Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Rơi Vào Bể Tình Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung- Full Chương 3: Rơi Vào Bể Tình Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 3: Rơi Vào Bể Tình Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

9:07 chiều – 19/05/2024

11.
Sau khi kết thúc buổi dạ tiệc, thằng nhóc Cẩu Tuân cứ liên tục không về nhà.

Hỏi nó đi đâu nó cũng chả thèm trả lời.

Còn ông già nhà tôi đang suy nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật một tuổi cho Noãn Noãn.

Thật ra sinh nhật Noãn Noãn đã qua một tháng rồi, nhưng ba tôi vừa nghe ở nước ngoài Noãn vẫn chưa được đón sinh nhật lập tức đau lòng cho cháu gái, nhất quyết muốn bù một buổi tiệc cho cháu gái.

Khuyên thế nào ông cũng không nghe, thôi thì cứ tùy theo ý vậy.

Nhưng mà, trong buổi tiệc mừng ngày đó, Cẩu Tuân lại làm ra một chuyện kì lạ.

Nó mời Đàm Vi đến.

Lại còn dẫn theo Lục Tầm nữa.

Ba tôi vừa thấy Lục Tầm, sắc mặt lập tức trầm xuống, không ngờ tên này phản ứng vô cùng nhanh, vội vàng đưa quà đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.

“Đây là khóa trường mệnh con tặng Noãn Noãn, hy vọng bé sẽ luôn khỏe mạnh bình an, vô âu vô lo.”

Chỉ hai câu ngắn ngủi vậy đã xoa dịu được cơn giận của ba tôi.

“Cũng coi là cậu có lòng đi, cảm ơn nhé.”

“Vào đi.”

Cứ như vậy, Lục Tầm đã công khai tiến vào cửa nhà tôi.

May là hôm nay tổ chức sinh nhật Noãn Noãn ở nhà, ba tôi không cần giới thiệu Cẩu Tuân cho mọi người.

Ít nhất là trước mặt Lục Tầm, Cẩu Tuân cũng sẽ không bị lộ thân phận thật sự.

Thế nhưng, thằng nhóc đó lại không biết khiêm tốn tí nào, buổi tiệc vừa mới bắt đầu được một nửa đã im lặng trốn đến bên cạnh Đàm Vi.

Thoạt nhìn hai người còn rất thân thiết nữa cơ.

Thậm chí là tôi có chút nghi ngờ, mấy ngày nay Cẩu Tuân không ở nhà có phải do đi với Đàm Vi không.

Đảo mắt sang hướng khác.

Không ngờ Lục Tầm cũng đang nhìn về hướng đó.

Tay vẫn mân mê chuỗi Phật châu trên cổ tay.

Hắn đứng ngược sáng, từ chỗ của tôi không thể thấy rõ được biểu cảm trên mặt.

Chắc là mất mát lắm ha.

Trái ngược với ánh mắt lạnh lùng của Lục Tầm, thằng nhóc Cẩu Tuân có thể nói là hoạt ngôn vô cùng, chọc cho cô gái vui vẻ không thôi.

Đúng lúc Lục Tầm vừa thu hồi tầm mắt, tôi nghe thấy hắn hỏi mình: “Con gái đều thích cái kiểu dỗ ngọt như vậy sao?”

Lo lắng hắn sẽ buồn, tôi vội vã lắc đầu: “Không hẳn, có người thích sôi nổi, cũng có người thích lạnh lùng.”

Điển hình chính là tôi.

Đòi sống đòi c h ế t thích Lục Tầm cho bằng được, chẳng mong cầu hồi đáp lại gì cả.

Tính tình Lục Tầm lạnh lùng ít nói, tâm tính cũng rất vững vàng, mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng trong trẻo không nhiễm bụi trần.

Nhưng cũng chính hắn đã bị tôi kéo xuống thần đàn, khiến cho đêm đó trở nên càng điên cuồng phóng túng hơn.

“Còn em thì sao?”

Câu hỏi của Lục Tầm đã cắt ngang dòng hồi ức của tôi.

Ngẩng đầu lên lại thấy hắn đang nhìn tôi, ánh mắt tối tăm không hiểu được.

Còn chưa đợi tôi trả lời, hắn đã cười nói: “Bỏ đi.”

“Em cũng đã gả cho hắn rồi, câu hỏi này có hơi dư thừa.”

12.

Tiệc thôi nôi có một thủ tục không thể thiếu, đó là chọn đồ vật đoán tương lai.

Ba tôi đã chuẩn bị mọi thứ vô cùng tỉ mỉ, đồ để bốc nhiều đến mức khoa trương.

Nào là chi phiếu, rồi là bút giấy, cái gì cũng có.

Còn thuê nhiếp ảnh gia chụp lại toàn bộ quá trình nữa chứ.

Tất cả mọi người chăm chú quan sát Noãn Noãn, theo dõi xem bé sẽ chọn trúng cái nào.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Noãn Noãn đi qua một tờ chứng nhận bất động sản, né mấy chiếc chìa khóa siêu xe, bỏ qua luôn văn phòng tứ bảo*.

*Văn phòng tứ bảo là 4 vật dụng gắn bó mật thiết với những người làm việc liên quan đến chữ thư pháp, vẽ hình. Các vật dụng không chỉ giúp người viết thể hiện nét chữ điêu luyện mà còn nói lên tâm tư, tình cảm thông qua nét chữ. Văn phòng tứ bảo gồm: bút, nghiên, giấy và mực.

Khi ba tôi định ôm bé về chỗ chọn lại một lần nữa, Noãn Noãn bỗng đi đến trước mặt Lục Tầm.

Bé con vượt qua toàn bộ vật cản, chạy tới ôm lấy chân Lục Tầm, mềm mại cất tiếng.

“Ba… Ba ba…”

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Tôi cùng Cẩu Tuân hoảng sợ liếc nhìn nhau, méo biết phải giải quyết chuyện này như nào luôn.

Vừa quay đầu, tôi đã thấy Lục Tầm nhìn về phía này.

Hắn khom người ôm lấy Noãn Noãn, động tác dịu dàng, bế nhóc con về đặt trên đệm lót chỗ bốc thăm: “Noãn Noãn ngoan, con thích cái nào?”

Bé con lắc lư bàn tay nhỏ, nắm chặt chuỗi vòng trên cổ tay Lục Tầm.

Mắt thấy bầu không khí có chút khó xử, có người cười hòa giải: “Vẫn là công chúa nhỏ biết chọn, này là chọn Bồ Tát phù hộ mình rồi còn gì nữa.”

Lục Tầm cười cười.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu bé con, không hề do dự mà gỡ chuỗi Phật châu trên tay xuống đưa cho Noãn Noãn.

“Vậy tặng cho con nhé.”

Lục Tầm cúi người quan sát bé con, dáng vẻ dịu dàng khó thấy.

“Hy vọng Bồ Tát sẽ phù hộ cho Noãn Noãn.”

Nói rồi, hắn ôm lấy Noãn Noãn, bước đến bên cạnh tôi, đặt con bé vào lòng Cẩu Tuân.

13.
Sau tiệc thôi nôi của Noãn Noãn, đã lâu rồi tôi không gặp được Lục Tầm.

Trong lòng giống như bị thiếu mất gì đó, cảm thấy trống vắng vô cùng.

Chuỗi Phật châu Lục Tầm mang nhiều năm không rời hiện đang nằm trong tay tôi.

Noãn Noãn còn quá nhỏ, không có cách nào để đeo nó cả.

Hơn nữa, tôi vẫn cảm thấy áy náy trong lòng, đây là vòng tay Đàm Vi tặng cho Lục Tầm đó, đối với hắn rất quan trọng, hôm đó trong phòng cũng nhiều người, Lục Tầm hẳn vì không muốn khó xử nên mới tặng nó cho Noãn Noãn mà thôi.

Suy nghĩ hồi lâu, tôi mang theo chuỗi vòng đi đến nhà họ Lục.

“Đại Đại?”

Dì Lục kéo tay tôi, vẫn nhiệt tình hệt ngày xưa: “Con tới tìm A Tầm sao? Nó đang ngủ trên lầu đó.”

Khác với ba tôi, dù gia đình hai bên đối chọi gay gắt, nhưng không hiểu sao ba mẹ nhà họ Lục lại rất thích tôi.

“Con cứ đi lên tìm nó đi.”

Nói rồi, dì Lục kéo tôi lên lầu, còn đặc biệt quan tâm dặn dò giúp việc chuẩn bị hoa quả.

Tôi chỉ có thể bất chấp tất cả mà đi lên.
Khẽ gõ cửa.

Một lúc lâu sau, bên trong mới truyền đến tiếng trả lời: “Vào đi.”

Giọng nói có hơi trầm, mang theo chút mệt mỏi lười biếng.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Phòng của Lục Tầm đó giờ vẫn luôn tối giản, chẳng có gì ngoài một chiếc giường và cái bàn kế bên.

Lục Tầm nằm trên giường, cả người trùm chăn kín mít.

Đến gần rồi mới thấy, mắt hắn đang nhắm chặt lại, khuôn mặt đỏ đến kì lạ.

Tôi sửng sốt, vươn tay ra sờ thử.

Trán nóng hổi.

Lục Tầm phát sốt rồi.

Có lẽ là tay tôi hơi lạnh, hắn nhíu nhíu mày, mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi không hiểu vì sao lại căng thẳng.

Lục Tầm nhìn chằm chằm tôi một lúc, bỗng nhiên thấp giọng mắng: “Mày bị nóng hỏng não luôn rồi à? Lại xuất hiện ảo giác nữa rồi.”

14.
Tôi khó hiểu: “Ảo giác gì cơ?”

Lục Tầm không trả lời.

Một giây.

Hai giây.

Hắn bỗng nhiên nhéo một cái trên mặt tôi.

“Đau!”

Lục Tầm chậm rãi rút tay về, ngồi dậy: “Có chuyện gì?”

Giọng điệu có hơi lạnh lùng.

Tôi bỗng nhiên có hơi ngại ngùng, lấy chuỗi vòng ra: “Tôi biết nó rất quan trọng với anh, đặc biệt đến để trả lại cho anh.”

“Không cần, cái này anh đã tặng cho Noãn Noãn rồi.”

Lục Tầm dựa vào đầu giường, bộ dạng lạnh lùng xa cách khiến tôi lùi lại vài bước.

Nhưng lại không nhịn được mà nhắc nhở: “Hình như anh bị sốt rồi, tốt nhất là nên uống thuốc đi.”

Lục Tầm nhìn về phía tôi, nhướng mày: “Cái này là đang quan tâm anh à?”

“Cho là vậy đi.” Tôi đặt vòng tay lên gối của hắn: “Sợ anh ngỏm rồi sẽ không còn ai cãi nhau với tôi nữa, như vậy thì chán lắm.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt tôi bỗng nhiên rơi vào chiếc tủ đầu giường —

Trên đó gọn gàng sạch sẽ, chỉ đặt vỏn vẹn một khung tranh.

Mà người trong bức hình chính là tôi.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, hình đã bị Lục Tầm cất đi.

Tôi cố nén cảm giác nhịp tim đang tăng tốc, giọng điệu trêu ghẹo hỏi hắn: “Anh để hình của tôi cạnh đầu giường làm cái gì?”

“Lục Tầm, không phải là anh thầm mến tôi đó chứ?”

Lục Tầm úp ngược tấm hình đặt lên giường: “Em mơ à.”

“Vậy sao anh lại để hình của tôi ở đây?”

Tôi thử thăm dò, trong lòng có chút mong chờ đáp án.

Lục Tầm im lặng một lúc.

Sau đó cúi người, nhặt lên từ dưới đất một tấm bùa vàng, dán lại lên khung trong cái nhìn đầy khiếp sợ của tôi.

Người nọ xoa ấn đường: “Chặn đường tình duyên của em.”

15.
Lục Tầm bị sốt khá nặng, mặt đỏ bừng khiến tôi không thể phân biệt được nét mặt của hắn.

Tôi nhìn chằm chằm vào lá bùa vàng kia, có chút muốn chửi người.

Lục Tầm nhanh tay gỡ lá bùa ra, lấy cả khung tranh cùng cất vào trong ngăn kéo: “Chu Đại.”

“Hả?”

“Nếu có ngày em phát hiện chồng mình ngoại tình, em sẽ làm thế nào?”

Vấn đề này đến quán bất ngờ.

Tôi theo bản năng mà thay thế thành Lục Tầm, sợ là hận không thể bóp c h ế t hắn thôi.

Tôi không biết nên trả lời thế nào, hỏi ngược lại: “Tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?”

“Thuận miệng hỏi thôi.”

Lục Tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

“Hai người quen biết nhau ở nước ngoài à?”

“Ừm.”

“Tiến triển nhanh nhỉ.”

Hắn trầm giọng, nói bóng nói gió.

Đầu ngón tay của hắn gõ nhẹ lên tấm đệm, theo tôi biết, đây là biểu hiện khi hắn không vui.

“Ra nước ngoài hai năm thôi, lúc về nước con đã được một tuổi luôn rồi.”

Dừng một lúc, Lục Tầm mới quay người lại: “Em không sợ hắn không phù hợp sao?”

Có lẽ là bị ánh mắt kì quái khó hiểu của Lục Tầm kích thích, tôi cố ý nói: “Là người trưởng thành hết rồi, hợp hay không ngủ một lần là biết ngay ấy mà.”

“Chúng ta không phải cũng đã ngủ một lần rồi sao?”

Lời vừa nói ra, cả hai chúng tôi đều ngẩn người.

Sau đó, Lục Tầm tựa như hạ quyết tâm đưa ra kết luận, thấp giọng hỏi: “Chu Đại, Noãn Noãn là con của anh đúng không?”

Tôi im lặng, trong lòng hoảng loạn không biết nên làm thế nào.

Bỗng nhiên, bên ngoài lại truyền tới một giọng nói ấp úng.

Lòng tôi trầm xuống.

Chết mịa rồi.

Quả nhiên, giây tiếp theo, dì Lục đẩy cửa bước vào, thông qua cánh cửa còn có thể nhìn thấy đĩa trái cây rơi trên hành lang.

“Đại Đại, con và Tiểu Tầm đang ở bên nhau sao?”

“Dì mang trái cây cho mấy đứa, vô tình nghe được thôi, hai đứa… Hai đứa còn có cả con luôn rồi à?”