Trong nguyên tác ta là ma tu, chuyện xấu gì cũng làm hết cuối cùng bị nam nữ chính thành công làm thịt không còn một mảnh xương, theo dòng thời gian của nguyên tác hẳn là ta đã thành công chém được 100 lần rồi, nhưng mà đời này ta lựa chọn làm ruộng mà.
Từ từ hình như ta còn là ma tu nhỉ, vậy xong đời rồi. Mặc dù ta rất nỗ lực nhưng tu vi của ta vẫn không bằng Huyền Hư, hắn là Đại thừa hậu kỳ, ta kém một bậc so với hắn, kém mỗi một bậc cách biệt như một bầu trời huống chi còn có một nữ chính đồng cấp với ta.
Ta sợ hãi muốn chết, theo bản năng mà cơ thể tiến về phía Đàm Tễ, hoàn toàn không ý thức được chính mình sắp thu mình vào vòng tay của hắn, Đàm Tễ cúi đầu hỏi ta thanh âm mang theo một chút phấn khích mà ta không nhận thấy được.
“Chi Chi làm sao vậy?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nắm lấy quần áo hắn nuốt nuốt nước miếng nhỏ giọng nói : “Đàm Tễ ta nấu cơm cho ngươi lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao đúng không, đến lúc bọn họ bắt ta ngươi có thể bảo hộ ta một chút hay không?.”
Đàm Tễ nhướng mày không nói chuyện, trái tim ta nhanh chóng lạnh đi một nửa, xong rồi ta quên mất vị đại ca này cũng là người đứng ở bên cạnh nữ chính, trong nháy mắt ta ủy khuất muốn khóc, Đàm Tễ chết tiệt phí công cho ngươi ăn cơm rồi.
“ Vân Nhất Chi ngươi lại đây cho ta, ở bên cạnh ma quân còn ra thể thống gì nữa.”
Huyền Hư nhíu nhíu mày, rút kiếm trên tay ra, dáng vẻ như là chuẩn bị làm thịt ta và Đàm Tễ.
Hắn càng quát ta, ta càng ủy khuất nắm lấy tay Đàm Tễ sống chết không chịu buông, Đàm Tễ cảm nhận được ta sắp khóc đến nơi trong lòng liền căng thẳng vô thức mà đem ta ấn vào trong lòng ngực bảo vệ, giây tiếp theo mũ trùm đầu bị đánh rớt xuống đất, trước mắt ta đột nhiên tối sầm, cả người đâm vào một lồng ngực ấm áp, trong lòng ta tràn ngập kinh ngạc, tự nhiên quên mất mình đang ủy khuất.
Ta không thấy được mặt Huyền Hư, nhưng ta vẫn cảm nhận được sát ý trên người hắn càng nhiều mùi thuốc súng, trong con hẻm vắng đột nhiên trở nên ngột ngạt hơn, ta nỗ lực kéo lấy Đàm Tễ cố gắng thò đầu ra khỏi vòng tay của hắn để thăm dò tình hình bên ngoài nhưng mà hắn ấn đầu ta lại không chịu buông tay, thôi được rồi không xem thì không xem trong dòng thời gian của nguyên tác thì lúc này hẳn là nhân vật phản diện đối phó với nam chính vẫn là thừa sức nhưng thêm nữ chính thì khó nói.
“ Đàm Tễ ngươi buông sư tỳ ta ra.”
Buông tay chịu trói à, tức chết ta rồi, lát trở về ta liền vả vào cái miệng quạ này, thời điểm giọng nói Tú Chi xuất hiện, ta cảm thấy ta sắp xong đời rồi tuy rằng ta cấp bậc cao hơn so với Tú Chi nhưng nhân vật phản diện cùng Nam chính đều thích nàng, có thể khi ta công kích nữ chính Đàm Tễ có lẽ sẽ phản bội ta, ta nháy mắt ủy khuất, ta chỉ muốn sống cuộc sống trồng trọt cùng mỹ thực, tại sao cuộc đời lại cứ bắt ta chết vậy.
“Đàm Tễ buông sư tỷ ta ra.” Nữ chính lại bắt đầu la hét, Đàm Tễ cũng hơi hơi buông lỏng tay ra, ngay lúc ta cảm thấy hắn chuẩn bị mang ta tặng cho vị tiểu sư muội kia, hắn lại đem ấn ta vào trong lòng ngực chặt hơn, trong đầu ta đầy dấu chấm hỏi, may mắn cái mũi ta của không phải là giả nếu không đã bị dập đến biến dạng rồi, đột nhiên Đàm Tễ lạnh nhạt mở miệng.
“ Dựa vào cái gì?.”
“ Dựa vào nàng là sư muội ta.”
“ Dựa vào nàng là sư tỷ ta.”
Tốt, Nam nữ chính đồng thời hét lên rất là có khí thế, nếu không phải bởi vì Đàm Tễ giữ ta lại, ta ít nhiều cũng phải vỗ tay cho bọn họ rồi, ta nghe thấy Đàm Tễ cười khẽ một tiếng.
“ Nếu ta nói nàng là vợ ta, đã được cưới vào cửa hiện tại là ma hậu được ma giới công nhận thì sao, quan hệ này vừa thấy liền biết ai thân ai lạ đúng không? cho nên dựa vào cái gì muốn ta đem nàng cho các ngươi?.”
Ta kinh hãi dùng truyền âm thuật độc quyền của ma giới nói chuyện với hắn.
“ sao ta lại không biết chuyện này?.”
Thanh âm Đàm Tễ mang theo vài tia sung sướng.
“ Trừ trồng rau nàng còn có thể biết được cái gì? ” ta lại bị nghẹn họng rồi.
Ta trừng mắt liếc Đàm Tễ một cái, câu chuyện này có vẻ là lạ phải không, tác giả không viết như vậy đi, chẳng lẽ ta xem phải bản cắt rồi, dựa theo câu chuyện ban đầu, rất lâu trước đó Đàm Tễ đã thích Tú Chi rồi, sau đó chỉ vì cưới Tú Chi về nhà mà toàn tâm toàn ý tu luyện đối nghịch với mọi người ở ma giới.
Tuy rằng lúc xuyên qua ta đã sửa trăm triệu điểm ở cốt truyện, nhưng cũng không thái quá đến mức như vậy đi, ta từ trong lòng Đàm Tễ lặng lẽ thăm dò, tự hỏi một chút về tình huống hiện tại, tình huống là Đàm Tễ và nữ chính cùng nam chính đứng cạnh nhau sau đó nam nữ chính cầm theo kiếm đồng thời chỉ vào Đàm Tễ biểu cảm nhìn qua đều không quá tốt cho lắm.
Rốt cuộc cũng không ai muốn xem nghiệp chướng trốn chạy khỏi tông môn cùng đại phản diện của quân địch ghé vào nhau ôm ôm ấp ấp, Đàm Tễ buông nhẹ ta ra nhưng tay hắn vẫn đặt tay ở trên eo ta như cũ, gắt gao ôm lấy không chịu buông tay giống như sợ chỉ cần lơ là một chút là có thể đánh mất ta.
Ta nhìn qua Đàm Tễ không hiểu hắn hoảng như vậy làm gì, chuyện Nam nữ chính bắt ta đi cuối cùng cũng không giải quyết được gì, tuy rằng bọn họ tự xưng tiên phong đạo cốt nhưng với tư cách là một người đọc tiểu thuyết ta nhớ kỹ rằng hai người họ đã làm bao nhiêu điều tồi tệ.
Bọn họ hiện tại đánh không lại Đàm Tễ không có nghĩa là về sau vẫn đánh không lại vì thế bọn họ bỏ lại lời nói tàn nhẫn liền chuẩn bị bỏ chạy, Đàm Tễ giống như đã sớm đoán được bọn họ muốn nói gì hắn cười lạnh một tiếng.
“ Hy vọng hai vị nhắc nhở một chút các vị trưởng lão ở tông môn, nếu muốn bé con thoải mái một chút tốt nhất đừng để đệ tử đến làm loạn. “
Sắc mặt Huyền Hư cùng Tú Chi trong nháy mắt liền trắng bệch, mặc dù bọn họ được ca ngợi là thiên tài trăm năm khó gặp của tu chân giới nhưng năng lực hai người bọn họ cộng lại cũng không đủ để đối phó vị ma quân trước mặt này, ta thấy môi Tú Chi khẽ nhếch, nhìn dáng vẻ như muốn nói cái gì lại bị Huyền Hư ngăn lại, Huyền Hư ánh mắt thâm trầm mà nhìn ta liếc mắt một cái sau đó mang theo Tú Chi phất tay áo bỏ đi, rốt cuộc cả người ta cuối cùng cũng thả lỏng trở lại, thở phào nhẹ nhõm.
“ Lúc nãy làm ta sợ muốn chết.”
“ Chi Chi chịu ủy khuất rồi. “
Đàm Tễ duỗi tay vỗ vỗ sau lưng ta, động tác này làm ta sửng sốt, điều tiếp theo khiến ta càng khiếp sợ hơn nữa là Đàm Tễ cúi đầu, dưới ánh mắt không thể tin được của ta hôn hôn mí mắt ta, giọng hắn nghe tràn đầy ủy khuất khiến trái tim ta đau đớn không thể giải thích được, hắn nói
“ Phu nhân ta đi tìm nàng lâu như vậy, như thế nào nàng còn không còn nhớ tới ta.”
Câu chuyện bắt đầu phát triển theo hướng khó hiểu, ta sửng sốt một lúc lâu, lâu đến nỗi Đàm Tễ cẩn thận vén mớ tóc loà xoà trên trán ta rồi kẹp ra sau tai, ta vẫn chưa phục hồi tinh thần, ánh mắt ta dại ra mà nhìn nam nhân mặt như quan ngọc trước mắt này, thế nào cũng không thể tưởng tượng được chính mình đã từng có khả năng có một đoạn quá khứ tình cảm với hắn.
“ Phu nhân.“ Đàm Tễ giống như gọi đến nghiện một tiếng lại một tiếng mà gọi ta.
“ Ta khó chịu. “ Ta đột nhiên phục hồi tinh thần cũng quên giãy thoát khỏi tay Đàm Tễ.
“ Ngươi khó chịu thế nào, có phải Huyền Hư bọn họ làm ngươi bị thương không?” Đàm Tễ ủy khuất mà nhìn ta : “ Phu nhân không để ý tới ta. “
Ta sửng sốt sau đó cũng không biết vì cái gì dường như chột dạ sờ sờ cái mũi, chính là Đàm Tễ không nói gì đôi mắt hắn hơi híp lại, ngày thường ánh mắt đào hoa thâm tình giờ nhiễm chút hơi nước lại mím môi nhìn qua đặc biệt ủy khuất, hắn quay mặt không nhìn ta, ta càng hoảng, ta vội nâng tay đỡ lấy mặt hắn dịu dàng nói.
“ Đừng thương tâm, trở về ta hầm canh xương cho ngươi uống được không, còn có cà chua
thịt bò nạm, sườn heo chua ngọt. “
Đàm Tễ ánh mắt sáng lên, sau đó lại chớp chớp mắt, ta hỏi hắn làm sao vậy, Đàm Tễ trầm mặc một hồi lâu.
“ Phu nhân bây giờ giống y như lúc dỗ Thụy Tuyết vậy. “
“ Thụy Tuyết là ai? “
Trái tim ta ngừng đi một nhịp, không phải là hai từ chứ đã có hai từ rồi, Đàm Tễ bĩu môi là hổ con nuôi trong nhà, phu nhân một lần uống say đã mang về nói cái gì mà muốn trải nghiệm cảm giác sung sướng khi làm sen xúc phân, còn đuổi ta xuống ngủ dưới đất muốn ôm Thụy Tuyết ngủ, ta ngượng ngùng cười, đó thực sự là điều ta có thể làm nhưng mà lúc ấy có phải ta còn chưa xuyên qua đây.
Vì để dỗ dành Đàm Tễ ta dùng tới 18 kỹ năng trù nghệ của mình tuy rằng chỉ có phần cơm cho hai người nhưng ta nấu 8 món mặn một món canh, sườn heo chua ngọt, thịt heo xào thịt luộc cá sóc sốt chua ngọt, cà chua hầm thịt bò nạ rau xanh xào, rau trộn cà tím còn có canh xương bò.
Vết thương Đàm Tễ còn chưa lành, ta không nấu món nào cay tuy biết rằng những vết thương này chẳng ảnh hưởng gì đến hắn ta vẫn muốn dùng cách của người bình thường bồi bổ cho hắn, Đàm Tễ rất ngoan cho gì ăn nấy không kén ăn rất dễ nuôi, điều đó thật tuyệt tuy rằng những chuyện lộn xộn đó không phải ta làm nhưng Đàm Tễ bị thương vì tìm nguyên chủ vì thế để thay nguyên chủ chuộc tội, ta còn bắt đầu điên cuồng gắp đồ ăn và khuyên hắn ăn cơm nhiều vào.
“ Ăn cái này đi, thịt heo xào rau thơm còn có cà chua thịt bò nạm, không phải ngươi vẫn luôn muốn ăn sao, uống thêm chút canh đừng nghẹn. “
Đàm Tễ có vẻ rất hài lòng với cách ta làm, hắn uống một ngụm canh sau đó ưu nhã mà gỡ miếng xương trong sườn chua ngọt ra nhét cả miếng thịt vào miệng ta.
“ Phu nhân cũng ăn đi. “
Hắn thật sự gọi ta là phu nhân đến nghiện rồi, làm gì cũng phải kêu ta một tiếng trước, ta không đáp lời hắn còn không vui, ta nhai thịt trong miệng thẩm định hương vị sườn heo chua ngọt.
“ Nay ta cho ít giấm rồi không đủ chua thì phải ! “
Đàm Tễ nhìn ta liếc mắt một cái sau đó sâu kín mà nói câu chua như thế này ai mà chịu được, ta vén tay áo muốn véo hắn một cái nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đàm Tễ khiến tim ta trật nhịp, chẳng lẽ trước đó thật sự có một đứa con sau đó bởi vì nguyên chủ mà sinh non ư, ôi mẹ ơi nguyên chủ không còn nữa Đàm Tễ sẽ không giết ta để giải quyết cục diện rối rắm nguyên chủ để lại cho hắn hả giận chứ, trong khi ta tưởng tượng một loạt cách chết kỳ quái, Đàm Tễ lại sâu kín mà nói một câu.
“ phu nhân định khi nào chúng ta trở về ma giới, nàng sinh cho ta một đứa con đi. “
Có lẽ sự tồn tại của ta chính là sai lầm kỹ thuật, ta đã sớm biết trong nhà ta mỗi ngày đều có đồ vật kỳ quái chạy tới như mấy ma tu cấp bậc siêu cao, đáng lẽ là quân chủ của ma giới ma tu tới tìm hắn báo cáo công việc cũng không phải chuyện gì to tát thậm chí còn rất bình thường nhưng vấn đề là tìm ta để làm gì thế, giết người diệt khẩu sao.
Ta vô cảm vác cuốc nhìn người đàn ông xa lạ ngồi xổm trên đất.
“ Ruộng rau của ta, đừng nhổ hành lá của ta, ngươi có bản lĩnh thì tìm ta đây đừng động vào rau của ta. “
Hắn kinh hãi vội vàng buông tay ra : “ Ta sai rồi phu nhân, ta tưởng rằng đây là cỏ.“
Ta trầm mặc con mẹ nó vừa thấy liền biết là lính nhà ai, giống y như cấp trên của hắn vậy.
“ không cần gọi ta là phu nhân, ta không phải.“ Ta và hắn cùng nhau ngồi xuống trên mặt đất ta giữ tay hái một nắm hành lá chuẩn bị làm bánh rán hành cho Đàm Tễ ăn.
Người đàn ông xa lạ tiếp tục kinh hãi phu nhân lời này của người đừng nói bừa
“ Ngươi tên là gì?”
Hắn cung kính mà trả lời : “Thuộc hạ là Mạc Chấn, bệ hạ phái ta tới thông báo cho nương nương một tiếng chứ hôm nay bệ hạ không trở lại ăn cơm.”