười nhẹ: “Ta cũng là lần đầu mang thai nên khó tránh khỏi có chút cảnh giác. Phu quân ta nói trai hay gái đều được, nếu sinh là con gái giống ta thì thật tuyệt. Chàng ấy thường tiếc nuối vì không quen biết ta khi còn trẻ. Chàng ấy nghĩ rằng ta rất xinh đẹp và thông minh.”

Ta lặng lẽ nhìn nàng ta, nàng ta không nhận được phản hồi từ ta. Nếu là người khác thì nụ cười trên mặt đã không còn, nhưng nàng ta thì không, vẻ mặt vẫn ấm áp như cũ: “Ta cũng hối hận vì không gặp chàng sớm hơn chút, ta không nghĩ bây giờ còn quá ít thời gian, may mắn thay vẫn còn sáu mươi năm. Nghe nói tỷ đã bám lấy phu quân rất nhiều năm, không biết tỷ có thể kể cho ta nghe về quá khứ của chàng ấy không.”

Ta cười như không cười nhìn nàng ta : “Được rồi. Trước kia Triệu Hành thường chải mái tóc phức tạp của ta, ở góc bàn luôn chuẩn bị sẵn món ăn vặt ta thích nhất. Khi chàng ấy được cử đi kiểm soát lũ lụt lần đầu tiên vào tháng 3 , chàng ấy đã thất bại, chàng ấy vẫn vội vàng trở về tặng quà lễ cập kê cho ta. Mọi báu vật trên kệ của ta đều được chàng ấy sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới.

Ngươi cùng Triệu Hành thân thiết như vậy, ngươi nên nhìn kỹ chàng và xung quanh chàng, có cái gì không có bóng dáng của ta Lý Khanh Khanh không? “

Ứng Như Thị ngừng cười, nụ cười vốn có trên mặt cũng mất đi. Đôi môi ả ta hơi trắng bệch, đôi mắt hình quả hạnh nhìn ta đầy căm hận.

Ta nói: “những chuyện ghen tương bóng gió này, ta cũng không thèm làm cùng cô. Từ nay về sau chúng ta sẽ như trước, nước sông không phạm nước giếng, Triệu Hành yêu ai sớm đã không liên quan gì đến ta.”

Ứng Như Thị đột nhiên cười lên một tiếng: “Đáng tiếc, phu quân của ta nói chàng đã chán ngươi từ lâu rồi, ngươi cũng giống như công chúa Kì Hoa vậy, bao nhiêu năm nay chàng chỉ coi ngươi là em gái, chỉ có thế mà thôi.”

Ta hít một hơi và nhìn lên bầu trời, những đám mây đen dường như đang rơi xuống, đó là một cảm giác rất tồi tệ. Ta không muốn để ý đến cô ta nữa, quay người đi về phía trước, nghe cô ta nói:

” Chỉ là ngươi chiếm lấy hậu vị của ta, Lý Khanh Khanh, ta không có cách nào khác.”

Ta vừa quay người đi được hai bước, trong lòng bỗng có dự cảm không lành. Đột nhiên phía sau có tiếng nước bắn tung tóe, ta chợt quay người lại, Chiếc trâm bạc trên mái tóc kêu leng keng. Vừa rồi Ứng Như Thị đang ôm bụng rất cẩn thận bị rơi xuống nước, vùng vẫy trong nước và chìm xuống.

Ta nghe thấy xung quanh có các thái giám và cung nữ la hét: “Thái tử phi rơi xuống nước rồi”. Ta bị bắt bởi lính canh do Thái hậu ra lệnh đến sau khi biết tin.

Khoảnh khắc ta bị ấn đầu gối xuống đất, ta thực sự muốn khóc.

Triệu Hằng, hóa ra một cô nương vui vẻ như ngươi cũng không phải là người tốt cho lắm.

3

Thái tử phi sảy thai, Thái hậu vốn là một người phụ nữ đoan trang như vậy, nhưng lại không khỏi tức giận tát ta một cái trước mặt mọi người. Ta nói, ta không đẩy cô ấy.

Thái hậu lại tát ta một cái, hộ giáp dài khiến mặt ta chảy máu, khuôn mặt dịu dàng trở nên tức giận: “Ngươi không có đẩy Như Thị, chẳng lẽ Như Thị tự mình nhảy xuống?”

Sau khi biết tin, mẫu thân ta được triệu vào cung người đã túm lấy tay áo ta, đường đường là một phu nhân người quỳ xuống dưới chân Thái hậu và cầu xin sự thương xót, với vẻ mặt già nua: ” Thái hậu nương nương bớt giận, Khanh Khanh chỉ là tức giận nhất thời , nên mới làm ra chuyện hoang đường vậy thôi.

Ta chợt đứng người, quay lại nhìn mẫu thân, rất chậm rãi lặp lại:”Nương, Khanh Khanh thật sự không có đẩy cô ta.”

Mẫu thân thở dài, trong mắt không khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng có chút mệt mỏi, tự trách: ” Là lỗi của cha ngươi từ nhỏ đã quá nuông chiều ngươi. Ta biết ngươi với bệ hạ nhiều năm tình ý nhiều năm, chỉ là lần này ngươi rốt cuộc đã đi quá xa rồi.”

Ta cười khổ và nhìn xung quanh. Ta không hề khóc khi bị tát một cách nhục nhã như vậy, nhưng giờ đây nước mắt ta đã rơi thành từng giọt lớn. Người là nương của con đây sao.

Những giọt nước mắt chảy xuống xuyên thấm vết thương trên mặt ta, đau đớn đến mức khiến ta rất tỉnh táo. Nếu ta là người khác, cũng nên cảm thấy rằng chính ta đã đẩy Ứng Như Thị.

Hãy nhìn xem ta đã làm gì để rơi vào tình trạng mà ngay cả ta cũng ghét này.

Ta nghe thấy một cung nữ ở bên cạnh thì thầm: ” Nghe nói trắc phi đã bám lấy tân đế bệ hạ nhiều năm, nhưng bệ hạ lại yêu thái tử phi ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Thái tử phi mất rất lâu mới khỏi bệnh? Nếu không nhờ tài y thuật siêu việt của Thái y Trương, người đã chết sau một lần sẩy thai này rồi, trắc phi thật là ác độc. “

Một thái giám nói: “Bệ hạ đến”, ngay sau đó, Triệu Hành đi một đôi giày đế đen có họa tiết mây bước vào, dáng vẻ uy nghiêm bước đến trước mặt ta ngồi xổm xuống, nhéo cằm ta.

Ta chưa bao giờ thấy Triệu Hành trông ủ rũ như vậy, tóc trên thái dương hơi xõa ra, hốc mắt ửng đỏ, quai hàm nghiến chặt.

Triệu Hằng hỏi từng chữ một: “Lý Thanh Thanh, là ngươi sao?”

Ta ngẩng đầu lên, sức lực của chàng ta mạnh đến mức khiến ta đau đớn như đang đè nén sự hận thù vô tận. Ta cười nói: “Đúng vậy, là thiếp đẩy.”