Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Xuyên thành nữ phụ độc ác, ta chọn nam thứ - Hoàn Chương 1: Xuyên thành nữ phụ độc ác, ta chọn nam thứ

Chương 1: Xuyên thành nữ phụ độc ác, ta chọn nam thứ

10:09 chiều – 08/06/2024

1

Khi thái tử lên ngôi, ngài liền lập trắc thái tử phi làm làm hoàng hậu.

Mọi người đều thương hại cho Thái tử phi, Thái tử phi là người tốt, cầm ,kì, thi ,họa đều tinh thông, thường xuyên phát cháo từ thiện, với Thái tử tôn trọng lẫn nhau. So với vị trắc thái tử phi chỉ thích vung đao múa kiếm và không biết lễ nghi kia tốt hơn nhiều, chỉ tiếc là ta sinh ra không có một người cha tốt như người trắc phi.

Thật không may, ta lại chính là vị trắc thái tử phi đó.

Nếu trò hề này là một kịch bản thì ta phải là một nữ nhân vật phụ ác độc cướp đi đồ của nhân vật chính, làm hòn đá lót đường trên con đường của người khác. Công chúa Tề Hoa là biểu muội của thái tử, cô ấy và thái tử phi có quan hệ rất tốt. Khi biết tin ta được phong hậu, cô ấy có lần giận dữ xông vào chỗ ta, chỉ vào mũi ta, gọi ta là người đàn bà vô liêm sỉ, cầm những đống lễ phục trong phòng ta chuẩn bị mặc trong đại lễ ném xuống đất.

Ta cố chịu đựng hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng không kìm được, ta lấy con dao treo trên tường lên nhưng do cổ tay không dùng sức nên con dao có tua đỏ uốn cong rơi xuống đất với một tiếng ầm.Ta đã không còn cầm được dao nữa, ta đã từng bảo vệ Thái tử Triệu Hành chống lại một kẻ ám sát, cổ tay trái của ta đã bị một thanh kiếm đâm xuyên qua cổ xương. Kể từ đó, ta không thể sử dụng được lực của bàn tay này nữa, ngay cả việc cầm đũa cũng khó khăn.

Ta thuận tay trái từ khi còn nhỏ, nhưng nương của ta đã dạy ta nhiều năm mà không thể thay đổi được việc ta thuận tay trái. Bây giờ ta phải chuyển sang tay phải.

Thái tử Triệu Hằng từng nói với ta: “Khanh Khanh, ta sẽ làm tất cả những gì tay trái của nàng có thể làm cho nàng. Ta sẽ cưới nàng.” Ta từ nhỏ ít khi rơi lệ, nhưng nay toàn bộ đều bị những lời có phần chân thành của ngài làm cảm động, vì ngài ta cố kìm nén những giọt lệ trên hàng mi.

Lúc đó ngài chưa lấy và ta cũng chưa gả. ngài là trữ quân xuất sắc nhất của Đại Xuyên. Cho dù nhà vua có yêu mến em trai ngài cũng không thể thay đổi thì địa vị của ngài.

Triệu Hành và ta là thanh mai trúc mã đã mười sáu năm, chúng ta đã đính hôn bằng lời nói từ khi mới lọt lòng, khi còn nhỏ đến nhà chơi ta đã muốn gả cho Triệu Hành. Mọi người đều cười nhạo Triệu Hành, người có ân sủng vô song lại muốn lấy cô con gái hung dữ của nhà Lý tướng quân.

Mọi người đều biết, Lý Thanh Thanh, con gái duy nhất của Lý tướng quân, tên mềm mại nhưng tính tình không tốt, nhưng trước mặt thái tử Triệu Hành lại nhẹ nhàng như một con cáo nhỏ.

Nhưng ngài ấy đã không thể cưới ta. Khi ta năm mười sáu tuổi đã phải cùng phụ thân rời kinh đi về phía tây bắc, lẽ ra ta phải theo phụ thân vào kinh để báo cáo công việc của mình. Khi ta xuống thuyền ở bến tàu, chao ôi. Tấm màn trắng bị gió thổi bay, cũng làm rung động trái tim thiếu niên thái tử Triệu Hành,nhất kiến chung tình.

Người và Ưng Nhi, thái tử và thái tử phi là một cặp trời sinh. Không ai còn nhớ đến cái người thanh mai trúc nữ tên là Lý Khanh Khanh.

Nhưng Bệ hạ lo lắng về binh quyền của phụ thân ta nên ban ta cho Triệu Hành làm trắc thái tử phi. Lúc còn trẻ, ta từng muốn làm thê tử của ngài, nhưng không ngờ lại là cách thức vô cùng nhục nhã như này.

Ưng nhi thật ra đối với ta không tệ, ta muốn gì cô ấy cũng kể đáp ứng kể cả những chuyện hoang đường, nhưng ta luôn không hài lòng. Sau này, khi tình cờ nghe được đám nô tài khen ngợi sự rộng lượng của Thái tử phi , ta mới hiểu tại sao mình lại bất mãn như vậy, sự bao dung của chính phòng đối với thiếp thất, Dù sao ta cũng đã quen với việc kiêu ngạo, mỗi giây phút ở trong phủ vị thái tử này đều là nhục nhã.

Có rất nhiều trắc trở trên con đường lên ngôi của thái tử, và cha ta đóng một vai trò lớn trong đó. Ông không muốn phần thưởng, chỉ lập ta trở thành hoàng hậu. Nhìn xem, cha ta biết điều này khiến ta đau đớn và nhục nhã như thế nào đối với nhà họ Lý.

Người khác mắng Lý Khanh khanh không biết thế nào là đủ, mắng ta cướp mất vị trí của thái tử phi, phá hỏng hôn nhân tốt đẹp mà người khác ghen tị, đến mức những người như Công chúa Tề Hoa không nhịn được mà tới sỉ nhục ta.

Bên ngoài la mắng rất nhiều, không khí trong phủ cũng hướng về Thái tử phi, gây cho ta rất nhiều khó khăn.

Đêm trước khi Triệu Hành lên ngôi, ngài đến gặp ta, ngài nói mọi chuyện còn có thể xoay chuyển được, Thái tử phi là chính phi, đột nhiên gặp phải chuyện này ta sợ nàng ấy chịu không nổi. Khanh Khanh, nàng cái gì cũng có, lần này hãy nhường nàng ấy đi.

Thái tử phi thật sự không chịu nổi, đã lâm một trận bệnh, các thái y trong cung đến rồi đi, mùi thuốc cũng truyền đến ta. Tiên đế vừa băng , ngài ngấy có rất nhiều chuyện cần giải quyết , mỗi ngày trở về phủ, cực nhọc ngày đêm đến chăm sóc Ưng Như. Tình cảm phu thê sâu đậm lẽ nào như này.

Ta im lặng nghe một lúc, tưởng mình sẽ không biết buồn, khóc nức nở nói: “Còn ta thì sao?”

Ngài ấy nhìn ta, Bộ quần áo thường ngày của thái tử khiến ngài ấy trở nên tôn quý hơn và vẻ ngoài của ngài ấy không gì sánh bằng.

Ta lấy tay áo lau nước mắt nhưng không lau sạch được: “Ta có tất cả vì vậy người liền không cho ta gì cả?”

Triệu Hành cúi đầu lau nước mắt cho ta, giọng điệu ôn hòa nhưng lời nói lại tàn nhẫn: “khanh Khanh, thứ nàng muốn, trẫm không thể cho nàng được. Hơn nữa, Thái tử phi luôn rất bao dung và tốt bụng với nàng.”

Ta ngẩng đầu nhìn ngài nói: “Thái tử phi là tài nữ ở Giang Nam, là nhân duyên trời ban, cô ấy với ngài tâm đầu ý hợp, tâm ý tương thông. Còn ta ngài coi là cái gì? Tay trái của ta giờ không sử dụng được phải làm thế nào? Mười sáu năm của ta rốt cuộc là gì? ngài có thể nói cho ta biết được không, Triệu Hành?”

Triệu Hằng luôn nở nụ cười trên mặt. Mọi người đều nói Thái tử lúc nóng giận thì không thể diễn tả được, nhưng bây giờ lại lạnh lùng nhìn ta, với vẻ chán ghét không che giấu, tựa như đang nhìn một con chuột chù đang càn quấy khóc loc om xòm.

Ta quay lại và lấy ra giỏ thanh mai, trong đó là một giỏ trái cây xanh héo, Triệu Hằng nhướng mày nhìn ta.

Ta nhặt một quả đưa cho ngài, ngài cắn một miếng, bên dưới lớp vỏ xanh có vị chua khó chịu. Đôi mày thanh tú của ngài nhíu lại.

“Thái tử phi tặng ta một món quà chúc mừng. Ta chưa từng thấy mận xanh bao giờ nên ăn một quả, vừa đắng vừa cay, chua đến mức không chịu đươc khiến ta rơi nước mắt.

Chỉ khi đó ta mới nhận ra rằng thanh mai trúc mã chỉ là từ đẹp trong mắt, thanh mai là một sự tồn tại không thể để trong miệng. Người và thái tử phi thật giống nhau, mắng người cũng phải quay đi quay lại. Ta, Lý Khanh Khanh, là trái cây này. “Ta ném giỏ Thanh mai xuống đất, Thanh mai lăn khắp nơi.”

Triệu Hành nhìn trái thanh mai lăn tới dưới chân, ánh mắt tối sầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngài thẳng lưng lên và nói: “ đúng.”

Ta ngước lên nhìn, Triệu Hành nói tiếp, nhìn ta như vậy không trốn không tránh né, bình tĩnh nói: “thanh mai chua chua,đắng cay khó ăn, giống như Khanh Khanh. Thế này cũng không sai.”

Hóa ra đã nhiều năm như vậy, trong mắt ngài ta luôn thậm tệ, nhếch nhác chẳng ra sao như thế.

Ta khẽ mở mắt ra, nghe ngài thẳng thắn thừa nhận điều đó khiến ta cảm thấy bình tĩnh hơn mình nghĩ rất nhiều.

Ngài nhặt trái cây lên đặt vào tay ta: “Trước kia ta cảm thấy ta nợ nàng một chút, bây giờ nàng đã trở thành hoàng hậu, ta đã không thẹn với lương tâm mình rồi, chỉ là cuối cùng lại ủy khuất như thế.”

Ta chậm rãi siết chặt trái thanh mai trong tay, ngã xuống bậc đá, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng ngài bước ra ngoài. Triệu Hành được tung hô có trí nhớ tốt vừa nhìn là nhớ ngay, không biết ngài có nhớ lúc nhỏ ta trèo tường tìm ngài không, tiên đế đối với ngài rất nghiêm khắc. Ngài mím môi quỳ xuống chỗ ngồi, chép đi chép lại sách lược. Ta cùng ngài ấy rất mệt mỏi, Khi ta ngủ gà ngủ gật tình dậy, ta hiếm khi thấy ngài ấy mất tập trung.

Ta thấy trên một tờ giấy trắng có vẽ dáng vẻ của ta, đề tự: “lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.”

Ta hỏi Thái tử, thanh mai có ngon không?

Nhưng không hiểu sao người lại đỏ mặt, che bức tranh giấy lại và nói ngọt, ngọt như mía lùi.

Ngài lừa ta. Thanh mai mùi vị rất tệ.

2

Triệu Hằng đăng cơ rồi, từ thái tử trở thành hoàng đế. Ngài từ nhỏ đã là niềm hi vọng của mọi người, là một trong những bậc đế vương tài hoa khó thấy.

Chỉ là , hoàng đế tài cán đến vậy lại quên mất buổi lễ đáng lẽ phải tổ chức sau này để sắc phong hoàng hậu, mà không một ai trong triều đình nhắc đến, chỉ có duy nhất một Tiểu Dịch họ Vương vừa từ Lĩnh Lam trở về trên đại điện đã nhắc đến đại điển phong hậu, bệ hạ trẻ tuổi lãnh đạm nói tiên hoàng mới mất chưa được lâu, không thích hợp phô trương.

Mọi người đều nói đầu óc của cái tên Dịch họ Vương này e rằng đã bị chướng khí ở Lĩnh Nam làm tổn thương, thậm chí đên cả suy nghĩ hiển thị rành rành của tân đế hắn còn không nhìn ra được.

Cuối cùng, trong tay của ta cũng chỉ có một thánh chỉ qua loa.

Vì các phi tần của Tân đế vẫn chưa được sắp xếp ổn định nên ta và Ưng Như vẫn ở trong phủ Thái tử.

Người đến tuyên chỉ, thực ra ta cũng quen biết, chính là Nam An Vương Cố Tĩnh Sách, người ,mà bị nói mắng rằng não đã bị chướng khí ở Tĩnh Nam làm .

Ngài ấy đọc thánh chỉ loạn tùng phèo một cách rất tùy ý với giọng điệu coi thường, không đợi ta tiếp chỉ ngài ấy liền quăng thánh chỉ vào lòng ta.

Ta mở thánh chỉ ra, nhìn từ trái sang phải, chữ viết ngoằn nghèo ta không thể nào hiểu được, nhưng chữ viết trên đó trông không giống chữ viết của Triệu Hằng chút nào, ngài ấy đến động tay viết cũng lười, có thể thấy ngài ấy rất không tình nguyện.

Ta phủi bụi trên đầu gối, đứng dậy nhìn Cố Tĩnh Sách, ngài ấy thực sự đã khác trước kia, lúc còn trẻ ngài ấy không cao bằng ta, nhưng bây giờ ta chỉ cao tới vai ngài ấy. Nếu Triệu Hành giống như tuyết bay trên núi Thương Sơn thì Cố Tĩnh Sách giống như ngôi sao dài đột nhiên sáng lên trong đêm tối, xào xạc như mây trôi. Chỉ có một đôi mắt là vẫn còn sáng đến mức ta nhận ra đây chính là đứa trẻ đáng ghét ngày đó.

Ngài ấy hơi cúi đầu gọi ta :” này, Lý Gia khanh Khanh, nàng có phải có chút rất uất ức, ta đã rất lâu không nghe thấy có người gọi ta như này, ngoài Triệu Hành thỉnh thoảng gọi ta là “Khanh Khanh” thì hầu hết mọi người đều gọi ta là trắc phi. Cố Tĩnh Sách luôn gọi ta khác với những người khác, ngài ấy luôn là người duy nhất không ngừng gọi ta là “Lý gia khanh Khanh”. Ngài ấy 13 tuổi đã bị cử đi Lĩnh Nam, từ đó không có ai gọi ta như vậy nữa, cũng chả có người nào nói ta nên uất ức. Từ trên xuống dưới, từ trong phủ Thái tử ra ngoài, không có ai là không đồng tình với Thái tử phi Ứng Như Thị , cũng không có ai là không mắng chửi ta vì đã chiếm lấy vị trí của nàng. Thì ra cũng có người nhớ ta nên có phần uất ức.

Ta nhìn ánh nắng xuyên qua ngọn cây rơi xuống mặt ngài, bình tĩnh nói: “Ta mới không uất ức.”

Ngài ấy dừng lại từ trong túi áo đen huyền bí lấy ra chiếc khăn, nhanh chóng vòng tay trái của ta qua ống tay áo, ánh mắt sâu thẳm nói: “Tay nàng bị thương rồi .”