Lời vừa dứt, cả căn phòng rơi vào tĩnh mịch. Hai tên thái giám nghe lời Hoàng hậu nói tam quan cũng đảo lộn, trong lòng còn đang nghĩ có phải Hoàng hậu bị điên rồi không? Vì để tranh giành sủng ái của Hoàng thượng, thế mà mấy chuyện hoang đường như vậy mà cũng bịa ra được.
“Mau đưa kẻ điên này ra ngoài cho Trẫm, đem nhốt nàng ta lại. Lại còn nói những chuyện hoang đường hãm hại Hoàng quý phi, ghen tuông mù quáng như vậy không xứng làm Hoàng hậu. Trẫm quyết định…”
Tên hoàng đế tức giận đập bàn nhưng An Ngưng Hương cũng không để cho hắn ta nói hết.
“A Mặc người muốn tuyệt tình với ta như vậy sao?”
Hoàng hậu nước mắt rơi như mưa. Khi hắn ta không thích nữa thì liền ra tay tàn độc với nàng, tùy ý làm tổn thương nàng tấm chân tình này của Hoàng hậu, vậy mà chỉ vì một người khác mà đem hết cả tôn nghiêm của Hoàng hậu giẫm dưới chân.
“Lúc đầu người là vì ta nên mới đem Hoàng quý phi đẩy cho người đàn ông khác, lại còn nói kiếp này chỉ có mình ta. Những lời này người quên sạch rồi sao?”
Lúc này An Ngưng Hương đã không còn đủ sức lực để mà có thể la hét nữa, nàng ấy cứ tự lẩm bẩm một mình. Cả những thứ này đều là hắn ta đã cho nàng. Nỗi đau trong lòng hóa thành những giọt nước mắt nóng hổi, cứ thế lăn dài trên má.
Còn tên Hoàng đế lúc này bị mấy lời của Hoàng hậu nói cho không biết phải làm gì nữa. Hắn ta liền quay đầu nhìn về phía Đường Quả. Mặt Đường Quả không có một chút biến sắc.
“Hoàng quý phi, nàng ta là vì để tranh sủng, cái gì cũng dám nói ra. Nàng đừng tin mấy lời quỷ quái của nàng ta. Lúc đầu Trẫm đúng là mắt mù nên mới chọn nàng ta làm Hoàng hậu.”
Lúc cái tên tra nam này đang nhanh chóng đuổi người đi thì Đường Quả mới lên tiếng: “Đợi đã!”
Không để cho hai người kia có cơ hội nói gì nữa, Đường Quả nhẹ nhàng đi đến đối mặt với An Ngưng Hương. An Ngưng Hưng đoán rằng có lẽ Đường Quả đã tin lời mình nói, những chuyện hoàng đế đã làm quá vô lý. Nếu có thể thì Đường Quả có thể cho nàng một cái bạt tai. Nhưng mà câu đầu tiên của Đường Quả lại khiến cho An Ngưng Hương kinh ngạc.
“Tại sao ta lại không biết trong hương có vấn đề chứ? Nhưng đó là do Hoàng thượng đích thân đưa đến. Chàng còn tự tay đốt cho ta, vì quen rồi nên không bỏ được.”
Lúc này tất cả những đau thương của An Ngưng Hương bỗng nhiên biến mất, chỉ còn ánh mắt kinh sợ nhìn Đường Quả.
Nàng ấy ngay từ đầu đã biết hết mọi chuyện, vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện lâu như vậy. Nếu đó mà là mình, chắc chắn không thể làm như vậy được.
Đường Quả trước mắt vẫn đang nở nụ cười, nàng cứ nói từng câu một khiến cho tên Hoàng đế như đứng trên đống lửa.
“Người ban ngày và người buổi tối không phải là cùng một người. Vậy các người cho rằng thực sự có hai người có vẻ ngoài giống hệt nhau, đến cả tính cách và thói quen, tất cả đều giống nhau sao?”
Nghe đến đây, trong tim tên Hoàng đế giật thót. Một cảm giác bất an khiến hắn ta lùi về sau. Hắn ta muốn giải thích với Đường Quả chuyện không phải như vậy. Hắn ta muốn giấu mọi chuyện và làm lại từ đầu với Đường Quả. Lần này ta sẽ thật lòng yêu thương nàng.
Đúng cái dáng vẻ lúc đầu nói với An Ngưng Hương. Cái dáng vẻ dè dặt nói rằng sẽ không để nàng bị tổn thương nhưng Đường Quả không cho hắn ta nói thêm nữa.
“Từ ngày đầu tiên là ta đã biết không phải cùng một người.”
Nghe vậy Hiên Viên Mặc hoảng loạn. Giờ hắn ta chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống thôi.
Hắn ta nhớ lại những lần Đường Quả hỏi mình “A Mặc người có thực sự thích ta không?”
Nhưng mỗi câu trả lời từ miệng hắn ta đều là giả dối, không biết những lần nàng cúi đầu xuống trong lòng đang đau đớn như thế nào.
Hắn ta nhớ lại Đường Quả đã rất lâu rồi không gọi hắn ta là A Mặc nữa.
“Không phải như vậy đâu!”
Hắn ta cuối cùng cũng chịu lên tiếng gọi ra cái tên mà hắn đã từng luyện tập rất nhiều lần.
“Quả Nhi, ta có thể giải thích tất cả…”
Nhưng Đường Quả lập tức ngắt lời hắn ta.
“Chuyện cũng đã nói hết ra rồi. Vậy thì bây giờ ta cũng xin tuyên bố một chuyện. Hiên Viên Mặc, người ngươi tặng bổn cung, bổn cung rất hài lòng. Từ nay về sau, Hiên Viên Diệt mới là người của bổn cung.”
An Ngưng Hương nghe vậy thì cũng kinh ngạc. Biết chuyện này đến chuyện khác khiến cho An Ngưng Hương quay mòng mòng.
“Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang nằm mơ sao?”
Còn Hiên Viên Mặc lúc này đang run lên, hắn ta lắp ba lắp bắp mãi không nói hết câu. Đường Quả quay ra nhìn hắn ta.
“Mọi chuyện đã xong rồi còn không định ra đây sao? Không lẽ định để ta rơi vào tay người khác.”
Vừa dứt lời, một bóng hình xuất hiện, chính là người đang định nghe trộm nhưng lại bị phát hiện – Hiên Viên Diệt. Hắn ta nhanh chóng đi đến trước mặt Đường Quả, sau đó ôm Đường Quả vào lòng.
“Ta đến hơi muộn. Quả Nhi đừng trách ta.”
Đường Quả nhìn tiểu nãi cẩu Hiên Viên Mặc trước mắt.
“Hoàng hậu à, không phải lo đâu! Đây mới là người đàn ông của ta. Bổn cung vẫn luôn thích độc chiếm, hơn nữa người đàn ông này cả tâm lẫn thân đều thuộc về ta, và bổn cung cũng chỉ thuộc về mình người đàn ông này.”
Những lời này của Đường Quả đã phá tan cái giấc mộng giấu nhẹm tất cả mọi chuyện của hắn ta.
“Ta không để bụng đâu, chúng ta có thể làm lại từ đầu.”
Mấy lời này của tên cẩu hoàng đế khiến Đường Quả cảm thấy nực cười.
“Ngươi không để bụng chuyện gì cơ? Không để bụng chuyện ta ngủ cùng người đàn ông khác sao? Ngươi làm gì có tư cách để mà để bụng. Tất cả những chuyện này đều là do một tay ngươi sắp đặt, ta chỉ là cùng ngươi diễn một vở kịch mà thôi. Sao giờ lại thành tất cả đều do ta sai vậy?”
Hiên Viên Mặc thực sự câm nín, lắp bắp cả buổi không được một câu. Đường Quả lắc đầu cười. Chả trách không được lòng mỹ nhân. Nếu như cả cái thân phận hoàng đế cũng không còn, sợ rằng chắc sẽ ế đến già.
“A Diệt dạy em trai chàng dỗ con gái thế nào đi.”
Nghe vậy Hiên Viên Mặc nở một nụ cười xấu xa, đây chính là đang cho hắn cơ hội.
“Quả Nhi đừng giận nữa! Đều là do ta làm sai, nhìn sai người cũng là do ta. Hôm nay ta sẽ nấu cơm. Trong cung hàng vạn giai nhân nhưng làm gì có ai đẹp hơn nàng. Nàng hãy tiêu hết tiền của ta đi! Chúng ta mãi mãi là của nhau nhé.”
Đường Quả nhìn cái dáng vẻ này của hắn, nàng cũng cảm thấy vui vẻ.
“Chưa học được chữ xin lỗi thì phải có thái độ hối lỗi. Muốn dỗ người ta thì phải biết bỏ cái tôi xuống.”
Nói xong nàng quay đầu ra nhìn tiểu nãi cẩu kia, sau đó cho một phần thưởng ngọt ngào.
“Rõ ràng là lỗi của ngươi, vậy mà dám đổ cả chậu nước bẩn lên người ta. Loại người không từ thủ đoạn để có được thứ mình muốn như ngươi, đoán xem liệu ta có nguyện ý bỏ A Diệt hoàn mỹ này theo ngươi không?”
Hiên Viên Mặc nắm chặt hai tay. Chuyện này thật nực cười. Hạnh phúc thì ra chưa bao giờ biến mất, mà chỉ chuyển từ người hắn ta lên người hoàng huynh của hắn mà thôi.
“Quả Nhi, nàng thực sự không thể cho ta thêm một cơ hội sao? Nói thế nào nàng cũng vẫn là Hoàng quý phi, hai người công khai ở cạnh nhau không sợ là…”
“Vậy mới nói ngươi chẳng có gì bằng A Diệt.”
Đường Quả lập tức ngắt lời tên cẩu hoàng đế.
“Đến nước này rồi mà vẫn còn uy hiếp ta. Phải là một người phụ nữ ngu xuẩn đến mức nào mới có thể thích loại người như ngươi chứ? Bây giờ mới nhớ ra ta là Hoàng quý phi của ngươi sao? Không phải ngươi vẫn luôn muốn cao lên sao, giờ bổn cung giúp ngươi toại nguyện.”
Vừa nói Đường Quả vừa đi dần về phía hắn ta.
“Sợ bổn cung mang thai thì đem độc hương đến, nhưng mà căn bản ngươi cũng không cần làm vậy. Cơ thể này từ khi cứu ngươi khỏi nước lạnh, từ đó vốn đã không thể mang thai được nữa rồi. Cho nên, ngươi cứ yên tâm, bổn cung vẫn diễn với ngươi.”
“Ta từng hỏi ngươi rất nhiều lần. Ngươi có thật lòng yêu ta không? Ta cho ngươi nhiều cơ hội như vậy nhưng ngươi vẫn luôn lừa gạt ta. Hơn nữa, vì Bạch nguyệt quang trong lòng ngươi, thậm chí còn bày mưu tính kế hãm hại cha ta là thông địch phản quốc.”
“Những thứ này ngươi có muốn giải thích thêm gì không?”
Hiên Viên Mặc căng thẳng tột độ. Đến cả chuyện định xử lý An Ngưng Hương cũng quên luôn. Sau đó hắn ta kết thúc mọi chuyện bằng việc chạy đi trước.
“Đi thôi, A Diệt, giờ đến chuyện ta đã hứa với chàng. Mau dắt ta đi đến Ngự hoa viên đi.”
Sau đó Đường Quả và Hiên Viên Diệt, cả hai cùng nhau đi dạo trong Ngự hoa viên. Nàng còn chủ động làm nũng. Nàng muốn được hắn cõng. Trong mắt nàng, bây giờ đóa hoa nào cũng xinh đẹp.
Còn Hiên Viên Diệt thì chăm chú nghe nàng nói. Khoảnh khắc ngập tràn sự ngọt ngào. Cuối cùng sau một khoảng thời gian dài, bọn họ cũng được ở cạnh nhau, không chỉ là vào lúc đêm tối.
Mấy phi tử nhìn thấy cũng rất kinh ngạc.
Không phải Hoàng thượng đã lên triều rồi sao? Người đàn ông trông giống y đúc Hoàng thượng kia là ai vậy? Sao trông lại có vẻ thân mật với Hoàng quý phi thế?
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy một Hoàng quý phi khác. Hoàng quý phi cười thật vui vẻ, các nàng ấy chưa từng nhìn thấy nụ cười như vậy của Đường Quả.
Doãn phi có chút lo lắng.
“Trừ phi là Hoàng quý phi điên rồi. Nếu không tại sao lại dám quang minh chính đại cùng với một nam nhân khác thân mật như vậy?”
Nhưng mà Mạnh phi thì không nghĩ vậy.
“Hoàng quý phi trước nay chắn chắn không làm ra mấy chuyện không nắm chắc trong tay đâu.”
Lúc này Đường Quả cũng chơi mệt rồi, bảo con ngựa A Diệt đưa qua bên kia gặp mọi người. Hắn đặt nàng xuống nhưng cũng không buông nàng ra, ân cần dìu nàng đi. Hắn ta lo cho bệnh ở chân của nàng.
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là món quà hoàng đế đã tặng cho ta. Chàng tên là Hiên Viên Diệt, cũng là hoàng huynh của hoàng đế. Món quà này ta rất thích nên vẫn luôn giữ lại bên mình.”
Mọi người ai nấy đều há hốc miệng.
“Ôi Thánh thần thiên địa ơi! Sao hoàng đế lại tặng nam nhân cho Hoàng quý phi? Hoàng quý phi rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì vậy?”
“Đừng lộ ra vẻ mặt thương xót đó nữa. Bổn cung rất hài lòng đối với A Diệt, sau này gặp nhiều rồi mấy người cũng quen thôi.”
Nhưng nghe lời nàng nói vậy, mấy chị em kia vẫn có chút lo lắng.
“Hoàng quý phi e là mấy tên triều thần đó sẽ không dễ bỏ qua đâu.”
Nàng ở hậu cung ăn ngon mặc đẹp, Doãn phi lúc này lại đề nghị để cho A Diệt đem nàng đi trốn.
“Dù gì Hoàng thượng cũng vô tình với tỷ như thế. Vậy thì tỷ cũng không cần ở lại làm gì? Tỷ cứ rời khỏi nơi thị phị này đi. Hai người cứ đi ra ngoài tận hưởng cuộc sống riêng của hai người đi.”
Nghe vậy Đường Quả lắc đầu.
Mãi mới đến được như hôm nay, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy? Mãi mới có được cuộc sống thoải mái như này, nàng cả đời cũng phải ở đây để hưởng thụ vinh hoa phú quý chứ?
Một cơn gió thổi qua, mấy phi tần liền đưa hai tay lên ôm lấy người để tránh lạnh, còn nàng ở bên này thì đã được nam nhân đưa áo khoác cho rồi.
“Ở đây gió to chúng ta quay về thôi Quả Nhi.”
Mấy phi tần chứng kiến cảnh này ai cũng nghĩ thầm trong đầu. Sao lại thấy ghen tị thế nhỉ? Nếu như cũng có một tiểu nãi cẩu như vậy sợ rằng sẽ không chịu nổi mất.
Hoàng quý phi kiêu ngạo đến hoa viên nói chuyện với nam nhân khác. Chuyện này đã bị truyền hết cả hoàng cung.
Hoàng thượng biết chuyện, đầu tiên lại không phải đi xử lý Hoàng quý phi mà lại nghĩ cách để bảo vệ Đường Quả. Nghĩ đến đây hắn ta cười khổ. Sớm biết chuyện thì đã chẳng làm như vậy? Chẳng lẽ đây chính là báo ứng đó sao?
Hoàng hậu thì đau lòng, còn Hoàng thượng thì đau đầu. Hắn ta đang tính toán trong lòng làm thế nào để có thể bảo vệ Hoàng quý phi.
Thực ra cũng không ai ngờ được Hoàng quý phi lại to gan như vậy. Dám làm cái chuyện không biết tiết chế như thế?
An Ngưng Hương tuy nghĩ vậy nhưng mà giờ trong lòng nàng đang thực sự ngưỡng mộ Hoàng quý phi. Bởi vì nàng ấy nói được, làm được. Nói thích ai là thích người đó, căm ghét người nào đó thì cũng không tìm mọi cách để trả thù. Tất cả đều phụ thuộc vào việc nàng có thích hay không? Nói bỏ là bỏ một cách dứt khoát, nói yêu thì sẽ yêu hết lòng.
Bây giờ An Ngưng Hương không thể không thừa nhận.
“Hoàng quý phi là một người không tồi, đánh mất nàng ta là thất bại của người. Huynh trưởng của người đối với nàng ấy rất tốt, không giống như những gì người đã làm. Tình yêu của hắn không một chút tạp niệm, mặt nào cũng đều tốt. Người thực sự thua rồi.”
“Nàng đến để nói với ta mấy lời này sao?”
An Ngưng Hương lần này đến thực ra là muốn từ biệt với Hoàng thượng. Người như Hoàng thượng không xứng với tình cảm thuần khiết của nàng ấy.
“Về sau ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt người nữa. Ta sẽ ngoan ngoãn để làm một Hoàng hậu và một người mẹ. Ta cũng không cần sự sủng ái của người nữa.”
An Ngưng Hương nói như sắp chuyển nhà đến nơi vậy.
“Ta cũng sẽ không đi tìm Hoàng quý phi để gây rắc rối nữa. Nàng ấy là một người thông minh, cho dù ta có là một Hoàng hậu nhưng cũng không phải đối thủ của nàng ta. Sự tùy ý, độc đoán của nàng ấy, cho dù có học thì ta cũng không thể học được.”
Nói xong An Ngưng Hương nhìn Hoàng thượng nở một nụ cười, sau đó dứt khoát xoay người đi, coi như chấm dứt đoạn tình cảm này. Bây giờ nàng ấy chỉ sống cho bản thân và đứa con trong bụng.
Hôm sau đại thần bách tính đến trước cửa hoàng cung, tất cả đều quỳ không chịu đứng lên. Ai cũng muốn xin Hoàng thượng xử tội Hoàng quý phi ngông cuồng kia. Còn có cả đại thần mang kiếm theo. Nếu như Hoàng thượng không đồng ý thì sẽ cho cửa cung nhuốm máu. Đến cả bách tính cũng viết huyết thư nói rằng Hoàng quý phi đang khiêu chiến uy nghiêm của Thiên Tần quốc.
Nhưng tất cả những cầu xin của bách tính chỉ đổi lại bằng một nụ cười lạnh nhạt của Hoàng thượng.
“Vậy để bọn họ chết đi.”
Về phần Đường Quả thì đang nhàn nhã ngồi xích đu. Hiên Viên Diệt mang tin đó đến nói cho nàng, đến cả Mai Lan cũng không thể chịu được nữa.
Những chuyện này rõ ràng là do Hoàng thượng sai, tại sao giờ lại đổ hết tội lên đầu Hoàng quý phi chứ? Thế nhân lại quen thói bắt nạt nữ nhân, chúng ta thì lại chẳng thể làm gì.
“Bên ngoài náo nhiệt như vậy sao? Đi nào! Gian phu của ta. Chúng ta đi nói cho tất cả thiên hạ biết.”
Hiên Viên Diệt lại nhìn nàng bằng ánh mắt say đắm. Yêu cầu như này làm sao có thể từ chối được? Được. Đi tuyên bố với toàn thiên hạ việc yêu đương với Hoàng quý phi.
Chỗ dựa lớn nhất của một cô gái chính là cha của mình. Thấy con gái bị Hoàng đế bắt nạt, ông liền xây dựng một đất nước khác. Con gái bị thần tử ép đi chết, ông lập tức kéo pháo tới bắn vỡ Hoàng thành. Con gái muốn sủng ái gian phu trước mặt Hoàng thượng, ông liền đứng ở sau lưng làm chỗ dựa cho nàng.
Nhưng vừa rồi không chỉ văn võ bá quan dùng cái chết uy hiếp, muốn giết Hoàng quý phi. Mai Lan nghe ngóng được thông tin bách tính trong hoàng thành cũng buông bỏ tất cả, tập trung ngoài cửa hoàng cung, yêu cầu xử tử Hoàng quý phi làm loạn Triều cương.
Đường Quả cũng không ngờ nàng thật sự có thể khiến cho bá quan không thượng triều, bách tính không làm việc. Mục đích duy nhất chính là để xử tử Hoàng quý phi bị gán danh yêu nữ là nàng. Còn có nhà không nhóm cả bếp vứt bỏ mẹ già nằm trên giường, vội vàng gia nhập vào đội diễu hành.
Trong lịch sử triều đại thế nào cũng xuất hiện yêu nữ họa quốc, hại dân, bị người đời mắng chửi, trở thành hung thủ khiến quốc gia diệt vong.
Đáng buồn cười là nữ tử trong cung làm gì có bản lĩnh uy hiếp tới giang sơn xã tắc của một quốc gia chứ? Chỉ là đám Đế Vương không có năng lực, dùng họ để che lấp sự hèn kém, tạo ra cảnh tượng Thái Bình giả mà thôi.
“Chúng ta cùng đi gặp những người kia thôi, A Diệt. Cũng tiện thể để cho họ gặp chàng.”
Hiên Viên Diệt ngoan ngoãn nói được. Hắn chưa từng nghĩ Đường Quả có thể công khai quan hệ bằng cách này. Không còn nghi ngờ gì nữa, việc này còn lãng mạn hơn cả hôn lễ, không hổ là nữ nhân khiến hắn mê đắm.
Sự lãng mạn của việc chiếu cáo thiên hạ như vậy thì ai hiểu chứ? Hành động của Đường Quả khiến mọi người sợ hãi lùi về phía sau. Những người lớn gan như Mạnh phi lại định cùng Đường Quả lên triều.
“Các người phải nghĩ cho cái hậu quả khi theo ta, khó khăn lắm mới bắt được điểm yếu của kẻ bề trên. Miệng của những kẻ kia trước giờ không lưu tình đâu.”
Nghe vậy hai người đều nói không sao. Nửa đời còn lại của họ đã sắp đặt là phải ở lại mãi trong hoàng cung, điêu dân ở bên ngoài nói gì họ không sợ, huống hồ trước mặt còn có một Hoàng quý phi thông minh như vậy chống đỡ.
Ai nấy đều nói chắc như đinh đóng cột nhưng Đường Quả vẫn nhạy bén nhìn thấy họ đang run rẩy, nàng không khỏi thở dài. Xem ra những năm này, nàng tiếp xúc với mọi người không phải phí công.
Một lát sau, Đường Quả cuối cùng cũng đi lên thành lầu, chớp mắt tiếng ồn nhức tai bên ngoài thành truyền tới không ngừng, đòi xử tử Hoàng quý phi họa quốc yêu dân. Thế nhưng khi Đường Quả xuất hiện, tiếng ồn ào dần biến mất, lúc này một thư sinh to gan bất bình nói:
“Ngươi chính là Hoàng quý phi làm loạn hậu cung, không ngờ thế gian lại có nữ nhân không đoan chính như ngươi. Nếu giờ ngươi nhảy từ trên thành lầu xuống thì còn có thể giữ lại chút thể diện cho Đường tướng quân.”
Ngoài ra, còn có phu nhân ăn mặc sang trọng lên tiếng mắng chửi Đường Quả khiến nữ nhân mất mặt, thậm chí còn yêu cầu Đường Quả nhanh chóng tự vẫn.
Hiên Viên Diệt tối đen mặt, muốn nhảy xuống đại khai sát giới lại bị Đường Quả chặn lại.
Thư sinh nhìn thấy lời mắng của họ không có tác dụng gì lại nói:
“Hôm nay ta cũng được thấy rồi. Thế gian lại có người mặt dày vô sỉ như vậy.”
Lời nói này rõ ràng khiến Đường Quả phải bật cười.
“Vậy hôm nay bổn cung sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt. Thật ra dù các người có mắng thế nào cũng chẳng có chút ảnh hưởng gì với bổn cung cả, vì vậy ta khuyên các vị nên làm tốt việc của mình đi.”
“Các người mắng bổn cung xong bổn cung vẫn có vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, nhưng cả nhà già trẻ các ngươi ai lo. Một tên thư sinh không lo đi đọc sách còn đứng ở đây mắng nhiếc bổn cung. Chẳng lẽ tưởng mắng vài câu thì ngươi có thể được phong hầu làm tướng sao?”
“Có phải cảm thấy Hoàng quý phi cao cao tại thượng thì đã làm sao? Còn không phải vẫn chỉ là nữ tử yếu đuối bị người đời mắng chửi sao? Có phải trong lòng cảm thấy vô cùng có thành tựu không? Nhưng dựa vào mấy lời mắng nhiếc của các người, nghĩ bổn cung thật sự sẽ chết ở đây sao?”
Nói rồi nàng cao cao tại thượng rút kiếm của Hiên Viên Diệt ra, sau đó vung một kiếm chém vào tường thành.