Cô là sinh viên đại học, là con người thời đại mới. Chẳng hiểu thế quái nào lại xuyên vào một bộ tiểu thuyết tu tiên.
Cô xuyên vào trở thành đệ nhất mỹ nhân giới tu tiên, đồng thời cũng là nữ phụ độc ác sau cùng phải chịu kết cục bi thảm.
Thế là cô quyết định bỏ tông môn sang ma giới cuốc đất đào ao trồng rau nuôi cá, nấu món ngon sống tận hưởng, ai thích làm gì cứ làm cô chỉ muốn làm ruộng sống cuộc đời tiêu dao mà thôi.
Thế nhưng Nam chính, Nam phụ tới Nam áp phụ cứ kéo nhau lượn qua lượn lại trước vườn rau của cô mãi.
“Tên ta là Vân nhất Chi sau ba năm đại học, ta bắt kịp trào lưu xuyên không xuyên vào bộ truyện tên là thần tiên sư huynh thật ngạo kiều, ta xuyên vào một nữ phụ trùng tên với ta, nàng ta cũng chính là đại sư muội của Huyền Hư, Nam chính của bộ truyện.”
Huyền Hư là một vị sư huynh băng thanh Ngọc khiết, lạnh lùng trong sạch như ánh trăng sáng đó khiến ta cảm thấy bức bối.
“Làm ơn đi…. người khác xuyên đều là sư tỷ, dựa vào cái gì đến lượt ta lại là sư muội, tuy rằng vị sư muội này cũng rất đẹp, lại còn là đệ nhất mỹ nhân tu chân giới nhưng mà ta vẫn còn khó chịu.”
Tuy nhiên trời đất bao la giữ mạng là lớn nhất, rời xa đại sư huynh và tiểu sư muội tự tạo cho chính mình một khoảng trời riêng tránh xa họ là tốt nhất.
Đúng vậy cuốn truyện này nói về tình yêu và sự thù hận giữa đại sư huynh và tiểu sư muội thân yêu của ta, mà ta Vân Nhất Chi vẫn luôn chỉ là một công cụ trong vai nữ phụ ác độc thúc đẩy cốt truyện.
Mà ngọn nguồn của mọi chuyện chính là từ thời điểm sư muội gia nhập môn phái, dù sao cũng không có hệ thống nên ta lẻn đi trước vậy.
Vào năm 1053 của tu chân giới, đồng lan tiên tôn của thương lam tông, đọa ma trốn chạy khỏi tông môn không rõ sống chết.
Không giống những nữ phụ khác muốn cùng Nam chính tu thành chính quả sau đó đá nữ chính tam quan vặn vẹo đi.
Ta tạm thời không có cảm tình với nam chính chỉ muốn dồn hết tâm sức để trồng rau, mỗi ngày nấu những món ăn ngon như vậy là đủ rồi.
Ta tìm đối tượng cũng sẽ không lấy Huyền Hư làm tiêu chuẩn, ta thích kiểu ôn nhu mỹ nhân, loai đàn ông lãnh đạm đến chết như vậy ta chỉ thưởng thức nhan sắc của hắn trong nháy mắt lại quên thôi.
Vì thế vào năm thứ hai trở thành ma tu, ta gần như quên mất đại sư huynh trông như thế nào, tuy rằng hắn đẹp đó nhưng mà xin lỗi ta bị bệnh mù mặt.
“ Mọi người à, tức chết ta rồi nhìn kìa, cánh đồng rau của ta trông có khác gì một đống hoang tàn sau trận lốc xoáy không, bắp cải ngã trái ngã phải, lá cải trắng rách tươm, cây tỏi bị bật cả gốc, cà chua thì nát hết Hu Hu Hu rau của ta.”
Thế là ta lao xuống tìm kiếm tên thủ phạm khiến ruộng rau của ta bị thổi bay, nhưng tại sao hắn lại rơi xuống đây, phải chăng nữ phụ bây giờ cũng có phúc lợi nhặt được đàn ông à.
Sau đó ta nghẹn ngào, ta cho là ta đã kén ăn nhất rồi nhưng nhìn qua con hàng này hắn còn kén ăn hơn cả ta.
Ngay khi ta đang phàn nàn, hắn nhìn ta định nói gì đó, ta liền nói trước.
“Này coi như không có chuyện gì xảy ra đi, ngươi cút về nhà của ngươi ta tiếp tục việc trồng trọt của ta.”
Sau khi ta đánh giá hắn hết lần này đến lần khác, cuối cùng ta cũng nhớ ra hắn ta là ai rồi.
Đàm Tễ, phản diện lớn nhất quyển sách này cũng chính là lãnh đạo trực tiếp của ta, ma quân của ma giới tu tiên nha.
Trong sách mô tả hắn như thế nào ấy nhỉ, dung mạo yêu nghiệt nhưng lại có độc như anh túc, hắn có thực lực mạnh mẽ ngoài ra còn có một đôi mắt đào hoa câu hồn cả thiên hạ, thường xuyên thích mặc đồ màu đen.
Bình tĩnh mà xem xét lại, ta rất thích loại mỹ nam mạnh mẽ nhưng lại dịu dàng như hắn, nhưng ngại việc hắn thích nữ chính não tàn còn muốn giết chết nam chính, giúp nữ chính ngáng chân ta, ta liền không thích hắn nữa, khó hiểu nhất chính là mặc dù mới gặp lần đầu nhưng ta không biết tại sao lại nghĩ hắn là một người dịu dàng nữa.
“Ngươi biết ta sao?.”
Câu đầu tiên Đàm Tễ nói với ta thế nhưng không phải là kiểu lạnh lùng băng giá, cũng không phải kiểu quê mùa sến súa của bá đạo tổng tài mà lại là một câu hỏi mang ý tò mò.
Hắn thậm chí còn hi sinh nhan sắc của chính mình kéo kéo tay của ta, lúc đó hắn còn ngồi ở trên đất trồng rau, trên vạt áo còn dính chút bùn thậm chí ở trên khuôn mặt trắng nõn cũng dính một chút, nhìn qua cả người đơn thuần vô hại thậm chí còn có chút đáng yêu.
Ta quyết định nói với hắn: “ta đương nhiên biết ngươi ta cũng là ma tu, tính ra ngươi là lãnh đạo trực tiếp của ta đó, ma quân đại nhân.”
Hắn sửng sốt : “ thế sao ta lại chưa gặp ngươi bao giờ ? ” ta dùng ánh mắt hiền từ mà nhìn hắn.
“Ta trồng rau ở chỗ này đã sắp được một năm làm sao ngươi có thể nhận ra ta “ hắn vẫn là khó hiểu.”
“Tu vi của ngươi không tồi vì sao lại muốn ở đây trồng rau?”
Ta có thể nói cái gì đây, bởi vì ta sợ ta ở lại sẽ bị đuổi giết sao, theo dòng thời gian của cốt truyện ban đầu, hiện tại ta đã bị bắt và bị chém đầu lần đầu tiên, tương lại còn có vô số lần nữa nhưng mà vì muốn lấy lòng cấp trên vì thế ta cười tủm tỉm mà nhìn hắn.
“Bởi vì ta muốn trải qua cuộc sống làm ruộng hơn nữa đồ ăn trên thế gian còn vô số món ngon mà ta chưa thử, ta luyến tiếc chúng.”
Hắn nghe giống như hiểu lại hoàn toàn không hiểu, chỉ là nháy mắt liền nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình, cười chết mất, mắt đào hoa thì nhìn ai mà không thâm tình chứ.
Ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt hắn nhìn qua có vẻ không hề gì nhưng trên thực tế bắp chân ta đã tê đến mất cảm giác,ta nói với hắn : “ ngươi hủy hoại vườn rau của ta rồi.”
Hắn kinh hãi trả lời : “ làm sao bây giờ?.”
Ta gỡ cọng rau trên đầu hắn xuống, cũng không có bỏ sót tia sáng trong mắt hắn, ta lại nói với hắn : “ ngươi phải giúp ta trồng rau bằng không ta đem ngươi nhốt lại không cho ngươi ăn cơm nữa.”
Đàm Tễ khiếp sợ : “ ta không phải cấp trên của ngươi sao ?.”
Ta bình tĩnh mà đáp lại : “ đồ ăn quan trọng hơn cấp trên.”
Hắn suy nghĩ một chút : “ được thôi.”
Ta cảm thấy mỹ mãn mà đứng lên, bởi vì chân mềm mà đứng không vững bị trẹo một chút, ta đi vào trong phòng trước Đàm Tễ cũng đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người xuống sau đó ánh mắt thâm trầm mà liếc ta một cái, đồng tử màu đỏ mang theo một chút ý cười.
May mắn ta có tầm nhìn xa, xây nhà có hai gian phòng, Đàm Tễ cũng không kén chọn chút nào, yên tâm thoải mái vào ở căn phòng mà ta đã quét dọn qua một lần.
Sau đó hắn bắt đầu sự nghiệp trồng trọt mà cho tới nay hoặc có thể cả trong tương lại hắn không bao giờ nghĩ tới hắn sẽ động vào, mà ta cũng bắt đầu kiếp sống mỗi ngày đều mắng hắn.
“Đàm Tễ, đó là tỏi cũng không có quan hệ với ớt cay, trời ơi vì sao ngươi lại nhổ cà chua của ta, ta vừa trồng lại chúng nó hôm trước mà, cà chua xào trứng không còn nữa rồi, dưa hấu của ta ngươi đừng chạm vào nó.”
Đàm Tễ thế nhưng lại rất trầm ổn, mặc kệ ta mắng thế nào hắn cũng không dừng lại việc ăn cơm trên tay, bữa cơm này hắn đã ăn ba bát lớn còn chưa tính thêm đồ ăn, nhìn hắn như thế này, ta đã từng hoài nghi có phải là hắn không có cơm ăn hay không.
“Chi Chi ta có thể ăn thêm một bát nữa không ?.” Hắn cầm bát đưa cho ta nhoẻn miệng cười với ta.
Vì miếng cơm mà hắn có thể không chút do dự hi sinh nhan sắc của mình, mà ta lại là một nhan khống đương nhiên không thể chống cự nổi, ta múc cho hắn đầy một bát cơm thậm chí thêm một bát canh vịt để hắn ăn từ từ, hắn cười cười với ta, sau đó tự nhiên mà tiếp nhận hành động ta đem hạt cơm dính bên miệng hắn lấy xuống.
Ta ngồi xuống ăn cơm, sau đó hỏi hắn : “ cơm trưa ngày mai ngươi muốn ăn cái gì, đây là phần thịt cuối cùng trong nhà rồi tối nay sẽ không có thịt, ngày mai ta muốn đi chợ ngươi ở nhà không thể coi khoai tây của ta như cỏ mà nhổ nha.”
Ta vĩnh viễn nhớ rõ ngày đầu tiên hắn ở nhà ta, chuyện tốt mà hắn làm khi ta lên phố, tay bưng cơm Đàm Tễ chợt run, hắn đang cắm mặt vào bát cơm chợt ngẩng đầu lên nhìn ta híp mắt cười nói : “Chi Chi ta có thể cùng ngươi đi chợ hay không?.”
Ta nhìn hắn suy nghĩ một lúc rồi đáp lại : “cũng được thôi mà ngươi nên đi học thêm chút kiến thức trước đã.”
Ta ra hiệu cho hắn uống hết bát canh vịt cuối cùng, miễn cho hắn về sau về nhà muốn ăn cơm cũng khó, Đàm Tễ từng ngụm từng ngụm mà uống hết bát canh vịt, giống như vô tình mà hỏi ta : “ ngươi không tính cùng ta trở về sao ?.”
Ta nhìn hắn như một kẻ ngốc : “ ma giới không thể trồng trọt lúc đó người tự mình trở về là được rồi ta không đi đâu.”
Nực cười, Nam nhân chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ làm ruộng của ta mà thôi, Đàm Tễ nhìn qua rất thất vọng, có thể là bởi vì nghĩ đến việc sau này sẽ không có đầu bếp miễn phí và đồ ăn ngon nữa, hắn uống xong canh giúp ta dọn dẹp bát đũa rồi đi tắm, mà ta trở về phòng liệt kê danh sách các đồ vật ngày mai cần phải mua.
Đàm Tễ hình như là lần đầu tiên đi chợ, mà cũng đúng nếu không phải là đang ở cùng ta lấy thân phận của hắn ngày thường muốn gì được nấy quần áo dâng đến miệng cơm có người mặc, à không đúng đọc ngược mất rồi phải là quần áo có người mặc cơm dâng đến miệng mới đúng.
Bởi vì mặt hắn thật sự quá tinh xảo, cho nên ta liền tìm một cái mũ cho hắn đội hóa trang chỉnh tề rồi mới bước ra cửa, ta cầm một túi tiền nhỏ dắt theo Đàm Tễ lần đầu tiên tới chợ, câu được câu không vừa trò chuyện vừa tìm đồ trên danh sách, cho đến khi dạo xong một vòng chợ trong tay chúng ta đã xách không ít đồ vật lớn lớn bé bé.
Đàm Tễ suy nghĩ một lát sau đó tìm chỗ ẩn nấp đem tất cả đồ vật thu vào chiếc nhẫn chứa đồ của mình, kho chứa đồ của hắn ngày thường dùng để chứa một đống công pháp, đan dược cao cấp gì đó, hôm nay lần đầu trong cuộc đời bị dùng như một chiếc tủ lạnh đựng gà, vịt, thịt, cá.
Không bao lâu đã mua xong đồ vật trên danh sách rồi, nhưng thời gian còn sớm nên ta quyết định dắt Đàm Tễ đi dạo thêm một vòng chợ rồi mới trở về, ta vừa mới chuẩn bị túm lấy hắn hướng tới quán nhỏ bán đồ chơi, hắn liền giữ lấy đầu của ta sau đó ta cảm giác trên đầu bỗng nhiên nặng trĩu, mũ trên đầu hắn đã đổi ở trên đầu ta, ta nghiêng đầu mờ mịt nhìn hắn, Đàm Tễ ho nhẹ một tiếng : “nóng quá.”
Ta chậm rãi làm ra một dấu chấm hỏi theo bản năng mà lấy tay sờ trán hắn muốn xem một chút trên trán hắn có nóng hay không.
“Ngươi bị đau à hôm nay thời tiết vẫn rất lạnh mà.”
Ta còn chưa nói xong, một giọng nói chợt cắt ngang lời ta.
“Sư muội.”
Ta theo bản năng mà quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, sau đó trực tiếp đặt tay lên trán Đàm Tễ.
“Hồi nãy ai kêu ta vậy? đó là ai ta không quen biết hắn, chắc là không phải đang tìm ta đâu.”
Ta lại quay đầu hết sức chuyên chú mà xem xét thân nhiệt Đàm Tễ đang bất ổn chỗ nào.
“Hôm nay cũng không có nóng nha.”
Ta theo bản năng mà sờ sờ trán của hắn lại sờ lại trán mình.
“Lâu như vậy rồi mà thương thế của ngươi vẫn chưa lành, có phải lại có nơi nào khó chịu không?.”
Khi ta nhặt hắn về đến giờ cũng đã qua gần nửa năm rồi mà hắn cũng không có dấu hiệu tốt lên khiến ta phá lệ lo lắng hắn có thể không cẩn thận sẽ chết không? là bạn bè nếu hắn thật sự chết ta cũng rất đau lòng.
“Không có việc gì lát nữa hạ sốt là tốt rồi.”
Mặt hắn mang theo ý cười mà nhìn ta, sau đó nắm lấy tay của ta : “ta muốn ăn thịt bò cà chua, Chi Chi có thể làm cho ta ăn không?.”
Ta suy nghĩ một chút rồi vui vẻ đồng ý : “ Đương nhiên là có thể rồi, lát nữa chúng ta có thể mua một ít thịt bò, xương bò ta nấu cho ngươi một ít canh xương bò bồi bổ cơ thể.”
Đàm Tễ mi mắt cong cong nhìn qua rất vui vẻ, nhưng đang lúc chúng ta chuẩn bị rời đi có người mở miệng nói chuyện.
“Xin hỏi ma quân ngươi muốn mang sư muội ta đi đâu?.”
Thanh âm kia lọt thẳng vào tai ta mang theo một chút không kiên nhẫn và chán ghét làm ta sửng sốt trong giây lát, ta ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nửa ngày vẫn không nhớ được đã gặp hắn ở đâu, ta liền kéo kéo ống tay áo Đàm Tễ cố gắng tìm kiếm đáp án ở cho hắn.
“Ngươi biết hắn ta sao?.”
Khóe miệng Đàm Tễ có một tia cười, âm thanh không mặn không nhạt.
“Chi Chi quên mất rồi sao, hắn là Huyền Hư đại sư huynh của nàng.”
Mẹ nó Nam chính đây sao, ta mở to hai mắt nhìn lại lần nữa, nhìn qua tấm sa mỏng xuyên thấu, tinh tế đánh giá một chút nam tử nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi trước mắt này.
Tóc đen buộc cao, một thân đồ trắng, thanh lãnh xuất trận giống như thần tiên, vẻ đẹp này không phải vai chính thì cũng chính là đại phản diện, Nam chính ở chỗ này vậy nữ chính nhất định ở gần đây, trời ơi bọn họ không phải tới chém ta chứ.