Lòng Hiên Viên Diệt lập tức trầm xuống.
“Quả Nhiên vẫn là có tình ý với Hiên Viên Mặc.”
Đường Quả không nhịn được véo vẻ mặt đáng yêu của hắn.
“Nghĩ gì vậy? Với chàng ta ở đâu chẳng phải đều giống nhau sao?”
Hiên Viên Diệt sững sờ, không biết nàng có ý gì.
“Ta muốn ở trong hoàng cung này tiếp tục làm quý phi được sủng ái nhất ở trước mặt hoàng đế, cả ngày ân ái với ca ca hắn. Việc báo thù của ta cũng tính cả chàng vào nữa đấy. Ai bảo chàng là Hiên Viên Mặc đưa tới, nếu chàng không tình nguyện có thể chủ động rời đi.”
Tuy nhiên Hiên Viên Diệt sao có thể rời khỏi Đường Quả? Khó khăn lắm mới có thể làm chính mình trước mặt nàng, hắn hận không thể dán chặt lấy nàng ấy chứ!
Sau đó hắn nhân cơ hội đề xuất hai điều kiện. Một là không cho Đường Quả đến gần Hiên Viên Mặc, hai là không cho nàng nấu ăn cho hắn ta nữa.
Tên đệ đệ ngốc đó tuổi gì mà xứng ăn đồ người hắn yêu nấu chứ?
Quý phi ngang ngược nuôi nam sủng trong hậu cung. Buổi sáng có hoàng đế yêu thương hết mực, buổi tối có trung khuyển dịu dàng bóp chân. Nhàn rỗi còn công lược phi tần cả ngày chơi mạt chược với đấu địa chủ cùng họ, triệt để khiến đám phi tử quên đi thế nào là cung đấu.
Tuy nhiên, nàng không chỉ muốn làm những thứ này còn phải quang minh chính đại trồng cả một thảo nguyên cho hoàng đế.
Đối với việc làm nam sủng của quý phi, Hiên Viên Diệt thật sự vô cùng kháng cự, nhưng cứ nghĩ tới việc em trai ngốc nghếch mọc sừng, trong lòng lại bình tĩnh hơn nhiều.
Nam sủng thì nam sủng, dù sao Quả Nhi giờ cũng là người của hắn rồi.
Sau khi ngoan ngoãn lau chân cho nàng, hắn không nhịn được liền tiến tới áp gần đôi môi ngọt ngào của Đường Quả. Nếu có thể thưởng thức sự mềm mại thơm ngát này mỗi ngày thì thật ra làm nam sủng cũng rất tốt, tốt hơn tên Hoàng đế đầu xanh kia nhiều.
Ăn hết một loạt đồ ngon trong hoàng cung, hoàng đế lại nhớ tới cháo hạt sen mà Đường Quả làm. Nhưng hình như từ hôm đó hắn cũng không ăn lại được.
Hôm nay lại không ăn được cháo hạt sen, Hiên Viên Mặc giả vờ vô tình hỏi tới đầu bếp kia.
“Hắn chết rồi, ta cũng không biết tại sao lại nghĩ không thông như vậy.”
Ngữ khí của Đường Quả rất điềm đạm nói:
“Hôm đó sau khi đầu bếp về nhà vừa hay nhìn thấy cảnh tượng không hay. Người đàn ông từng hứa cả đời yêu một mình nàng lại đang làm những chuyện xấu xa với người đàn bà khác. Nhưng do mệnh mạch của đầu bếp nằm trong tay phu quân nên cuối cùng vẫn bị hắn ta cưỡng chế, cưới người phụ nữ kia làm thiếp.”
“Chính vào tối hắn nạp thiếp, đầu bếp đã đốt cả căn nhà, cũng thiêu sống bản thân trong đó.”
Nói tới đây cẩu hoàng đế hốt hoảng đánh đổ ly nước. Nguyên nhân bởi vì hắn quá quen thuộc với kịch bản này. Đây không phải là chuyện mà hắn chuẩn bị làm với Đường Quả sao?
“Có phải là dọa sợ chàng rồi không? A Mặc!”
Đường Quả chu đáo lau nước trà cho cẩu hoàng đế.
“Trẫm sao có thể bị chuyện như vậy dọa sợ được chứ? Chỉ là cảm thấy chủ nương kia chết vì chuyện không đáng mà thôi.”
Vẻ mặt của hoàng đế rất miễn cưỡng nhưng Đường Quả lại cười xán lạn.
“A Mặc, chàng cũng cảm thấy vậy phải không? Nếu như là ta, ta nhất định sẽ giết chết hai kẻ đó. Nếu không làm được thì đừng hứa. A Mặc, chàng nói có phải không?”
Hiên Viên Mặc lúc này sớm đã không còn tâm trạng ăn uống, gượng gạo gật đầu, coi như miễn cưỡng đồng ý với quan điểm của Đường Quả.
“Nhưng ta tin A Mặc nhất định sẽ không như vậy. A Mặc nói sẽ bảo vệ yêu thương ta, vậy thì nhất định sẽ luôn sủng ái ta. A Mặc nói sẽ không thích những người khác, vậy thì nhất định có thể làm được. Trong lòng ta, A Mặc là người tốt nhất, chắc chắn không phải là kẻ cặn bã đáng ghét kia.”
Đường Quả tỏ ra ngây thơ trong sáng nhưng Hiên Viên Mặc lúc này căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn lấy lý do chưa phê duyệt xong tấu chương, chột dạ rời khỏi cung điện của Đường Quả.
Đường Quả vui vẻ ăn một hạt đậu phộng, rất khinh thường phản ứng của hoàng đế.
Mai Lan sớm đã nhìn ra nương nương nhà nàng đáng sợ tới mức nào. Phải biết người đó là hoàng đế, lại bị nương nương dọa cho chuồn lẹ.
“Tên cặn bã Hiên Viên Mặc đó thì là người tốt gì? Hắn có gì tốt chứ?”
Hiên Viên Diệt nghe nói chuyện buổi sáng, vừa vào đã tức giận chất vấn Đường Quả. Thấy vậy nàng đặt tay lên mặt người đàn ông đang tức giận.
“Lời đồn nhảm như vậy chàng cũng tin, đừng chấp nhất với tên cặn bã đó. Ta không phải là đang diễn kịch với hắn sao?”
Hiên Viên Diệt dụi dụi vào người Đường Quả như cún con. Hắn đương nhiên biết những lời đó là nói bừa, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.
Hắn sớm đã coi Đường Quả là người của mình, dù là nói dối cũng không nghe lọt tai.
“Tên đệ đệ ngu ngốc đó không xứng với hai chữ tốt nhất. Quả Nhi, nàng có thích ta không?”
Trong mắt hắn đầy tủi thân, giờ hắn đã không thể thỏa mãn với việc chỉ có được cơ thể nàng, hắn còn muốn chiếm toàn bộ trái tim nàng.
“Cái này đương nhiên còn phải xem biểu hiện của chàng rồi. A Diệt, thể hiện tốt một chút, ta sẽ thích chàng nhiều hơn một chút. Còn về biểu hiện thế nào thì xem A Diệt giác ngộ thế nào rồi.”
“Sau này nếu như còn nghe thấy ta khen Hiên Viên Mặc thì cứ coi như ta đang mắng hắn, cũng không biết là tị nạnh gì với tên mọc sừng nữa.”
Ba chữ “tên mọc sừng” đã nói trúng vào tâm can của Hiên Viên Diệt. Sự tủi thân vừa rồi đã tiêu mất một nửa.
Nói sao nhỉ? Cứ cảm thấy ba chữ này đặc biệt gắn bó với đệ đệ ngốc.
Sau khi tâm trạng tốt hơn thì ôm lấy nàng, giờ hắn còn cần Đường Quả đảm bảo tương lai sau này.
“Ta sẽ cố gắng thể hiện tốt hơn một chút, nhưng dù sau này Hiên Viên Mặc có hối hận hay không nàng cũng không được thích hắn. Có được không?”
Đường Quả hơi sững sờ. Nam phụ tính cách như vậy trước đây nàng chưa từng gặp, thật sự là một chú cún bám người.
“Dù hắn tốt hơn ta cũng không thích, chỉ cần A Diệt luôn đối xử tốt với ta, cả đời này ta cũng sẽ chỉ thích một mình chàng.”
“Quả Nhi, sau này nàng sẽ biết lựa chọn của nàng thông minh thế nào. Tên đệ đệ ngu ngốc đó căn bản không thể so sánh được với ta.”
Sau đó hai người ôm nhau ngủ say, Đường Quả không nhịn được càm ràm với Tể Tể.
“Mặt của tên Hiên Viên Diệt này cũng thật không phải dày bình thường đâu.”
Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net ! Chúng mình đặt quảng cáo để duy trì team dịch, mong các bạn đọc thông cảm và ủng hộ !
Không ngờ Tể Tể mắt sáng như sao.
“Trung khuyển nhiều tiền lắm của, còn có võ nghệ cao siêu này xuyên không nhiều kiếp như vậy rồi mới gặp có một tên, người chơi như nàng cứ chơi đùa cho đã đi.”
Quả Nhiên chủ nhân của cậu rất nghe lời khuyên, trực tiếp chui vào lòng hắn cọ sát.
“A diệt, chàng phải ngoan một chút, ta đã bắt đầu thích chàng rồi.”
Hiên Viên Diệt cũng không hổ danh là trung khuyển, dịu dàng nói mình sẽ rất ngoan, đệ đệ ngu ngốc kia hắn không quan tâm chút nào.
Hôm sau Hiên Viên Mặc tới cung điện của Đường Quả theo thường lệ, vì lời của Đường Quả hôm qua hắn muốn thể hiện tốt hơn một chút để tránh thật sự bị Đường Quả phát hiện ra sơ hở của mình. Thế nhưng vết hôn trên người Đường Quả nhức mắt như vậy khiến hắn không thể nào bỏ qua sự khó chịu trong lòng.
“A Mặc, tối qua chàng hư quá!”
Đường Quả không quan tâm tiếp tục tấn công Hiên Viên Mặc.
Đồ ăn trên bàn không ngon như ngày thường, vết hôn trước mặt cũng luôn nhắc nhở hắn người phụ nữ trên danh nghĩa là của hắn đã không còn là của hắn nữa.
Đường Quả chu đáo gắp thịt cho hắn, lời ân cần hỏi han khiến hắn cũng dễ chịu hơn một chút. Nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy dấu hôn kia, hắn chỉ đành vội vàng dời tầm mắt nói:
“Chỉ là trong triều có việc không vui.”