6.
Miễn cưỡng lấy lại tâm trạng, khi chuẩn bị ra ngoài bắt xe, tôi bỗng nhận được một cuộc gọi.
Là tài xế mà ba tôi sắp xếp, hiện vẫn đang trên đường đến đây.
Tôi khẽ thở dài.
Cuối cùng đáng tin cậy nhất vẫn là ba.
“Chị.” Cẩu Tuân vừa ôm Noãn Noãn vừa quay đầu nhìn tôi: “Chị không định nói thật cho anh ta à?”
Tôi lắc đầu.
Lúc trước hèn nhát chạy trốn, giờ đây quay về rồi, nhìn thấy mối quan hệ bền chặt của hắn và Đàm Vi, tôi lại càng không có gì để nói.
Cẩu Tuân là em ruột của tôi.
Ba mẹ tôi ly hôn vào năm nó một tuổi, Cẩu Tuân được sửa tên lại theo họ mẹ, theo bà ra nước ngoài, rất ít khi về nước.
Trong lòng ba tôi khó chịu, thế là cũng chẳng thèm nói gì với tôi về việc tôi còn có một thằng em.
Thật ra Noãn Noãn trông có chút giống Cẩu Tuân, dù sao việc cháu ngoại trông giống cậu cũng là chuyện bình thường mà.
Nguyên nhân là như vậy đấy, còn Lục Tầm có tin không thì tôi không biết.
Xe cuối cùng cũng đã đến.
Cẩu Tuân mở cửa xe giúp tôi, cười nói: “Chị, thật ra thì em có chút mong chờ đó, không biết khi tên Lục Tầm nhận ra Noãn Noãn chính là con gái của hắn sẽ trông thế nào đây.”
Tôi im lặng.
Cảnh tượng ở sân bay lúc nãy chợt lóe qua, Lục Tầm nhìn hạt châu vương vãi khắp mặt đất, ngược lại còn nhẹ giọng dịu dàng dỗ bé con.
“Vòng tay yếu ớt nên hỏng rồi, vòng tay hư quá.”
“Cục cưng nhà mình thì khỏe mạnh, giỏi quá cơ.”
Tôi hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống sự rung động trong lòng.
Cho dù hắn biết sự thật thì sao chứ, cưỡng ép hai đứa ở chung một chỗ, ngày nào cũng quậy đến anh c h ế t tôi sống sao?
Sau khi xuống xe, tôi phát hiện mình quên điện thoại ở trên xe, lúc quay về lấy lại thấy lái xe đang nghe điện thoại: “Thưa tổng giám đốc Lục, người đã đến nơi rồi ạ.”
Tổng giám đốc Lục á?
Tôi đứng bên cạnh nghe mà giật hết cả mình.
“Chị.”
Cẩu Tuân thấy tôi cứ đứng đó mãi, lập tức tiến đến: “Chị sao vậy?”
“Không… không có chuyện gì.”
7.
Tại bệnh viện.
Cẩu Tuân ôm Noãn Noãn trong lòng, tôi thở dài, chậm rãi mở cửa phong bệnh.
“Ba…”
“Đừng có gọi tôi là ba, tôi không phải ba chị!”
Ba tôi ngồi trên giường bệnh, giọng vang vọng như tiếng chuông, giận đến nỗi trề môi trông giống hệt cái gáo.
“Hừ!”
Ông trừng mắt liếc tôi một cái: “Chị không có đứa con gái như tôi!”
Còn giận quá mà nói sai luôn rồi, cả gương mặt già đỏ bừng, dùng sức vỗ mạnh lên mặt giường: “Nói, ba của đứa bé là ai?”
Tôi vẫn luôn duy trì trạng thái im lặng.
Mắt thấy không khí ngày càng căng thẳng, Cẩu Tuân thả Noãn Noãn xuống, khẽ vỗ về bé: “Đi đi, đi tìm ông ngoại đòi kẹo ấy.”
Bé con vươn cánh tay nhỏ đầy thịt đi đến bên giường bệnh, ba tôi nghiêm túc nhìn sang.
Nhìn xong lại không nhịn được nhìn thêm cái nữa.
Vừa lúc thấy bé con đạp trúng dép lê, loạng choạng sắp ngã đến nơi.
“Trời ơi tổ tiên của tôi ơi!”
Ba tôi sợ đến mức trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, đỡ lấy Noãn Noãn, giọng điệu cũng vô thức nhẹ lại: “Đôi dép nào làm bé cưng ngã, ông ngoại không mang nữa.”
Nói rồi ông để chân trần đạp đất mà đi, thẳng tay ném đôi dép vào thùng rác.
Thấy thái độ ông đã dịu lại, tôi tiến lên phía trước: “Ba…”
“Đừng có gọi tôi là ba, chị lo mà tìm ra ba của con bé trước đi!”
Tôi cắn cắn môi, thử đề cập đến: “Lục Tầm…”
“Lục Tầm?”
Sắc mặt ông già nhà tôi nhanh chóng trầm xuống: “Con bé là con của Lục Tầm?”
“Không phải.” Tôi rũ mắt, đổi lời mà nói: “Ý con là, vừa nãy ở sân bay con có gặp Lục Tầm.”
Lúc này sắc mặt ba tôi mới dịu đi chút.
Vì vậy mà giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Chị không muốn nói thì khỏi cần nói. Dẫn Noãn Noãn về nước đi, ông già đây thừa sức nuôi hai mẹ con chị.”
Ông ôm lấy Noãn Noãn, thân thiết hôn lên khuôn mặt phúng phính của bé.
“Có ba ở đây, chỉ cần trong phạm vi thành phố này, không ai dám hó hé nửa lời về hai mẹ con chị đâu.”
Tôi cảm giác viền mắt mình có chút xót xa.
Vậy mà thằng nhóc Cẩu Tuân cứ thích lựa thời khắc cảm động này mà chen ngang, cười hì hì hỏi: “Ba, nếu đứa nhỏ này là của họ Lục kia thì sao?”
Ông già đạp nó một phát, xong còn trừng mắt liếc tôi.
“Đầu tiên thì vẫn giận đó, nhưng sau đó thì vẫn phải lấy mạng già này nuôi cháu gái chứ sao.”
8.
Đêm nay sẽ có một buổi dạ tiệc, tôi và Cẩu Tuân thay mặt ba tham gia.
Lại chạm mặt Lục Tầm lần nữa.
Xa cách hai năm, lần chia ly này thật sự dài, cuối cùng tôi cũng dám không kiêng nể gì mà đánh giá hắn.
Lục Tầm trưởng thành hơn rất nhiều.
Tiếp nhận xí nghiệp của nhà họ Lục được hai năm, hắn từ một cậu ấm nay đã trở thành tổng giám đốc Lục, khuôn mặt lại thêm vài phần trầm tĩnh, khí chất cao quý.
Thế nhưng, bên cạnh hắn còn có một cô gái.
Là Đàm Vi.
Dịu dàng xinh đẹp, cô ấy thậm chí chẳng cần làm bất cứ điều gì cả, chỉ im lặng đứng đó cũng đủ để minh chứng cho cụm từ ánh trăng sáng.
Tôi dừng bước, không tự nhiên mà khoác tay Cẩu Tuân.
Khi đến phòng tiệc, tôi vừa lúc nghe được có người nhắc đến tên Lục Tầm –
“Ngày xưa tổng giám đốc Lục từng nói đây là hình mẫu lý tưởng của bản thân đúng không, không biết Đàm Vi nghĩ thế nào nhỉ, nghe nói hai nhà Lục Đàm đã bàn đến chuyện kết hôn rồi luôn cơ.”
“Anh không biết à? Tổng giám đốc Lục và Đàm Vi ngày xưa là bạn cùng lớp đấy, nhưng mà sau này Đàm Vi đã xuất ngoại.”
“Vậy còn gì để nói nữa đâu, ánh trăng sáng anh Lục giấu trong lòng nhiều năm nay chắc chắn là Đàm Vi rồi.”
Tôi hóng hớt đến say mê, lỡ chân đạp lên làn váy, vấp vào lảo đảo hai bước, may mà Cẩu Tuân kịp thời đỡ được.
Lần nữa ngẩng đầu lên.
Không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Lục Tầm.
Người nọ một tay đút vào túi quần, ánh mắt lướt qua gương mặt tôi, sau đó rơi vào cánh tay của Cẩu Tuân đang đỡ tôi.
Vừa khôi phục bình tĩnh, hắn đã quay đầu trò chuyện với Đàm Vi.
Giống như tất cả những điều vừa nãy chỉ là ảo giác của tôi vậy.
Không biết hắn nói chuyện gì, Đàm Vi bị hắn chọc cười rất tươi, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp.
Không thể không thừa nhận.
Bọn họ đúng thật là trai tài gái sắc.
Tôi bắt đầu thấy lòng mình chua chát, tìm một chỗ không người cô đơn nhấm nháp ly rượu vang.
Ba tôi muốn tôi và Cẩu Tuân tiếp nhận công ty, nhưng tôi không muốn như vậy, lúc trước ra nước ngoài một là để trốn Lục Tầm, hai là để tự mình trau dồi thêm.
Tôi là một nhà thiết kế trang sức, tuy rằng cũng đạt được vài giải thưởng quốc tế, nhưng từ đó đến giờ vẫn chưa thể thiết kế ra được một tác phẩm khiến bản thân tâm đắc.
Khả năng giao tiếp của thằng nhóc Cẩu Tuân không tồi, dù nó chỉ mới về nước, trong phòng hầu như chẳng ai biết nó là ai, vậy mà vẫn có thể tiến lên bắt chuyện cùng người khác vô cùng thân thiết.
Nhàm chán.
Tôi nhấp một ngụm rượu, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Cẩu Tuân đang cùng một cô gái trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Ê khoan?
Tôi bị cận nhẹ, phải híp mắt nhìn lại mới có thể xác định được —
Cô gái bị hắn chọc cười đến cong cả eo chính là Đàm Vi.
Muốn c h ế t à.
Thằng nhóc này vậy mà muốn đào góc tường của Lục Tầm, tên kia nhỏ nhen hẹp hòi có tiếng đấy.
Tôi buông ly rượu xuống, vừa định qua xách thằng nhóc Cẩu Tuân kia về, phía sau bỗng vang lên một âm thanh quen thuộc.
Giọng nói trầm thấp xen lẫn chút xót xa.
“Chồng em trò chuyện với bạn anh vui vẻ quá nhỉ.”
9.
Thật sự là sợ cái gì là cái đó đến mà.
Tôi đưa lưng về phía hắn, bất chấp nói: “Chồng tôi… khéo ăn nói mà thôi.”
Người phía sau cười lạnh: “Nhìn ra rồi.”
Lục Tầm ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi ngửi thấy được mùi bạch xạ rất nhẹ trên người hắn, suy nghĩ bất ngờ quay về cái đêm hai năm trước.
Dưới ánh đèn mờ ảo mơ màng, hương bạch xạ hòa cùng chút vị rượu khẽ nhấp nhô, cuốn chúng tôi vào vòng xoáy vô tận của dục vọng.
Bỗng dưng cảm thấy mặt mình nóng bừng.
“Em nóng à?”
Lục Tầm lướt mắt nhìn tôi, đánh thẳng vào vấn đề: “Em đỏ mặt cái gì?”
“Không có…”
Tôi liếm liếm môi, buộc bản thân dừng ngay mấy suy nghĩ lộn xộn kia lại, vì quá căng thẳng mà vô tình nhìn về hướng thằng nhóc Cẩu Tuân.
Vẫn còn đang nói cơ à.
Khoảng cách quá xa, cũng không biết nó đang nói đến chuyện gì, vậy mà Đàm Vi còn lắng nghe rất chăm chú nữa chứ.
Nhìn không ra hai người họ vậy mà chung tần số đó.
Tôi nhìn Lục Tầm ở đối diện: “Anh không tức giận à?”
Lục Tầm cười lớn, tầm mắt nhìn về bên đó: “Chồng em mà, em còn chưa vội, anh vội cái gì chứ.”
Có lẽ là quá mức căng thẳng, mới đó mà nửa ly rượu đã vơi thấy đáy.
Tửu lượng tôi trước giờ đều không được tốt, dần dần, hơi men ngày càng tăng cao.
Im lặng một lúc, Lục Tầm bắt đầu lướt điện thoại.
Mà tôi nhờ vào men say, thẳng thắn quan sát Lục Tầm.
Như là muốn bù đắp quãng thời gian hai năm vắng bóng ấy.
“Lục Tầm.”
“Ừ?”
Tôi liếm liếm môi, bất ngờ hỏi hắn: “Anh và Đàm Vi hẹn hò rồi à?”
Lục Tầm im lặng.
Sau đó còn nghiêm túc nhìn tôi.
“Không có.”
Tôi mừng thầm trong lòng.
Giây tiếp theo, khi Lục Tầm đang nói chuyện, tôi bỗng chú ý tới chuỗi Phật châu trên cổ tay vẫn luôn được hắn vuốt ve.
Chuỗi vòng ngày ấy bị đứt ở sân bay, từng viên một đều được hắn xâu lại.
Tôi nhẹ giọng hỏi: “Chuỗi Phật châu này rất quan trọng với anh sao?”
“Ừm.”
Động tác của Lục Tầm không hề dừng lại: “Vì người tặng món quà này rất quan trọng với anh.”
Tôi ngượng ngùng cười, không nói nữa.
Niềm vui sướng thoáng chốc đã bị dập tắt, hắn và Đàm Vi chưa hẹn hò là do hắn vẫn chưa theo đuổi được người ta mà thôi.
“Ngại quá.” Tôi đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
“Ừm.”
Hai năm trôi qua.
Chúng tôi cũng đã thay đổi.
Hắn trở thành tổng giám đốc Lục, mà tôi lại trở thành mẹ, gặp lại nhau cũng không còn lộ ra dáng vẻ giương cung bạt k i ế m nữa, thậm chí còn có thể bình tĩnh ngồi xuống trò chuyện với nhau đôi ba câu.
10.
Tôi đứng dậy đi vệ sinh, vừa đi được nửa đường bỗng dưng nghe có người hoảng sợ hô: “Cẩn thận!”
Lúc ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy khung sắt bên cạnh đổ rạp xuống, đập thẳng về phía tôi.
Nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp phản ứng.
Tiếp theo, trời đất bỗng xoay vòng, tôi được kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Hương bạch xạ quen thuộc tràn khắp tâm trí tôi.
Khung sắt nặng nề ngã xuống.
Tôi nghe thấy tiếng rên đau đớn phát ra trên đỉnh đầu.
“Lục Tầm!”
Lục Tầm ôm chặt tôi trong ngực, cau màu nhìn tôi, trong phút giây tôi đã nghĩ hắn đang lo lắng cho tôi.
“Không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt bỗng dừng sau đầu hắn: “Anh… Chảy m á u rồi!”
Vết m á u chảy dài xuống theo đầu Lục Tầm.
Hắn lấy tay lau đi, nhìn thoáng qua: “Không sao cả.”
Nói xong, hắn đứng dậy, vươn tay về phía tôi.
Không biết hắn nghĩ cái gì, tay đưa ra nửa chừng bỗng dưng lại rụt về.
Giây tiếp theo, Cẩu Tuân chạy tới: “Chị không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
Sau khi được Cẩu Tuân dìu dậy, tôi lo lắng muốn xem vết thương của Lục Tầm, nhưng lại đối diện với đôi mắt lạnh lùng.
“Đúng là ngốc nghếch.”
Lục Tầm thơ ơ nhìn tôi: “Em không biết trốn đi à?”
Tất cả sự thân thiết ban nãy cứ như là ảo giác của tôi vậy, Lục Tầm đưa tay lau vết m á u, lạnh lùng nói: “Đừng hiểu lầm, chỉ là không muốn để người khác xảy ra chuyện trong bữa tiệc của anh mà thôi.”
Khi đang trò chuyện, Đàm Vi đã bước tới: “Không sao đó chứ?”
“Không có việc gì.”
Giọng của Lục Tầm dịu lại: “Vết thương nhỏ thôi, đừng lo.”
Hai người cùng nhau ra ngoài bôi thuốc.
Mà Lục Tầm từ đầu đến cuối, chưa hề nhìn tôi lấy một cái.