Đường Quả lúc này trong lòng sớm đã vui sướng vô cùng. Buổi sáng có người đội mũ xanh làm trò mua vui cho nàng, buổi tối có cún con bóp chân đấm vai. Ngày tháng thật là
vui vẻ.
Bình thường chỉ ăn một bát cơm, hôm nay bị Hiên Viên Mặc chọc cho ăn tới hai bát, thấy vậy hoàng đế không khỏi quan tâm:
“Gần đây khẩu vị của quý phi hình như tốt hơn trước.”
“Đúng vậy, gần đây cảm thấy tâm trạng rất tốt, bất giác ăn nhiều hơn bình thường. A Mặc chàng sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ ta chứ?”
Nghe vậy Hiên Viên Mặc liền thay đổi sắc mặt. Dù hắn không quan tâm hậu cung nhưng cũng biết khẩu vị thay đổi có thể là do mang thai.
Hắn có thể tiếp nhận chuyện Hiên Viên Diệt yêu Đường Quả nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận việc Đường Quả mang thai con của hắn ta. Nếu thật sự là như vậy, thì đó sẽ là nỗi nhục cả đời hắn cũng không thể xóa được.
Sau đó hắn trở nên quan tâm hỏi:
“Bệnh đau chân của nàng khiến trẫm có chút không an tâm, vẫn nên mời Thái y tới xem đi!”
Thật ra đâu phải là quan tâm tới bệnh đau chân của Đường Quả, rõ ràng là muốn để Thái y xem xem nàng có thai hay không mà thôi.
Không lâu sau lão Thái y cầm hộp thuốc đi tới, gần đây cơ thể Đường Quả hồi phục rất tốt, hàn khí trong cơ thể cũng được trừ đi không ít.
“Bổn cung vô cùng chú ý những thứ này, mỗi ngày đều có người bóp chân cho bổn cung, hầu hạ bổn cung thoải mái vô cùng.”
Hoàng đế lại không nghe ra hàm ý trong lời nói, còn ngây thơ nói phải thưởng cho người hầu hạ Đường Quả.
“Đã thưởng rồi, hầu hạ bổn cung tốt như thế đương nhiên phải thưởng.”
Mai Lan ở bên cạnh hận không thể vùi đầu vào bụng thầm nghĩ:
“Nương nương của ta ơi, nếu như vậy nữa ta cũng bị người dọa cho lạnh người đó. Người như vậy không phải là đã khoa trương quá sao?”
Sau khi xác định quý phi không mang thai, chuyện này cũng khiến hoàng đế chú ý, tuyệt đối không thể để quý phi mang thai con của Hiên Viên Diệt.
Nàng chỉ là bia đỡ đạn của An Ngưng Hương, chỉ cần An Ngưng Hương thành công trở thành Hoàng hậu, vậy thì Đường Quả sẽ không còn tác dụng gì nữa. Cho nên tuyệt đối không thể để nàng ta mang long thai của hoàng thất.
Thế nhưng nói gì thì nói, bia đỡ đạn này thật sự rất tốt. Hắn từng nghe hạ nhân nói rất nhiều phi tử chuyên tìm quý phi gây sự, sau đó sẽ bị đỏ mắt đuổi ra.
Nhưng dù nghĩ nát óc hắn cũng không ngờ nguyên nhân những phi tử kia khóc lóc rời đi là tại vì tới muộn, không cướp được vị trí đánh mạt chược.
Trong phòng lớn, tiếng xếp bài không ngừng vang lên, phần thưởng của hoàng đế cũng không ngừng được tặng tới. Phần thưởng không ngừng khiến Doãn phi không nhịn nổi chua xót.
“Hoàng thượng của chúng ta thật sự rất sủng ái quý phi nương nương.”
Hà phi ở bên cạnh thấy vậy cũng khuyên nhủ:
“Doãn phi tỷ tỷ, nếu như tâm trạng không tốt thì để muội muội chơi hộ cho, muội muội đã ngồi đợi hơn một giờ rồi.”
Nghe vậy Doãn phi lập tức nói:
“Với kỹ năng đánh bài tệ của Hà phi muội, dù vào bàn cũng sợ là không ngồi được mấy phút đã phải thua cả áo yếm cho quý phi rồi.”
“Đánh mạt chược ở đây ít nhất thắng cũng được trang sức, nếu như chỉ đợi ân sủng của Hoàng thượng, sợ là không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào.”
Nghe vậy mọi người vô cùng tán đồng.
“Ở với quý phi lâu rồi càng cảm thấy Hoàng thượng thật sự chẳng có gì cuốn hút, so với việc phí tâm tranh đấu, tranh đoạt chút ân sủng nhỏ nhoi đó, không bằng tới chỗ quý phi mỗi ngày nhàn rỗi đánh mạt chược, đắp mặt nạ. Cả ngày tâm trạng đều vui vui vẻ vẻ.”
Dung phi đứng dậy đi tới phiên điện.
“Hôm nay sợ là không tới chơi mạt chược được rồi. Cuốn cung đấu không bằng làm đẹp, ta mới đọc được một nửa, không hổ là truyện mà quý phi viết, đọc là thấy ghiền.”
“Cuốn đó muội đã đọc xong rồi. Gần đây muội đang đọc Mỹ thực Phật hệ cung phi. Công thức nấu ăn trong đó làm ra thật sự rất ngon.”
Một phi tần khác thầm cảm thán.
Người khổng lồ xanh giờ sợ là còn chưa biết hậu cung của hắn sớm đã bị Đường Quả bao trọn rồi. Giờ làm gì con tâm trạng chờ đợi hoàng đế.
Sau một ván mạt chược, Đường Quả nhường vị trí cho Vân tần chờ đợi đã lâu. Nàng đi xem xem hôm nay Hoàng thượng thưởng cái gì, nhưng quà tặng hôm nay vô cùng bắt mắt, là một lư hương trong suốt.
Nghe Lý công công nói đây là hoàng đế tốn tâm huyết tìm cho nàng hương an thần, trong đó có công hiệu cải thiện mất ngủ. Sau đó Đường Quả liền bảo hạ nhân lui xuống, dùng hương này để ngủ trưa.
“Chủ nhân, hương này không có ảnh hưởng tới cơ thể của nàng chứ?”
Đường Quả ngửi kỹ mùi hương. Hương liệu này thật sự là một bảo bối, công dụng mà Lý công công nói đều đúng, chỉ có một chỗ không tốt đó là người hít phải hương này trong thời gian dài sẽ không mang thai được.
Hôm nay cũng coi như là đã mở mang tầm mắt.
“Hiên Viên Mặc thật là tự tìm cái chết. Chủ nhân đại nhân thù dai thế nào, cậu đều biết hết. Hiên Viên Mặc làm như vậy đương nhiên là sợ Đường Quả mang thai con của Hiên Viên Diệt.”
“Rất tốt, hắn đã có được sự chú ý của bổn cung. Bổn cung sẽ thỏa mãn hắn.”
Nói rồi nàng híp mắt ngủ say.
Hôm sau, hoàng đế tới Đường Quả lập tức vui vẻ ra đón, tỏ ra rất thích hương liệu mà hắn tặng, còn nói nàng ngày nào cũng dùng lúc ngủ trưa. Hơn nữa còn bảo Hiên Viên Mặc mang thêm cho mình.
Nhưng kỳ lạ là Hiên Viên Mặc lại không cảm thấy yên tâm, ngược lại cảm thấy có gì đó nghẹn ở trước ngực.
Buổi tối Hiên Viên Diệt truyền tin tới, tên đệ đệ ngu xuẩn của hắn chuẩn bị ra tay với nhạc phụ, hỏi Đường Quả có cần giúp gì không?
Đường Quả biết tin thì vẫn bình tĩnh.
“Nói hết những chuyện này với cha, suy tính của cẩu hoàng đế, còn có suy nghĩ của ta. Ngoài ra chuyện của chúng ta cũng nói cho cha biết đi.”
Hiên Viên Diệt có chút sững sờ. Tin động trời như vậy, nói hết trong một lượt sợ là sẽ khiến lão trượng nhân tức tới trực tiếp giết chết tên cẩu hoàng đế đó đấy chứ.
Đường Quả lại cảm thấy nên cho phụ thân chuẩn bị, sau này sẽ quen dần thôi. Con gái của người dù là quý phi đương triều nhưng lại là quý phi đội mũ xanh cho hoàng đế.
Hiên Viên Diệt nghe xong thì nóng lòng, không khỏi ôm chặt nàng.
“Quả Nhi, nàng thật là xấu xa!”
Nhưng nữ nhân xấu xa này lại khiến hắn mê đắm điên đảo. Vì thích nàng, tới đệ đệ ngu ngốc hắn cũng không cần. Rõ ràng là huynh đệ ruột, nhưng hắn lại không thể hiểu nổi, tại sao lựa chọn nào của gã ta cũng ngu ngốc tới vậy?
“Cẩu hoàng đế lúc này chắc là đang ở bên An mỹ nhân nhỉ?”
Nghe vậy Hiên Viên Diệt khẽ cười, hắn đã xuất hiện ở đây rồi, đệ đệ ngu ngốc đương nhiên là ở chỗ An Ngưng Hương. Hơn nữa cung điện của An Ngưng Hương heo hút, không biết còn tưởng hoàng đế đang trộm người.
“Hắn cũng là một kẻ si tình. Chàng thì sao? A Diệt, làm gian phu của ta có ủy khuất không? Sau này, chàng sẽ phải đối mặt với sự mắng chửi của người đời.”
Hiên Viên Diệt trong lòng chỉ có tình yêu dành cho Đường Quả, tới Hoàng vị cũng không quan tâm, huống hồ chỉ là lời mắng nhỏ nhoi. Hắn chỉ hận không thể mãi mãi ở bên cạnh Đường Quả, ngày nào cũng bóp chân cho nàng.
“A diệt, chàng thật tốt, ta lại thích A Diệt thêm một chút rồi.”
Cùng lúc đó An Ngưng Hương cũng biết được chân tướng sự việc. Hóa ra người qua đêm ở chỗ quý phi không phải là hoàng đế. Nàng chỉ là trông có vẻ như đắc sủng mà thôi. Thật ra ở bên cạnh nàng chỉ là một nam nhân khác, sợ là giờ cũng không còn trong trắng, còn lại cũng chỉ là vẻ vang ngoài mặt.
Nàng ta vốn định lén lút yêu thương hoàng đế, như vậy cũng rất tốt, nhưng hôm nay nàng ta mới biết hóa ra A Mặc luôn âm thầm mở đường cho mình.
Sau khi biết sự thật, nàng ta dán chặt vào ngực hắn.
“Ta thích chàng quá!”
Hắn rất khác Hoàng thượng trong tưởng tượng của nàng ta. Người ta nói vô tình nhất chính là người của hoàng thất, nhưng A Mặc của nàng ta lại có tình có nghĩa như vậy.
A Mặc yêu thương xoa đầu cô, trong kế hoạch của hắn nhà họ Đường sẽ nhanh chóng sụp đổ. Chỉ cần nhà họ An có thể nhân cơ hội này mà phát triển, vậy thì An Ngưng Hương chính là Hoàng hậu của hắn.
Thế nhưng kỳ lạ là rõ ràng hắn đang ôm An Ngưng Hương nhưng trong đầu lại nghĩ tới dáng vẻ hạnh phúc và nụ cười tươi của quý phi.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, sau đó lắc đầu, nữ nhân đó ngày nào cũng chung chăn gối với huynh trưởng, nữ tử không trong sạch như vậy mà hắn cũng nghĩ tới, không phải là đã mắc bệnh gì rồi chứ?
Nghĩ tới đây hắn cuối cùng quyết định: “Ngưng Hương, bảo phụ thân của nàng sớm chuẩn bị đi. Sự phát triển của nhà họ An sau này sẽ có bước đệm tốt nhất là nhà họ Đường.”
Mấy hôm sau Hiên Viên Diệt trở về.
“Ta đã báo tin cho nhạc phụ đại nhân rồi, thật ra ta có cách. Quả Nhi, nhạc phụ đại nhân thật sự không cần giả chết để thoát thân. Quả Nhi, nàng không tin ta sao?”
Nghe vậy Đường Quả dùng một quả nho chặn lời của hắn.
“Nam nhân này thật sự nhỏ mọn. Nếu không tin hắn sao nàng có thể bảo hắn báo tin này cho phụ thân chứ?”
Hiên Viên Diệt nuốt quả nho như hổ đói, tiếp đó động tác mạnh mẽ ăn thêm mấy miếng đậu phụ.
“Ta chính là nhỏ mọn đó, ta muốn sủng ái Quả Nhi, không muốn Quả Nhi của ta tốn tâm sức cho đệ đệ ngốc kia.”
Đường Quả làm như vậy đương nhiên là có suy nghĩ của mình. Nói tới đây Hiên Viên Diệt điên cuồng vẫy đuôi.
“Ta cũng muốn nghe.”
Đầu nhỏ của Hiên Viên Diệt dán chặt lên người nàng, cảm giác này khiến hắn vô cùng thỏa mãn. Nữ nhân này là của hắn, trái tim của nàng cũng là của hắn. Đệ đệ ngu ngốc đáng đời, bị tính kế, bị vứt bỏ.
Sở dĩ Đường Quả làm như vậy chính là để làm quý phi ngông cuồng cả đời. Nếu như Hiên Viên Diệt ra tay, cho dù cẩu hoàng đế không làm gì được họ nhưng các đại thần sẽ gây áp lực lên hoàng tộc. Một quý phi nhỏ bé như nàng không thể chống đỡ nổi, có thể soán ngôi của Hiên Viên Mặc. Nhưng nếu như vậy thì không vui nữa rồi.
Nhân lúc nàng đang nói, A Diệt không bỏ qua bất cứ cơ hội ăn đậu phụ nào.
Điều Đường Quả muốn làm chính là để cha trở thành bá chủ một phương, mạnh tới mức dù nàng có làm ra chuyện lớn thế nào, chỉ cần cha còn sống thì sẽ không kẻ nào dám nói xấu nàng.
Dù là hoàng đế cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn quý phi hống hách bị hoàng đế đẩy cho huynh trưởng song sinh, không ngờ huynh trưởng lại là chú cún con quấn người, một tai mắt của hắn đã bị quý phi thu phục thành cún con trung thành.
Cẩu hoàng đế sắp phải đối phó không chỉ có thủ đoạn công tâm chuyên dụng của Đường Quả, ngoài ra còn có cặp sừng quang minh chính đại không thể từ chối, chỉ cần làm theo kế hoạch của Đường Quả.
Đường tướng quân sau khi giả chết nhanh chóng phát triển thế lực, đợi quân đội mạnh tới đủ để nghiền nát Thiên Tần, nàng sẽ quang minh chính đại đưa A Diệt đi khắp hậu cung. Nếu có người dám làm nàng không vui thì sẽ để quân đội của cha bao vây thành, tới lúc đó đám quần thần bá quan chẳng là cái thá gì.
Lúc này ánh mắt Hiên Viên Diệt sáng lấp lánh. Không hổ là Quả Nhi của hắn, suy nghĩ này thật là tuyệt. Nàng không tiếc Thiên Tần quốc này.
“Cả Thiên Tần quốc, ta chỉ cần chàng.”
Hiên Viên Diệt bị sự bá đạo của nàng hút hồn, mê đắm cảm giác bị người khác cưỡng ép chiếm đoạt này, thật sự quá sướng.
“Nếu Hiên Viên Mặc đã muốn, vậy thì ta sẽ cắm chặt cái mũ này lên đầu hắn. Cho dù hắn muốn bỏ xuống, các đại thần cũng sẽ ngăn cản. A Diệt, kế hoạch này của ta thế nào?”
Hiên Viên Diệt còn có thể nói gì nữa. Ánh mắt của hắn đã mê đắm như vậy rồi, nàng còn không hiểu sao?
Sau một hồi âu yếm, Đường Quả thần thần bí bí ôm một cái rương ra, trong đó là những thỏi vàng phát sáng.
Những thứ này đều là Đường Quả dùng phần thưởng của hoàng đế đổi lấy, giờ vừa đúng lúc đưa cho cha để chiêu binh mãi mã. Tới lúc đó sẽ hỏi xem cẩu hoàng đế kia có bất ngờ, ngơ ngác ngỡ ngàng tới bật ngửa không?
Thấy vậy Hiên Viên Diệt lập tức tới gần âu yếm, Quả Nhi của hắn quả thật rất thông minh.
Hôm sau, người đàn ông tới Đường phụ nói cho nhạc phụ nghe toàn bộ đầu đuôi câu chuyện. Đường phụ đương nhiên nổi cơn tức giận, tức thì muốn giết luôn tên hôn quân kia.
Nửa lãnh thổ của giang sơn này đều là do Đường phụ giành lại được, cẩu hoàng đế lại dám bắt nạt con gái ông. Nhưng thư của Đường Quả lại khiến ông nhanh chóng bình tĩnh, trầm mặc một hồi liền đồng ý với kế hoạch của con gái.
Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net ! Chúng mình đặt quảng cáo để duy trì team dịch, mong các bạn đọc thông cảm và ủng hộ !
Ở bên này, thế cục tất sát của Hiên Viên Mặc đã được bày ra, chỉ cần lần này có thể thành công tiêu diệt nhà họ Đường, sau này Thiên Tần quốc sẽ do hắn nắm giữ. Nhưng cẩu hoàng đế ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng một tháng sau Đường phụ vì bị người khác hạ độc hãm hại, đột nhiên qua đời trong khi chống địch.
Lần này kế hoạch của hắn bị loạn rồi. Không chỉ không thể tiến hành kế hoạch hạ độc đã bố trí từ lâu, mà còn phải an ủi nhà họ Đường lo hậu sự. Tiệc phong vị cho An Ngưng Hương cũng chỉ đành tạm thời gác qua một bên.
Ở bên này, Mạnh phi sau khi biết được tin này vội tới an ủi Đường Quả, giờ Đường tướng quân thân vong, quý phi nương nương cũng coi như mất đi bệ đỡ.
Đường Quả đỏ mắt cũng không trả lời, ngược lại bảo Mai Lan đi đốt chút hương an thần.
Dị hương truyền tới khiến Mạnh phi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, cơ thể thả lỏng thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, nhưng giây sau đột nhiên nàng ấy cảm thấy có chút không đúng.
Quý phi ngủ say và cơn buồn ngủ đều đang nói với nàng mùi hương này có vấn đề, nhưng khi hỏi Mai Lan thì mới biết được hương này là Hoàng đế đặc biệt tìm về cho nương nương.
Khi biết chân tướng Mạnh phi suýt chút nữa thì ngã xuống, hóa ra sự sủng ái độc nhất của quý phi nương nương trong tim hoàng đế lại chỉ là lợi dụng mà thôi. Nàng trước đó còn ngưỡng mộ rất lâu, cuối cùng chân tướng lại khiến người khác xót xa tới vậy.
Mạnh phi thở dài một hơi, sau đó căn dặn Mai Lan bỏ hương an thần này đi, nàng đợi tới khi Đường Quả ngủ dậy.
“Tỷ tỷ có phải rất thích an thần hương này.”
Chuyện liên quan tới hoàng đế, nàng cũng không dám nói nhiều. Trong cung này nói nhiều sẽ có lỗi sai, chỉ đành uyển chuyển nhắc nhở Đường Quả.
“Thuốc có ba phần độc, loại hương an thần này ít dùng thì tốt hơn.”
Nhưng Đường Quả thần sắc vẫn như cũ.
“Muội muội không cần phải khổ não về chuyện của hương an thần, hương liệu này nếu như là chàng ấy ban cho, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Nghe vậy, đồng tử Mạnh phi co lại, không tin được nhìn quý phi. Chẳng lẽ quý phi sớm đã biết hương liệu này có vấn đề? Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tấm lòng đế vương thật đáng sợ.
Chính lúc này, bên ngoài vang lên tiếng Hoàng thượng giá đáo. Mạnh phi hoảng hốt cáo từ, mong chờ còn sót lại trong lòng về Hoàng thượng cũng tiêu tan hết.
Nhìn bóng lưng thất thần rời đi của Mạnh phi, Đường Quả không khỏi cảm thán. Không hổ là nữ nhân trong cung, năng lực bổ não cũng thật mạnh. Nàng chỉ hơi lộ ra một chút, Mạnh phi đã hiểu được tất cả sự việc.
Nửa năm sau, mỗi ngày hoàng đế đều tới thăm Đường Quả, nhưng mỗi lần đều vội vàng.
Hôm đó Đường Quả đang đọc truyện trong tẩm cung, dáng vẻ gầy gò khiến Hoàng đế thương xót.
“Quý phi đang xem sách gì vậy?”
Nghe vậy Đường Quả buông sách trong tay xuống.
“Đều là những cuốn truyện của các triều đại trước để lại.”
Hiên Viên Mặc tò mò mở cuốn sách ra xem, nội dung bên trong khiến hắn kinh ngạc. Vì câu chuyện trong đó miêu tả chính là chuyện mà Hiên Viên Mặc hắn đang làm.
“Chỉ là dùng để giết thời gian mà thôi, A Mặc.”
Nghe vậy Hiên Viên Mặc nhói lòng.
“Quý phi đang lo lắng gì sao?”
Nghe vậy thiếu nữ lập tức khóc như mưa.
“Ta sợ A Mặc cũng sẽ rời khỏi ta như trong cuốn truyện này, tới lúc đó hậu cung rộng lớn chỉ còn lại mình ta. Huống hồ trong cung có nhiều mỹ nhân như vậy, nói không chừng ngày nào đó A Mặc sẽ thích người khác.”
Hiên Viên Mặc hiếm khi chủ động lau nước mắt cho nàng.
“Ta đảm bảo sau này sẽ không thích người khác, dù không có Đường tướng quân, ta cũng sẽ mãi mãi bảo vệ nàng.”
Nghe vậy Đường Quả cảm động chui vào lòng hắn, ánh mắt chứa đầy tình yêu và ngưỡng mộ, nhưng hoàng đế lại sững người tại chỗ.
Nói ra thì thật là buồn cười, từ khi vào cung tới giờ hắn chưa từng nói thật với nàng một câu nào, nhưng nàng lại cho hắn một niềm tin vô điều kiện.
Tới tối Hiên Viên Diệt tức giận lau tay cho Đường Quả, còn nổi nóng bảo Đường Quả:
“Không được tới gần đệ đệ ngốc nữa, tay của đệ đệ ngốc từng chạm vào người khác, sẽ làm Quả Nhi bị bẩn.”
Lời nói cũng thật chu đáo, rành mạch nhưng dáng vẻ này rõ ràng là đang ghen. Sau khi lau sạch tay, lúc này hắn mới đặt một nụ hôn lên môi nàng.
“Quả Nhi của ta chỉ được sợ ta, chỉ được dựa vào lòng ta mà thôi.”
Nói tới đây hắn tỏ ra đáng thương nhìn Đường Quả, giống như tiểu nãi cẩu bị người khác bỏ rơi, nàng nhẫn nhịn véo mặt hắn.
“A diệt, chàng không đáng yêu rồi!”
Lời của Đường Quả khiến hắn lạnh lùng vội ôm chặt nàng vào lòng.
“Tay ta bị chàng rửa sạch rồi, tới quần áo cũng bị mang đi đốt. A Diệt, làm người đừng quá tham lam!”
Nghe vậy Hiên Viên Diệt nhếch mép cười tà mị, sau đó ôm cả người nàng.
“Vi phu biết sai rồi, vi phu sẽ xin lỗi nàng tới khi Quả Nhi hài lòng thì thôi.”