Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Bạch Nguyệt Quang của Hoàng Đế trở lại rồi Chương 5: Bạch Nguyệt Quang của Hoàng Đế trở lại rồi

Chương 5: Bạch Nguyệt Quang của Hoàng Đế trở lại rồi

5:56 chiều – 18/05/2024

11

Khi màu trắng xuất hiện ở phía chân trời, kinh thành cuối cùng đã hoàn toàn yên tĩnh.

Hầu như tất cả mọi người đều nhảy cẫng hoan hô.

Nhưng cũng có những người đã mất đi người thân, mất đi người yêu, hay là mất đi người quan trọng nhất của cuộc đời mình, sau đó rồi ngồi trên đường khóc rống lên.

Ta cũng đã mất đi một người rất quan trọng với mình.

Thi thể của Sơn Nại,ta theo tâm nguyện cuối cùng của nàng chôn cất trên một sườn đồi xinh đẹp bên ngoài thành.

Phong cảnh ở đó rất đẹp. Ta nghĩ nàng sẽ thích nó.

Đứa bé kia là được Sơn Nại dùng cả sinh mạng bảo vệ, ta dự định đem nó mang về Linh Sơn.

Mọi thứ gió êm sóng lặng.

Ngoại trừ –

“Tại sao không thể chữa khỏi? Ta hỏi các ngươi, tại sao chân của ta không thể chữa khỏi? Và trên cơ thể ta có nhiều vết thối rửa, các ngươi chẳng lẽ không nghĩ ra phương pháp nào để cho cơ thể ta không đau nữa sao?”

Ta còn chưa vào tẩm cung của Chu Quân Ngật, đứng ở cửa, ta đã nghe thấy tiếng gầm gừ của hắn.

Đúng rồi. Tối ngày hôm qua, hắn ta do dự không quyết khi cầm kiếm. Kết quả là cửu vĩ hồ có cơ hội đốt nguyên thần.

Chu Quân Ngật ở một bên đã bị thương bởi yêu lực cường hãn. Đôi chân tuy còn đó nhưng như hai khúc xương khô.

Và khuôn mặt hắn ta cũng bị dính máu yêu, dẫn đến hủy dung.

Ngay cả những vết loang lổ trên cơ thể hắn cũng không ngừng mưng mủ, cơn đau sẽ càng ngày càng trầm trọng hơn, cho đến khi hắn cuối cùng chết vì đau đớn.

Tất cả Ngự y đều quỳ xuống đất. Dưới cơn thịnh nộ của Đế vương, một câu nói liền quyết định sống chết những người này .

“Bệ hạ, thần thật sự không có biện pháp. Vết thương này người bình thường không thể chữa khỏi, muốn chữa trị, e rằng phải thỉnh một vị tiên nhân ra tay”

Dứt lời, một người trong đám thái y thấy được ta, vội vàng mở miệng nói:

” Hoàng hậu nương nương, ngài mau tới cứu bệ hạ đi.”

Ta nhìn hắn một cách lạnh lùng.

“Vương thái y chẳng lẽ là nhớ nhầm, ta sớm đã không phải là hoàng hậu của các ngươi, xin sau nay không cần xưng hô như vậy với ta.”

Thái y không dám lên tiếng.

Chu Quân Ngật lúc này đang nằm trên giường, nhìn thấy ta tới liền cố gắng ngồi dậy.

Nhưng ở đôi chân đã không còn cảm giác gì, chỉ cần cử động nhẹ trên cơ thể cũng đau đến mức khó thở.

“Tưởng Dung, Tưởng Dung… nàng mau mau cứu ta, mau mau cứu ta có được hay không?”

Hạ Phàm đi theo sau lưng ta, lấy ra một bình sứ từ trong tay áo.

“Lần này chúng ta xuống núi, trưởng lão đã cho chúng ta rất nhiều đan dược, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Lọ đan dược này có thể chữa khỏi yêu độc trên người hắn.”

Sau đó, Hạ Phàm đưa cho ta lọ đan dược này.

“Tưởng Dung, nhanh đưa cho ta, đưa cho ta.”

Nghe Hạ Phàm nói, trong mắt Chu Quân Ngật ánh lên tia hy vọng, không ngừng đưa tay ra, muốn lấy lọ đan dược trong tay ta.

Ta lắc nó với hắn ta.

“Muốn nó?”

Chu Quân Ngật gật đầu một cái:

“Tưởng Dung, chờ ta khôi phục tốt. Ta lại lần nữa lập nàng làm hoàng hậu, thật ra từ đầu đến cuối ta chỉ thích duy nhất một mình nàng. Thẩm Dung Nhi… Chẳng qua là thuở còn trẻ không có được, mới để cho ta nhớ đến nay. Nhưng bây giờ ta thực sự hiểu rằng từ đầu đến cuối, từ ngày chúng ta gặp nhau, nàng là người duy nhất trong trái tim ta. Đan.”

Hắn đang thâm tình thổ lộ.

Ta đang… đổ hai viên thuốc trong bình ra, sau đó ta từ từ đưa hai viên đan đó đến trước mặt Chu Quân Ngật.

Khi hắn định đưa tay ra lấy thì ta lập tức nắm chặt nó, sau đó hai viên thuốc màu trắng trong chốc lát biến thành bột.

Ta cố tình đưa tay ra xa hơn rồi rải hết bột ra. Nó không hề chạm vào hắn ta chút nào.

“Hoa Tưởng Dung! Ngươi đang làm gì vậy? Tại sao ngươi lại phá hủy hai viên đan này!”
Chu Quân Ngật sửng sốt một lúc, sau đó gầm lên lớn.

Hắn nhìn ta chăm chú, vẻ dịu dàng trong mắt hắn không còn nữa, trong mắt hắn tràn đầy tức giận.

Đúng vậy, suy cho cùng thì đó là vì bộ dạng nửa chết nửa sống của hắn ta bây giờ.

Dù có bao nhiêu tình yêu thì điều quan trọng nhất với hắn bây giờ là có được một đôi chân khỏe mạnh và khỏi những vết thương trên người khiến hắn đau rát.

Nhưng, làm sao ta có thể hoàn thành mong muốn của hắn?

“Tại sao ta không thể hủy nó? Đan là của ta. Ta muốn thì ta có thể cho ngươi, nhưng nếu ta không muốn thì ngươi có thể làm gì được ta?”

Lời nói của ta vô cùng cuồng vọng. Dù đây là trong thâm cung mà xung quanh lại có rất nhiều cung nữ và thái giám.

Nhưng vậy thì sao?

Nếu Chu Quân Ngật hắn cố chấp làm theo ý mình, trong đầu toàn tình yêu, hắn đã khiến tình hình kinh thành vượt khỏi tầm kiểm soát, mới khiến nhiều người sẽ chết một cách bi thảm như vậy.

Những người đó vô tội, và Sơn Nại của ta cũng vậy.

Vì vậy, việc có người phải bồi thường cho những người chết không rõ nguyên nhân là điều đương nhiên.

“Là hoàng đế, ngươi không hoàn thành nghĩa vụ, cũng không bảo vệ được thần dân của mình. Một người như vậy làm sao có thể xứng đáng với trọng trách lớn như vậy?”

Nói xong, ta quay người nhìn ra ngoài cung điện.

Lúc này đại quân hẳn là đã lần lượt tiến vào cửa cung rồi phải không?

“Ta quên nói với ngươi, lúc vào cung gặp Chu Hữu Khanh, đường đệ của ngươi, con trai của Tề vương. Ban đầu ngươi cùng ta nói, tiên hoàng không có năng lực cai trị thiên hạ, nên ngươi đã cùng với Vương thúc cùng nhau tạo phản bức vua thoái vị, nhưng hắn nửa đường phản bội, suýt chút nữa đã giết chết ngươi. Ngươi cuối cùng cũng lên ngôi, tiên hoàng bị ngươi bắt làm tù binh, Tề vương chết vào ngày ngươi lên ngôi. Về phần đường đệ ngươi, Chu Hữu Khanh, hắn sớm chạy thoát thân.”



Ta vừa nói chuyện vừa quan sát vẻ mặt đang thay đổi của hắn.

“Ai có thể ngờ rằng ta vừa gặp Chu Hữu Khanh. Hắn thế mà giỏi nói chuyện và có vẻ ngoài ưa nhìn. Hắn có vẻ không tệ như ngươi nói phải không? Ta cũng đã hỏi một số người già, và xem ra tính cách của Chu Hữu Khanh giống một vị hoàng đế hơn, cho nên hôm nay hắn tới đây, thứ nhất là để báo thù cho cha mình, thứ hai là để lấy lại tất cả những gì vốn là của hắn.”

Ta mỉm cười.

Đã bị tàn phế như thế này, giờ đây chiếc ngai duy nhất không thể giữ được nữa.

Việc từ trên mây rơi xuống đáy bùn chắc hẳn còn đau đớn hơn cả cái chết đối với một người từng ngồi trên ngai vàng.

Nhưng, ta cảm thấy rất hạnh phúc.

Mặc dù ta đã biết hắn được bốn năm và đã kết phu thê với hắn được ba năm.

Nhưng tất cả những tình cảm đã hóa thành tro bụi từ lúc ta biết hắn phản bội mình.

“Hoa Tưởng Dung! Ngươi thật sự có tim sao? Chúng ta là phu thê đã ba năm, ta đối xử với ngươi như nào! Cho dù cuối cùng ta có làm sai điều gì, lòng ta đối với ngươi vẫn chưa bao giờ thay đổi. Tại sao không thể cho ta một cơ hội? Được rồi, ngay cả khi ngươi không muốn cho ta một cơ hội, tại sao ngươi thậm chí không cho ta đan dược, tại sao lại trơ mắt nhìn ngôi vị hoàng đế của ta bị người khác cướp đi, ngươi hận ta đến vậy sao? ?”

Chu Quân Nhất gầm lên lớn.

Hắn rất không cam lòng như vậy. Không cam lòng khi ta không có giống như những người cô nương khác vì hắn bội bạc tình nghĩa mà mất hết lý trí, không cam lòng ta không có vì hắn di tình biệt luyến mà ưu sầu thương tâm, càng không cam lòng khi hắn rõ ràng đã nói lời xin lỗi nhưng ta không có lựa chọn tha thứ.

Nhưng, dựa vào cái gì?

“Chu Quân Ngật, làm chuyện sai là ngươi, cho đến bây giờ đều không phải là ta.”

Ta là Lâm Niệm, là đệ tử tiên môn, là để tự thân truyền chưởng môn Lâm Li hết lòng dạy dỗ, Trên người ta từ nhỏ đã gánh vác trọng trách, trừ ma vệ đạo, che chở bảo hộ thiên hạ chúng sinh!

Chuyện nữ nhi trường tình vốn là một chuyện sai lầm.

Hôm nay dù sao cũng bình yên, cũng coi như là đặt dấu chấm hết cho chuyện này.

12

Chu Hữu Khanh trở thành hoàng đế mới. Hắn ta thực sự rất tốt.

Trong sự việc kinh thành lần này, rất nhiều người đã chết oan uổng vì sự bất cẩn của Chu Quân Ngật.

Nhưng Chu Hữu Khanh, người vốn luôn trốn tránh sự truy đuổi, vào lúc này đã có thể tiến lên và dẫn dắt thuộc hạ của mình bảo vệ người dân kinh thành bất chấp sự an toàn của bản thân. Về phần Chu Quân Ngật, một vị hoàng đế bại trận đương nhiên không có kết cục tốt đẹp.

Giống như hắn đã làm trước đây.

Hắn và hoàng đế tiền nhiệm Chu Huyền Cảnh bị giam trong ngục tối sâu trong cung điện. Chu Huyền Cảnh đã bị giam trong ngục tối gần mười năm.

Vị hoàng đế từng có tinh thần cao ngạo này giờ đã trở nên có chút điên cuồng.

Toàn thân trên dưới đều dơ bẩn, trên tóc còn có bọ chét.

Hắn ta suốt ngày dựa vào tường, thỉnh thoảng cắn ngón tay và vẽ một nữ tử lên tường bằng máu.

“Lúc đầu, hoàng thúc và nữ tử trên bức họa tường này- hoàng hậu được nhiều người ghen tị ở bên nhau. Tuy nhiên, dục vọng tình yêu của ông ta nhạt dần đi, hoàng thúc cuối cùng trở nên lạnh lùng. Ông ta đã phản bội trái tim mình. Sau đó người phụ nữ đó nản chí, cuối cùng nàng ấy đã chọn rời khỏi kinh thành, hẳn là sống một cuộc sống thoải mái đi, phải không?”

Chu hữu khanh dứt lời, cũng không nhịn được lắc đầu một cái.

Chu Huyền Cảnh lúc này giống như hoàn toàn không nghe được tiếng người khác, hắn hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, cuối cùng tự lẩm bẩm:

“Thục dung, Khúc thục dung… Quay lại đi, quay lại với ta có được không? Thục dung, ta trách sai nàng rồi, ta thực sự đã sai. Bây giờ ta rất hối hận.”

Quả nhiên là đáng đời.

Về phần Chu Quân Ngật ở phòng giam bên kia, thân thể tiếp tục bị ăn mòn, nếu đến gần một chút, hắn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi thắn.

Ta che miệng và mũi nhưng không đến quá gần.

Giống như lúc hắn nhốt ta trong cung, hắn sợ ta là yêu quái nên xích ta lại, nhưng lại không dám bước vào.

Bây giờ đến lượt ta không thích hắn ta.

“Tưởng Dung… nàng tới gặp ta.”

Hắn cười toe toét muốn cười, nhưng tốt nhất là không nên cười, khóe miệng miếng thịt thối càng thêm ghê tởm.

Ta dùng khăn tay che miệng và mũi, gật đầu:

“Đúng vậy, để xem ngươi thực sự còn sống hay không.”

Xem ra ông trời không chịu nổi việc hắn làm, cho nên dù sao cũng được phép nán lại với bộ dạng của hắn lúc này, sống thêm một ngày nữa sẽ là một cực hình tàn khốc.

Nghe vậy, ánh sáng trong mắt hắn tối sầm lại.

“Nàng thật sự ghét ta đến vậy sao?”

“Nếu không thì sao? Chu Quân Ngật, trước dây là mắt ta không tốt, như thế mới thích ngươi. Đây là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ta, sau này nghĩ lại, ta cũng chỉ là mỗi ngày cảm thấy ảo não hối hận, ta cảm thấy mắt mình bị mù. Và ta chưa bao giờ cảm thấy ba năm đó có gì tốt đẹp, bởi vì lúc đó ta không còn ký ức và quên mất chức trách của ta. Cho nên… Giống như ngươi như vậy ích kỷ, nhát gan lại không bảo vệ được dân chúng của mình, lẽ ra phải chết từ lâu rồi. Còn sống, cũng chỉ là lãng phí thức ăn.”

13

Thẩm Dung Nhi tỉnh lại. Lần này là Thẩm Dung Nhi thật sự.

Nàng thực sự tươi sáng và vui vẻ như những lời đồn thổi.

Mặc dù cửu vĩ hồ đã chiếm giữ cơ thể nàng suốt bảy năm, và ngay cả khi nàng tỉnh lại và phát hiện ra mình có thai, nàng cũng chỉ suy sụp trong giây lát.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng đã vui vẻ trở lại.

Thẩm Dung Nhi chủ động đến gặp ta, nói cho ta một bí mật lớn.


Nàng ấy cũng không phải là Thẩm Dung Nhi thực sự. Tên nàng ấy là Tô Khởi và nàng ấy đến từ một thế giới khác.

Năm đó, Thẩm Dung Nhi thật đã chết đuối trong ao khi rơi xuống nước, và nàng chỉ là một người đến từ thế giới khác tình cờ ở trong cơ thể này.

“Mỗi nữ nhi trong gia tộc chúng ta đều có số mệnh riêng khi đến tuổi trưởng thành. Chẳng hạn như ta bị buộc phải đến đây, ta cần phải lựa chọn giữa việc tìm kiếm một người đàn ông thực sự yêu mình hoặc bước vào tiên môn và từ đây đoạn tuyệt tình ái”.

Ta nhớ lại những tin đồn về nàng ấy ở kinh thành.

“Cho nên, ngươi chọn cái sau.”

Tô Khởi gật đầu, một bát thuốc phá thai vừa mới được đưa ra, còn nóng hổi đặt trước mặt cô.

“Nữ nhi trong nhà chúng ta đa số đều sẽ gặp phải tai họa tình ái, thật bi thảm. Vì ta có quyền lựa chọn nên đương nhiên ta chọn cái sau. Đáng tiếc, sau khi ra ngoài lang thang không bao lâu, thân thể của ta đã bị cửu vĩ hồ chiếm đoạt. Kết quả là ta vẫn chưa tìm được vị trí của tiên môn… may mắn thay ta đã gặp được ngươi.”

Nàng nháy mắt với ta. Ta cũng hiểu được ý của nàng.

”Ngươi muốn cùng ta về tông môn sao?”

“Đúng vậy!”

Vẻ mặt Tô Khởi trở nên nghiêm túc, nàng nói từng chữ một:

“Ta biết nếu muốn tiến vào tiên môn, trách nhiệm của để tử tiên môn, cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Cùng một người đàn ông yêu đường, ruột gan đứt từng khúc, còn không bằng trở thành để tử tiên môn, ngày ngày học tập sau đó xuống núi trừ yêu hàng ma, có thể bảo vệ thiên hạ. Ta cảm thấy, điều sau càng có ý nghĩa.”

Vân tông sẽ không từ chối bất cứ người nào thật lòng cầu học.

Đặc biệt có thể thấy Tô Khởi quả thực là một người có tiên căn tuệ cốt, thiên phú của bản thân mạnh hơn nhiều so với đệ tử bình thường, quả nhiên là rất thích hợp trở thành để tử tiên môn.

Ta hỏi nàng:

“Vậy ngươi đã nghiêm túc quyết định không có đứa trẻ trong bụng rồi à?”

“Tất cả đều là sai lầm. Và đứa trẻ này không thích hợp để đến thế giới này.”

Ánh mắt cô không hề cảm thấy buồn bã chút nào.

Bát thuốc phá thai dần nguội đi, cô vui vẻ uống hết.

“Chậc, đắng quá.”