Mạc chấn à, ta biết người này trong nguyên tác là thuộc hạ kiêm huynh đệ tốt của Đàm Tễ hận thấu xương Tú Chi, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, cuối cùng chết ở trên tay nam chính cái chết của một ma tướng cũng khá thê lương, ta cảm thông vỗ vỗ bờ vai của hắn, nếu Đàm Tễ không trở lại ăn cơm vậy bánh rán hành cho ngươi ăn đi, đến lúc đó ngươi trở về có thể mang mấy cái cho hắn ăn, Mạc Chấn phấn chấn gật gật đầu.
“ được ạ được ạ. ”
“ Thuộc hạ đã lâu không ăn bánh rán hành, nương nương làm ta nhớ quá “, mà nguyên chủ không phải là không biết nấu cơm sao, sao lại còn làm bánh rán hành cho Mạc Chấn nữa”
Vậy câu chuyện lại trở nên khó hiểu hơn rồi nhưng không sao vấn đề không lớn chỉ cần hắn không nhổ rau của ta hết thảy đều có thể tha thứ.
Ta lại nhổ một đống hành lá sau đó vào nhà nhào một khối bột lớn, sợ làm thiếu bọn họ không đủ ăn, ta hoàn toàn quên mất chuyện cảnh giới này của bọn họ đều không cần ăn cơm.
Mạc Chấn ngồi ở bên bếp nhóm lửa cho ta, hắn làm rất điêu luyện, nếu không phải lúc hắn mới tới ngơ ngơ ngác ngác như vậy ta còn tưởng hắn là người lớn lên ở nhà quê nữa.
“Phu nhân người muốn nhóm lửa lớn hay lửa nhỏ ?”
Mạc Chấn nhìn nhìn lửa bếp nghiêng đầu nhìn về phía ta hỏi ra nghi vấn, hắn vốn dĩ muốn gọi ta là nương nương nhưng ta sống chết không đồng ý, vì thế xưng hô bị hắn tự động đổi thành phu nhân hoàn toàn làm lơ đề nghị gọi ta bằng tên, ta đang loay hoay nhào bột, thuận miệng đáp một câu lửa lớn cho dầu nóng mới dùng lửa nhỏ.
“Được rồi ạ.” Mạc Chấn cười liền lộ ra hàm răng trắng, nếu không phải ta đã đọc hết cả chuyện, ta còn tưởng rằng cậu ấy là một cậu bé đơn thuần, chất phác.
“rốt cuộc ai có thể nghĩ đến tướng quân ma giới sát phạt quyết đoán trước đó còn có thể bất phân thắng bại với Nam chính, giờ đang ngồi trong căn bếp nhỏ ở một nông gia nho nhỏ nhóm lửa Cho ta đâu”
Nghĩ lại tưởng tượng đến người như Đàm Tễ cũng nhóm nửa cho ta, ta liền thấy bình thường trở lại mặc kệ nó trời sập xuống có Đàm Tễ đỡ.
Vì thế dưới sự nỗ lực của ta, ta làm đầy ba sọt lớn bánh rán hành, lại hầm đầy hai thùng canh xương sườn, sau đó mới bắt đầu ngồi xuống ăn cơm,
Mọi người không nhìn lầm lượng đồ ăn đâu, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Mạc Chấn nói với ta, những người đi theo Đàm Tễ không có cơm ăn không chỉ mỗi mình hắn, hắn vừa ăn cơm vừa rơi lệ đầy mặt khiến ta đồng cảm sâu sắc.
“Ngoan không khóc, mẹ làm bánh nướng áp chảo cho ngươi ăn” một bữa cơm mà Mạc Chấn chưa ăn thì chính là ngồi khóc, con ngoan rốt cuộc bình thường Đàm Tễ ngược đãi các ngươi như thế nào vậy, một bữa cơm mà thôi khóc như mưa luôn rồi, ta cắn một miếng bánh rán hành sau đó an ủi hắn.
“Đừng khóc nữa về sau muốn ăn thì lại đây thường xuyên nhé, ta cũng không phải đã chết”
Mạc Chấn vốn đã ngừng khóc trong nháy mắt nước mắt lại rơi ra.
Không phải chứ rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì hắn vậy, ta tê dại lại không biết dỗ người ta như thế nào, chỉ có thể đem cái bánh rán hành cuối cùng nhét vào trong miệng hắn:
“Con ngoan không khóc có rảnh thì tới ăn cơm, mẹ làm nhiều món ngon cho ngươi ăn được không.”
Ta thấy Mạc chấn trong miệng ngậm bánh rán hành con ngươi màu xám sáng lên, đem bánh rán hành từ trong miệng lấy ra hưng phấn nói thật sao, ta tự hỏi một chút cảm thấy tội ngược đãi của Đàm Tễ thật là nặng, sau đó thận tay sờ sờ đầu tóc xù của Mạc Chấn.
“ Thật đấy nhưng mà các ngươi tới ăn cơm, ăn xong phải giúp ta rửa chén, tuyệt đối không thể để cho bọn họ ăn không trả tiền đến Đàm Tễ còn phải rửa chén bọn họ đương nhiên cũng phải rửa.”
Mạc Chấn ngoan ngoãn cơm nước xong chủ động giúp ta rửa chén lau dọn cái bàn, làm việc rất thuần Thục mà ta sờ sờ cằm xem hắn làm việc đồng cảm với Mạc Chấn lại nhiều thêm vài phần.
Đứa con đáng thương, hóa ra tác dụng chủ yếu của ngươi ở ma giới là bị Đàm Tễ sai đi quét dọn làm việc nhà sao, quá là thảm rồi.
“lần sau tới mẹ làm bánh nướng thịt bò cho ngươi ăn”
sau đó Mạc Chấn mang bánh rán hành và canh xương sườn chạy đi.
Ta ở cửa nhìn trong miệng hắn lại ngậm một cái bánh rán hành sau đó ngự kiếm bay đi, ta nói: “
ngươi như thế nào không dịch chuyển tức thời đi”
Hắn nói: “dịch chuyển nhanh quá sẽ ăn không hết được bánh rán hành đâu ạ”
Ta không còn lời gì để nói.
Sau khi tiễn Mạc Chấn đi, nhà ta lại đón một vị khách không mời mà đến.Chính là nữ chính Tú Chi.
Ta đang chuẩn bị sợ hãi nhưng lại nghĩ tới hai ngày trước tu vi Tú Chi còn ngang ngửa với ta, mà gần đây ta không ngừng đẩy nhanh tốc độ luyện tập, hơn nữa uống nhiều mấy viên thuốc bổ đó của Đàm Tễ, hiện tại ước chừng ta chắc là hơn nàng hai cấp.
Hiện tại muốn sợ thì cũng là nàng sợ, ta sợ cái rắm, là ma tu, ta không thể để cho Đàm Tễ nhà ta mất mặt được.
Từ trong góc tối ta móc ra một cái bánh rán hành mà giữa trưa ăn cơm ta trộm giấu đi hung tợn mà cắn một miếng sau đó như lưu manh hung tợn hỏi nàng ta.
“ Ngươi tới làm gì đấy!.”
Tú chi ánh mắt nhìn ta rất kỳ quái đó là một loại ánh mắt sợ hãi lại điên cuồng, ta lơ đãng mà nhìn thấy một tia ghen ghét ở bên trong đó.
Kỳ quái nàng là nữ chính còn ta là nữ phụ, nàng ghen ghét ta cái quái gì.
ta cẩn thận nhớ lại tính cách của nữ chính, là một đóa hoa hồng có gai việc mà mình có thể tự làm tuyệt đối không cầu người khác, tâm địa thiện lương. Gạch bỏ hai chữ cuối cùng, dù sao thì người tốt bụng sẽ không giết chết một đứa trẻ chữ cuối cùng là gì ta nghĩ không ra, quên đi.
Tú Chi tiến lên một bước muốn bắt lấy tay ta, bị ta né đi vẻ mặt nàng có vẻ hơi xấu hổ nhưng vẫn giả vờ ôn tồn như cũ mà nói chuyện với ta.
“ Sư tỷ, ta đến đây đón tỷ về tông môn theo lệnh của trưởng môn!.”
Ta nhìn nhìn nàng ta khuyên giải một hồi, ta đang là ma tu mà phải không, sao đám người này vẫn luôn miệng gọi ta là người trong tông môn của họ, còn có trưởng môn nữ chính nói lại là ai thế.
Ta nhai nhai bánh rán hành lại nuốt xuống sau đó cự tuyệt nữ chính người gặp người thích hoa gặp hoa nở trong tiểu thuyết này, thật là quá cường điệu dù sao ta cũng cự tuyệt nàng thậm chí làm bộ lạnh như băng mà nói một câu không đi, sắc mặt Tú Chi lập tức thay đổi nhưng ngay sau đó lại ôn tồn mà nói chuyện với ta.
“ Tỷ, ta biết ngươi vì đang dỗi đại sư huynh nên mới trở nên như vậy.”
Ta đã là ma tu rồi ngươi không cần chụp mũ lên đầu ta như thế chứ, ta vừa định phản bác liền nghe thấy ngoài phòng chuyển đến một tiếng la hét.
“ Phu nhân ta trở về rồi đây! ”
Hử, sao lại có tên ngốc ở đây thế, được rồi Đàm Tễ đã trở lại ta càng không cần hoảng hốt, chuẩn bị trực tiếp đem Tú Chi đuổi ra ngoài miễn cho đến lúc đó hai người đánh nhau lại ảnh hưởng tới ruộng rau của ta, Tú Chi dường như còn muốn nói gì đó nhưng nàng ta cắn cắn môi chỉ để lại một câu.
“ Tỷ tỷ, hắn chỉ xem ngươi là thế thân mà thôi, ngươi cảm thấy lúc này không tồi nhưng chuyện còn chưa có kết thúc, bất kỳ nữ nhân nào đang ở trong tình yêu đều trở nên ngốc nghếch.”
Tú Chi thấy ta đang ngẩn người khóe miệng nàng gợi lên một nụ cười nhìn qua thì phúc hậu và vô hại, nàng xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng, nhưng nhân vật của ta là một nữ phụ độc ác, nữ chính đã đánh đến cửa nhà rồi mà ta không làm gì thì không phù hợp với thiết lập nhân vật của ta đúng không, vì thế ta cười lạnh một tiếng hướng về phía ngoài cửa hét lên.
“ Đàm Tễ bảo vệ tốt đồ ăn của ta không thì buổi tối sẽ không có đồ ăn đâu!.’’
Ngay sau đó một chân đem nữ chính đá ra khỏi cửa, nữ chính bị ta đá ngã ở trên mặt đất bộ quần áo đệ tử trắng như tuyết lấm tấm bụi và bùn đất thậm chí bởi vì cú đá dùng 8 phần lực kia của ta mà sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu nhìn thấy mà thương.
Ta từ trong phòng đi ra ngoài, thời điểm đó mới phát hiện tên ngốc Đàm Tễ Kia đang cùng đại sư huynh của ta Huyền Hư giao chiến.
Huyền Hư sắc mặt cũng không tốt lắm, quần áo trên người bị kiếm trong tay Đàm Tễ cắt cho nát hỏng thậm chí trên mặt đều là máu tươi.
Thời điểm hắn thấy Tú Chi bị đá ra cố gắng đưa tay ra để đỡ được nàng, nhưng bị Đàm Tễ chặn đứt việc thi pháp của hắn dẫn đến tình huống hiện tại là hai người bọn họ đứng với nhau ta cũng đứng mặt Tú Chi.
“ Phu nhân! “
Đàm Tễ đi qua đây đem trường kiếm trong tay thu lại sau đó giữ tay lau màu bánh hành còn dính trên khóe miệng ta, khóe miệng hắn cong lên biểu tình như là đang xin được ta khen thưởng.
“ Hôm nay ta phải xử lý rất nhiều việc ở ma giới đó “
Ta vốn dĩ muốn thuận tay sờ sờ đầu hắn nhưng trên tay có dầu ăn ta chỉ có thể từ bỏ nhưng ta vẫn phối hợp với bộ dáng ấu trĩ của hắn khen ngợi hắn : “Giỏi quá buổi tối làm chân giò hầm tương chia cho ngươi hai cái luôn.”
Đàm Tễ cười cười đến thật xinh đẹp so với phong cách lạnh lùng của Nam chính vẫn là ôn nhu mỹ nhân mạnh mẽ lại dịu dàng như Đàm Tễ hợp khẩu vị ta hơn, Ơ mà tại sao Nam nữ chính vẫn ở đây vậy bọn họ không phải muốn động thủ với đồ ăn của ta chứ, ta kinh hãi chuẩn bị vén tay áo đánh bọn họ, mẹ nó bắt nạt ta thì có thể bắt nạt đồ ăn của ta thì không được.
Huyền Hư nhìn ta với ánh mắt vô cùng phức tạp bên trong hỗn loạn có một tia ôn nhu cùng vài phần quyến luyến còn có một chút bi thống phảng phất như đang nhìn nữ nhân yêu dấu, vì thế ta dùng bàn tay không dầu mỡ kia của mình kéo kéo Đàm Tễ sắc mặt có chút khó coi
ghé vào bên tai hắn nói nhỏ.
“ Bảo bối, đại sư huynh ta có phải có bệnh gì về mắt không nếu không làm thế nào mà đôi mắt của hắn có thể biến thành biểu đồ hình quạt. “
Đàm Tễ nghe vậy sửng sốt sau đó lấy khăn tay từ trong ngực ra lau tay cho ta nghiêm túc mà lắc lắc đầu nghiêm nghị trả lời.
Đàm Tễ cố ý lớn giọng: “Chưa từng nghe nói có đại đệ tử chính tông nào của thương Lam có bệnh về mắt ”, Huyền Hư đều nghe thấy tất cả những gì hắn nói.
Ta quay đầu lại xem hắn, sắc mặt Huyền Hư rất khó coi nhưng vẫn kiên trì không có phất tay áo bỏ đi, ta thấy buồn nha, sự kiêu ngạo không kiềm chế được của hắn biến đâu rồi, mất mặt như vậy mà cũng chưa đi, ta cũng bội phục da mặt này rồi.
“ Sư muội! “
Huyền Hư thu kiếm vào, hắn mở miệng nói
“ Lãng tử quay đầu quý hơn vàng!.”
Ta đầu đầy dấu chấm hỏi, ngươi đây là khuyên ta hay là khuyên tiểu sư muội tương lại của ngươi vậy.
“ Vân Nhất Chi! “
Huyền Hư thấy ta không nói lời nào lại mở miệng gọi ta một tiếng giọng nói tràn đầy ý tứ hận rèn sắt không thành thép, ta ngộ ra rồi người hắn đang khuyên bảo chính là ta, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, Lâm bản tiên tôn nói thật dễ nghe, không cho ta mở miệng nói chuyện Đàm Tễ liền gấp không chờ nổi mà mở miệng châm chọc.
“ Phu nhân ta thứ nhất không giết người, thứ hai không cướp của chẳng qua là nàng với phu quân của nàng là ta cùng nhau tu luyện ma khí mà thôi, lấy đâu ra việc lãng tử quay đầu mà ngươi vừa nói.”
Ta không cần nói, ta chỉ cần nhìn đại phản diện mở miệng sau đó ở bên cạnh điên cuồng gật đầu là được rồi, Huyền Hư bị tiếng phu nhân kia làm nhức nhối.
“ Nàng là sư muội của ta! ”
Đàm Tễ không cam lòng yếu thế: “ Ngươi xem nàng có quen ngươi hay không, nơi này chỉ có ma hậu Vân Nhất Chi đâu ra đồng lan tiên tôn của tông môn ngươi.”
Thân thể Huyền Hư hơi hơi run một chút, hắn trầm mặc hồi lâu không nói, Tú Chi tỏ ý muốn nói gì đó lại bị một trận áp bức đến sắc mặt tái nhợt.
“ Nhờ ơn mấy người ra vẻ đạo mạo ban tặng, bổn quân và nàng đã xa cách trăm năm.”