Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Rơi Vào Bể Tình Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung- Full Chương 4: Rơi Vào Bể Tình Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 4: Rơi Vào Bể Tình Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

9:08 chiều – 19/05/2024

16.
Tôi với Lục Tầm phải giải thích một hồi lâu, dì Lục mới chịu tin giữa hai chúng tôi không có chuyện gì cả.

Để chứng minh, tôi còn đưa ảnh của Noãn Noãn cho dì ấy xem: “Dì nhìn nè, con bé với Lục Tầm nhìn chả giống nhau tí nào đúng không.”

“Hai người họ thật sự không có quan hệ gì đâu ạ.”

Nhân lúc dì Lục còn trầm tư, tôi vội chào tạm biệt rồi chuồn đi.

Nhưng mà.

Vừa rời khỏi nhà họ Lục, lúc tôi đang tham quan một buổi triển lãm trang sức thì nhận được điện thoại của Cẩu Tuân.

“Chị nhanh về nhà đi, xảy ra chuyện rồi.”

“Sao vậy?”

Bên kia điện thoại, người từ trước đến nay luôn hoạt ngôn như Cẩu Tuân lại sắp khóc đến nơi: “Nhà họ Lục đến nhận cháu gái, Lục Tầm cũng biết em là em trai chị rồi.”

Trước mắt tôi tối sầm, vội vàng lái xe chạy về nhà.

Trên đường đi, tôi đã tưởng tượng ra được rất nhiều cảnh tượng trong nhà lúc này —

Nào là giương cung bạt k i ế m nè, gà bay chó sủa nè, hay là đến nỗi một mất một còn luôn…

Nhưng mà không cái nào đúng cả.

Vừa vào nhà, chỉ có một loạt tiếng dỗ dành trẻ nhỏ vang lên.

“Cục cưng ơi, kêu ông nội đi –“

“Cháu gái ngoan, đừng kêu ông già đó, kêu ông ngoại nè, ông ngoại sẽ mua kẹo cho con ăn.”

Lúc tới cửa lại thấy dì Lục đang bế Noãn Noãn hôn liên tục lên mặt bé con.

“Đại Đại vừa cho tôi xem ảnh là tôi nhìn ra ngay, đứa bé này chắc chắn là con cháu nhà chúng ta, trông y đúc Tiểu Tầm hồi nhỏ luôn!”

Ba người già đã đấu đá nhau từ lâu bỗng dưng như tìm ra điểm chung, không khí hài hòa đến lạ.

Vừa đảo mắt sang nơi khác.

Tôi đụng phải ánh mắt của Lục Tầm.

Hắn bước tới cạnh tôi, hơi cúi người, dùng âm lượng chỉ hai chúng tôi mới nghe được nói: “Anh biết hết cả rồi.”

“Cẩu Tuân là em trai em, em vẫn chưa kết hôn.”

Tôi cắn môi, không biết phải trả lời thế nào, cũng tự biết là chuyện này không thể giấu được nữa.

Nhưng câu nói sau đó của Lục Tầm mới khiến tôi kinh hãi.

Hắn nói: “Cẩu Tuân cũng nói với anh rồi, về chuyện cha đứa bé đã mất khi ở nước ngoài.”

Lúc nói chuyện, Lục Tầm đã nắm lấy tay tôi: “Đã đâm lao rồi thì cứ theo lao đi, anh sẽ chịu trách nhiệm cho.”

Cái quần gì vậy nè?

Cách đó không xa, Cẩu Tuân chớp mắt nhìn tôi chờ được khen.

17.
Đợi đến lúc người nhà họ Lục rời đi, tôi lôi Cẩu Tuân vào trong nhà.

“Em nói bậy cái gì với Lục Tầm vậy?”

Cẩu Tuân xoa xoa lỗ tai: “Thử thăm dò hắn thôi mà.”

“Ai lại thử kiểu đấy chứ?”

“Haiz.” Hắn thở dài: “Lúc trước chị chạy trốn, giờ lại mang theo đứa bé một tuổi về, hai năm qua chẳng thấy bóng dáng đâu, em chỉ muốn thay chị thử lòng anh ta thôi.”

“Nhưng mà, hôm nay sau khi anh ta nghe nói ba đứa bé đã qua đời rồi, chính chị đã nuôi đứa bé mặc kệ lời ra tiếng vào, thì đã không chút do dự nào mà nói sẽ chịu trách nhiệm với chị và Noãn Noãn luôn.”

“Anh ấy tin á?”

Cẩu Tuân nhún vai: “Em dẫn anh ấy đi xem hũ tro dưới tầng hầm á.”

… Đó là hũ tro mèo nhà tôi.

Cẩu Tuân đẩy đẩy vai tôi: “Thành thật thì, anh ấy ra dáng đàn ông đó chứ.”

“Anh rể này em duyệt nhé.”

Nói xong, Cẩu Tuân thấp giọng thì thầm: “Lục Tầm vừa đẹp trai, gia thế cũng tốt, lại còn có trách nhiệm, thân thể khỏe mạnh, lại là cha ruột của Noãn Noãn nữa chứ, dù sao thì chị cũng không thiệt thòi đâu.”

Tôi cắt ngang lời tên nhóc: “Sao em biết thân thể anh ấy khỏe mạnh?”

“Please, một lần đã trúng thưởng mà còn không tốt à.”

“… Phắn liền!”

Sau khi đuổi Cẩu Tuân đi, tôi một mình ngồi trong sân ngây người.

Thật ra thì Cẩu Tuân nói đúng, Lục Tầm cái gì cũng tốt.

Điểm không tốt duy nhất chính là.

Người trong lòng hắn không phải là tôi.

18.
Có lẽ, tôi đã hiểu lý do vì sao Lục Tầm bỏ qua Đàm Vi mà chọn chịu trách nhiệm với tôi và Noãn Noãn.

Bời vì…

Thằng nhóc ngốc Cẩu Tuân đã nhanh chân giành lấy bó cải trắng thơm ngon Đàm Vi trước rồi.

Hai người họ đang hẹn hò.

Tốc độ tiến triển khiến người ta kinh ngạc thật sự.

Nên là lúc Đàm Vi theo Cẩu Tuân về nhà, cười gọi tôi là “chị”, tôi còn có chút ngơ ngác.

Tuy nhiên, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.

Đàm Vi vừa ngồi chưa được bao lâu thì Lục Tầm đã đến, còn mang theo rất nhiều đồ chơi và váy nhỏ cho Noãn Noãn.

Cũng không biết suy nghĩ gì, tôi cẩn thận quan sát phản ứng của Lục Tầm.

Nhưng người này lại rất bình tĩnh.

Lại còn cười nói chào hỏi thằng nhóc Cẩu Tuân nữa.

Lục Tầm bước đến trước mặt tôi: “Mấy cái kia là váy của Noãn Noãn.”

Tôi c h ế t lặng nhận lấy.

“Còn mấy cái sau là của em.”

“Của tôi á?”

Tôi trố mắt ngạc nhiên, theo lời hắn nói mà nhìn về phía sau.

Trong tay tài xế là mười mấy bao túi to nhỏ.

“Đều là dựa vào số đo và sở thích của em mà mua đó.”

“Số đo?”

Tôi nghi ngờ liếc nhìn hắn, Lục Tầm lại cười cười: “Đêm đó anh đã đo qua rồi.”

“Em so với hai năm trước gầy đi rồi, anh đã giảm xuống một số.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn.

Mặt mũi đỏ bừng từ đầu tới tai.

19.
Ba tôi và nhà họ Lục đã chấm dứt ân oán chỉ vì một nhóc con như thế đấy.

Gần đây hai nhà lại đang muốn bàn chuyện kết hôn.

Ban đêm tôi lại nhận được điện thoại từ quán bar, nói rằng Lục Tầm ở đó uống say rồi.

Lúc tôi đến thì Lục Tầm đã say đến bất tỉnh luôn.

Hắn trước giờ đều luôn kiềm chế, dù có vui đến đâu cũng không bao giờ quá chén, đây hình như là lần đầu tôi thấy hắn say đến thế.

Tôi bước đến đỡ hắn, Lục Tầm còn chưa nhìn đã đẩy tôi ra.

“Đi đi, tôi sắp kết hôn rồi.”

Tôi buồn cười, cuối cùng chỉ có thể nhờ phục vụ giúp đỡ dìu hắn lên xe.

Tôi dìu hắn vào một căn phòng trống không ai ở, vất vả ném hắn lên giường.

Vừa định làm cho hắn một chén canh giải rượu, cổ tay bỗng dưng bị nắm lấy.

“Chu Đại.”

Hắn mở mắt, men say nhập nhèm gọi tôi.

“Ừ.”

Tôi trả lời, hắn lại bất ngờ buông tay ra, tự giễu cười: “Bỏ đi, chắc lại là mơ rồi.”

Đèn trong phòng có chút chói mắt, hắn gác tay lên trán che lại, giọng nói mơ hồ không rõ.

“Nhiều khi trong mơ, tôi thậm chí còn nghĩ em ấy sẽ không bao giờ về đây nữa…”

Tôi bấm công tắc tắt đèn, không thể gỡ tay hắn ra được nên đành phải ngồi lại bên giường.

Tôi không biết sao Lục Tầm lại nói những lời này, nhưng những suy đoán trong lòng khiến nhịp tim tôi trở nên rất rối loạn.

Người ta đều nói khi say thì nói lời thật lòng mà.

Tôi dựa vào giường hỏi hắn: “Lục Tầm, anh có thích Đàm Vi không?”

Lục Tầm mở to mắt nhìn tôi hồi lâu, cảm thán: “Ảo giác lần này còn có thể nói chuyện cơ à.”

“Anh trả lời tôi đi.”

Lục Tầm lắc đầu: “Không thích.”

Không thích?

“Cô ấy không phải ánh trăng sáng trong lòng anh à?”

Lục Tầm nhíu mày: “Anh không có ánh trăng sáng.”

“Nhưng mà có một ánh trăng đen thui.”

Ánh trăng đen là cái quần gì vậy?

Tôi chịu đựng: “Vậy ánh trăng đen đó là ai vậy?”

Hắn ngẩng đầu: “Là Chu Đại đó.”

Người này lại ghét bỏ mà nhắm mắt: “Ảo giác lần này lạ quá, ngay cả chuyện mình thích Chu Đại cũng không biết luôn.”

Tôi trố mắt hồi lâu.

Trong đầu giờ chỉ còn mỗi câu hắn vừa nói thôi: Mình thích Chu Đại.

Hắn thích Chu Đại.

Lục Tầm thích tôi á?

Tôi định hỏi tiếp thì phát hiện cơ thể Lục Tầm hơi run nhẹ.

Nhìn kĩ hơn thì thấy.

Người đàn ông lấy tay che mắt, loáng thoáng còn thấy chút ánh nước.

Lục Tầm khóc á?

Trong trí nhớ của tôi, tôi chưa bao giờ thấy Lục Tầm khóc.

Hồi lâu sau, Lục Tầm mới trả lời, giọng có chút nghẹn đi: “Em ấy ở nước ngoài một mình sinh con, vừa sinh xong là chồng lại c h ế t mất, cục cưng của ông đây vậy mà lại sống cực khổ như vậy.”

“Nếu như.”

“Nếu như lúc trước phát hiện sớm chút nữa, không để em ấy đi thì tốt rồi.”

Hắn kể rất thật lòng, tôi nghe mà cảm thấy lòng chua xót lại cảm động không thôi.

Khi nghe thấy câu “vừa sinh con là chồng lại c h ế t mất”, tôi không nhịn được mà buồn cười.

Đều là do cái miệng thúi của thằng nhóc Cẩu Tuân.

Lục Tầm rất nhanh đã thiếp đi.

Tôi mấy lần gọi hắn dậy mấy lần để hỏi thêm vài chuyện nữa đều không được.

Xem ra là say thật rồi.

Cuối cùng cũng xác định được —

Sau khi biết được Lục Tầm cũng thích tôi, tôi dựa vào giường quan sát hắn, lại không nhịn được mà hôn một cái.

Hôn xong lại không nhịn được mà sờ soạng.

Sau đó…

Không có sau đó nữa.

Thì ra lời đồn là thật, đàn ông say thật sự không được.

20.
Lúc tôi tỉnh lại, Lục Tầm đang ngồi trên giường quan sát tôi.

Giây phút ánh mắt chạm nhau, biểu cảm hắn trở nên rối rắm.

“Thật xin lỗi em.”

Người đàn ông xoa ấn đường: “Tối qua anh uống hơi nhiều.”

Hắn thấp giọng hỏi tôi: “Anh hôm qua… có nói điều gì không nên nói không?

“Có nói.”

Tôi ngồi dậy, giả vờ bình tĩnh nhìn hắn: “Anh nói anh thích em.”

Lục Tầm im lặng hai giây, cười khổ: “Đúng.”

Hắn lại nhìn tôi, sau khi tỉnh rượu lại dứt khoát hơn tôi tưởng: “Chu Đại, anh thích em.”

Không biết là tiếng nhịp tim ai đập vang, sau lời thổ lộ sáng nay lại bỗng nhiên đạp mạnh mẽ vang đội hơn.

Vô cùng rõ ràng.

Hắn vô thức nắm lấy chuỗi vòng trên tay: “Anh tưởng em thấy anh đeo chuỗi Phật châu này thì sẽ biết chứ.”

Tôi không hiểu gì cả.

“Vòng tay người khác tặng cho anh, sao mà em biết được?”

“Người khác?”

Lục Tầm cũng ngạc nhiên: “Không phải em tặng anh cái này à?”

Tôi nhìn chằm chằm cái vòng tay, chả có tí ấn tượng gì cả.

Đến khi Lục Tầm nói về thời gian tặng, tôi mới mơ hồ phát hiện ra —

Có lẽ là tôi tặng thật đó.

Nhưng tôi hoàn toàn không biết gì hết.

Lúc học cấp 2, tôi và Lục Tầm thi đấu với nhau, quy định ai thua sẽ phải cạo trọc, cuối cùng tôi thắng với kết quả sát sao.

Sau khi Lục Tầm cạo trọc, nhìn như đại ca trong mấy phim hoạt hình vậy.

Vừa lúc khi đó là sinh nhật Lục Tầm, tôi đã nhờ giúp việc mua giúp tôi một món quà, yêu cầu duy nhất là thể hiện rõ được sự ngốc nghếch của hắn.

Tình cờ hôm đó tôi phải đi xem hòa nhạc, khi nghe giúp việc đã chuẩn bị xong quà cũng không thèm xem qua mà đưa ngay cho Lục Tầm.

Tôi xoay đầu nhớ lại, hình như đúng là từ lúc đó, chuỗi Phật châu chưa bao giờ rời khỏi người Lục Tầm lần nào cả.

21.
Chúng tôi nhìn chuỗi Phật châu đến ngẩn người.

Thật lâu sau, Lục Tầm cười nói: “Không ngờ là như vậy, vòng tay mà anh giữ gìn nhiều năm hóa ra là do giúp việc nhà em tặng.”

Tôi đỏ mặt: “Thì bác nghe theo gợi ý của em mà chọn, coi như là em tặng đi.”

Xuất phát từ chột dạ, tôi bắt đầu đánh trống lảng: “Nhưng mà, hình mẫu lý tưởng anh nói với mọi người giống hệt như Đàm Vi.”

“Tất cả mọi người đều nghĩ là anh thích cô ấy.”

Lục Tầm thở dài: “Tuổi trẻ thích sĩ diện, hai nhà lại còn đối chọi gay gắt, anh không dám thừa nhận mình thích em.”

“Lúc người khác hỏi đến, anh cố ý chọn những điểm khác hoàn toàn với em kể ra, sợ họ phát hiện lòng mình.”

Vậy cũng hợp lý, hình mẫu lý tưởng mà hắn miêu tả đúng thật là khác hoàn toàn với tôi.

Hắn nói rằng thích người mặc quần trắng, tóc đen, dịu dàng xinh xắn.

Mà tôi trong trường lại là thành phần cá biệt, quần áo lúc nào cũng được cắt ngắn hơn mọi người, hai tháng đảo ngói một lần.

Dù sao trường học cũng không quản được tôi.

Lục Tầm phủi tàn thuốc lá đi: “Mỗi lần nhắc đến, anh đều lo sợ người khác sẽ phát hiện ra tâm tư thật sự của mình, làm gì có sức đi nhìn xem người khác nghĩ thế nào đâu.”

Trong phòng lần nữa trở nên yên tĩnh.

Dường như tất cả mọi hiểu lầm trong những năm qua đều được cởi bỏ.

Phá vỡ sự yên tĩnh đó là tiếng Lục Trầm thấp giọng hỏi: “Tối qua anh có làm gì em không?”

“Không có.”

Tôi nhún vai: “Anh không được.”

Lục Tầm: ?

Hắn giả vờ tung chăn ra: “Thế giờ làm lại nhé?”

Chăn tung ra bị tôi ném về: “Thay quần áo đi, em phải về với Noãn Noãn.”

“Được.”

Nhắc tới Noãn Noãn, Lục Tầm lập tức rời giường: “Hai ngày nữa cho Noãn Noãn tiêm vắc xin nhé em.”

“Với lại, răng con bé giống như bị sâu răng rồi, hay là hôm nay dẫn đi nha khoa xem thử đi.”

Thấy hắn vừa nhắc tới Noãn Noãn là hắn nói mãi không thôi, tôi lúc này chợt nhớ ra, vẫn cần phải giải thích cho hắn về chuyện này.

Thậm chí hắn còn chưa biết Noãn Noãn chính là con gái mình.

Trên xe, tôi cố tình hỏi: “Cũng có phải con anh đâu, anh để ý nhiều vậy làm gì?”

Lúc dừng đèn đỏ, Lục Tầm nghiêng đầu nhìn tôi: “Ai nói anh không phải chứ?”

“Hôm tiệc thôi nôi là chính Noãn Noãn chọn anh đó nha.”

Hắn vươn tay qua ghế phó lái, nắm lấy tay tôi.

“Em không cần thử lòng đâu, anh nói sẽ chịu trách nhiệm thì sẽ làm mà.”

22.
Nhà tôi chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.

Ba tôi không muốn Noãn Noãn qua ở với nhà họ Lục, cả nhà Lục Tầm cũng không giận miếng nào, chuyển thẳng qua đây ở luôn.

Một nhóm người vây quanh Noãn Noãn dỗ dành.

Trong nhà còn có gia đình của nhóc cún tôi ôm theo ra nước ngoài 2 năm trước.

Dì Lục ôm Noãn Noãn, càng nhìn càng thích.

“Thật sự là chọn hết ưu điểm của ba mẹ luôn rồi, mắt thì giống Đại Đại nè, còn cái mũi lại giống Tiểu Tầm.”

Lục Tầm đứng bên cạnh, vô cùng dịu dàng nhìn về phía Noãn Noãn.

Trong lòng tôi mềm nhũn.

Tôi nắm tay hắn, nhẹ giọng cười: “Con cũng thấy vậy ạ, cái mũi y hệt Lục Tầm luôn.”

Lúc mọi người đang chơi đùa với Noãn Noãn, tôi kéo Lục Tầm lên phòng.

Trong phòng lắp một tấm rèm rất dày, che hết ánh sáng nên có chút tối tăm.

Lục Tầm thuận thế ôm tôi vào lòng, dựa vào cửa cười hỏi: “Gấp như vậy à?”

Tôi vòng tay qua cổ hắn: “Lục Tầm, lúc trước khi em sinh Noãn Noãn bị muộn hơn so với ngày dự sinh tận hơn một tháng.”

“Lúc sinh con cũng rất đau, một mình em ở trong phòng mổ sợ c h ế t khiếp.”

“Lúc đó em đã ước rằng, nếu anh ở đây thì tốt rồi.”

Tôi vùi mặt vào vai hắn, cảm nhận được sự kinh ngạc và cứng ngắc của hắn: “Lục Tầm, Noãn Noãn là con ruột của anh đó.”

“Thằng nhóc Cẩu Tuân lừa anh đó, em từ trước đến nay không hề có ai khác.”

Lục Tầm im lặng thật lâu.

Một lúc sau.

Hắn ôm mạnh tôi vào trong lòng: “Anh xin lỗi, lúc em cần lại không thể ở bên cạnh em.”

Rõ ràng là do tôi bỏ trốn, vậy mà giờ hắn lại đau lòng xin lỗi.

Nhưng mà.

Cha này ngoài miệng vừa xin lỗi xong, cơ thể lại không hề khách khí mà có phản ứng.

Tôi đẩy đẩy hắn: “Buông ra đê, anh cấn em rồi.”

“Không có đâu.”

Lục Tầm cúi đầu hôn tôi, nhại lại giọng điệu tôi lúc sáng: “Anh không được.”

Tôi dở khóc dở cười.

Nói rồi mà, người đàn ông này lòng dạ hẹp hòi lắm, vậy mà vẫn còn nhớ rõ lời nói lúc sáng.

“Noãn Noãn còn ở dưới nhà đấy.”

“Không sao, dưới lầu vẫn còn ông ngoại và ông bà nội mà, thêm hai bảo mẫu với chín con chó nữa.”

Lục Tầm vén áo tôi lên, thăm dò vào trong.

Cảm giác vừa quen lại vừa lạ này, dễ dàng khơi dậy tất cả ham muốn của tôi.

Lục Tầm ôm tôi vào lòng.

Cửa phòng bị đụng vào phát ra tiếng vang cót két.

Trong phòng tối đen.

Lục Tầm vén mái tóc mướt mồ hôi của tôi ra sau tai, thấp giọng thờ dài: “Suốt hai năm nay, anh đã tìm em không biết bao nhiêu lần, thế nhưng tin tức lại bị ba giấu rất kĩ.”

Hắn nhéo nhẹ trên eo tôi vài cái, đợi đến khi tôi nhột mới chịu rút tay về.

“Đúng rồi.”

Tôi cản bàn tay xấu xa của Lục Tầm lại, hỏi hắn: “Sao có tin đồn là hai nhà Lục Đàm muốn bàn chuyện cưới xin cơ mà?”

Nhắc tới cái này, khóe miệng Lục Tầm khẽ giật.

“Không phải là hôn sự của bọn anh, cái đó là cho chó đấy.”

“Nhưng em bắt cóc nó đi mất rồi…”

Tôi sửa lời cho hắn: “Là do nó đi theo em.”

“Được.” Lục Tầm nở nụ cười: “Sau khi em mang cún đi, anh lại nuôi thêm một con cún khác nữa, lần này là chó đực.”

“Sau đó nó nhìn trúng chó nhà Đàm Vi, trốn sang nhà họ Đàm ở luôn.”

“Nó sống c h ế t không chịu về nhà, anh hết cách đành thương lượng cho nó sang bên đó ở rể luôn.”

“Chỉ có vậy thôi á?”

“Chỉ có vậy thôi.”

Lục Tầm xoa mày: “Mấy lời đồn thổi trong giới này quá đáng thế nào, cũng đâu phải là em không biết đâu.”

Đúng thật nhỉ.

Hồi còn đi học tôi khá là siêng năng, sáng nào cũng dậy sớm chạy bộ, vài lần đi ngang qua nhà Lục Tầm còn bị người khác chụp hình lại, đồn thổi thành tôi leo lên giường của hắn cơ.

Quá đáng lắm luôn.

Tôi hỏi hắn bắt đầu thích tôi từ lúc nào.

Lục Tầm suy nghĩ: “Lúc đi học đã bắt đầu thích em rồi.”

Nói xong, hai tay hắn véo nhẹ lên lưng tôi: “Còn nếu là yêu em, thì chính là hai năm trước.”

Câu cuối đặc biệt nhấn mạnh vào chữ “yêu”.

Tôi đỏ mặt, rời giường định đi tìm con gái.

Lại bị Lục Tầm kéo về lại giường.

“Ngoan, sẽ nhanh thôi.”

Tôi tin là nhanh thật.

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, tôi đã đặt niềm tin sai người.

Hai giờ sau, tôi đau nhức khắp người, run rẩy bước xuống nhà.

Đúng là người đàn ông lừa đảo!