Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Bạch Nguyệt Quang của Hoàng Đế trở lại rồi Chương 4: Bạch Nguyệt Quang của Hoàng Đế trở lại rồi

Chương 4: Bạch Nguyệt Quang của Hoàng Đế trở lại rồi

5:55 chiều – 18/05/2024

8

Chu Quân Ngật lại tới tìm ta.

Lần này, hắn mang theo chiếc diều giấy tự tay làm lúc mà Thẩm Dung Nhi chưa quay lại.

“Tưởng Dung…con diều này đã từng là ngươi thích nhất.Khi đó ngươi còn nói, nếu có một ngày ta chọc giận ngươi, chỉ cần ta lấy con diều giấy ra, ngươi nhất định sẽ tha thứ cho ta. Ngươi nói đi, có đúng hay không?”

Trong mắt hắn có chút dè dặt, hy vọng ta có thể cho hắn câu trả lời hắn muốn.

Ta nhìn con diều giấy và cố cưỡng lại mong muốn xé nó thành từng mảnh.

Ta tức giận, bình tĩnh cảm nhận xung quanh và nói với một nụ cười quyến rũ:

“Đúng, lúc đó ta đã nói như vậy. Nếu ngươi lấy ra thì ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Hoa Tưởng Dung đáp ứng, trong lòng chỉ muốn vứt con diều đi.

”Có thật không? Tưởng Dung, ngươi nguyện ý tha thứ cho ta? Nguyện ý ở bên ta lần nữa sao?”

Chu Quân Ngật không giấu được sự kinh ngạc trong mắt, thậm chí còn muốn đi tới ôm ta.

Nhưng là ta tránh rất nhanh, ngay cả đầu ngón tay đều không để cho hắn chạm phải.

“Ta có thể tha thứ ngươi, nhưng ta không thể dễ dàng tha thứ việc bên người ngươi có những ả đàn bà khác. Chu Quân Ngật, đây là những lời mà ngươi đã từng cam kết. Nếu như ngươi muốn Tưởng Dung ta hoàn toàn tha thứ cho ngươi, chung ta khôi phục lại từ trước, ngươi hẳn biết phải làm như thế nào đúng không?”

Ta cố ý nói như vậy và trong dự liệu thấy được vẻ mặt bối rối của hắn.

Bạch nguyệt quang, là người đang mang trong mình đứa con của của hắn.

“Bây giờ ngươi phải ra lựa chọn, ngươi muốn bạch nguyệt quang hay là ta?”

“Tưởng …Dung, Dung Nhi, nàng ấy hiện tại đang mang bầu. Ta…”

“Chẳng lẽ là ngươi muốn làm tề nhân chi phúc(*)? Hay là ngươi đối với ta cũng không có nặng tình như vậy, cho nên ngươi còn muốn bảo vệ Thẩm Dung Nhi, nếu đã như vậy sao ngươi mỗi ngày còn tới giả bộ thâm tình với ta?”

(*): thê thiếp hòa hợp, Tề nhân chi phúc là một câu thành ngữ bắt nguồn từ Mạnh Tử: “ Người nước tề có một vợ một thiếp”

Ta trực tiếp cắt đứt lời của hắn, cố ý nói một cách tuyệt tình, thúc giục hắn đưa ra quyết định cuối cùng.

Hạ Phàm tuy rằng không hiểu nguyên nhân, nhưng cũng lập tức bênh vực:

“Đại sư tỷ của chúng ta là đệ tử yêu quý nhất của chưởng môn, cho dù trong toàn bộ tông môn, nàng cũng là người duy nhất. Nếu như ngươi đối với Đại sư tỷ không thể một lòng một ý, còn không bằng sớm rời đi, dù sao nếu ngươi chọc Đại sư tỷ thương tâm, tất cả tông môn chúng ta sẽ không buông tha ngươi!”

Đúng rồi, hiện tại ta còn nhiều hơn một thứ có thể đặt cược. Đó chính là tiên môn.

Hỏi xem trên đời này, Làm sao có thể khiến một vị hoàng đế được lòng dân hơn?

Đó chính là để cho thiên hạ tin tưởng hắn là thiên mệnh.

Ví dụ như cưới tiên nhân là ta, như vậy ngôi hoàng đế của hắn sẽ ngồi ngày càng vững chắc.

“Ngươi phải đưa ra lựa chọn. Chu Quân Ngật, nếu ngươi còn do dự như vậy coi như chúng ta …”

” Được !”

Không đợi ta nói xong, Chu Quân Ngật rốt cuộc hạ quyết tâm, quét mắt xung quanh một lượt rồi cuối cùng rơi vào người ta, trong mắt tràn đầy thâm tình.

“Đã như vậy, ta sẽ phế bỏ Thẩm Dung Nhi, đứa trẻ ta cũng sẽ không giữ. Từ nay bỏ trống hậu cung, chỉ cần duy nhất mình ngươi.”

A, đây là đế vương vô tình sao?

Ta khẽ cười một tiếng, sau đó nhận lấy con diều trong tay hắn:

“Được rồi, vậy ta chờ tin tức tốt của ngươi. Một ngày có đủ hay không? Ngày mai chạng vạng tối, chúng ta gặp nhau tại sông Hộ Thành, ta hy vọng ngươi có thể mang tin tức tốt đến tìm ta. Ta cũng sẽ mang con diều này tới, cùng ngươi nối lại tiền duyên.”

Cùng lúc đó ở một nơi hẻo lánh trong thành, một khi tức đột nhiên biến mất không thấy.

Nhưng mà vào đêm hôm sau lúc bọn ta tới.

Người tới không phải là Chu Quân Ngật luôn miệng nói yêu ta, mà là Thẩm Dung Nhi mang bụng bầu.

“Chớ đợi, bệ hạ trở lại hoàng cung đã nói hắn hối hận. Còn nói cuộc đời này chỉ thích một mình ta, tình cảm của các ngươi cũng tan thành mây khói.”

Thẩm Dung Nhi thoạt nhìn rất bình tĩnh khi nói lời này, bình tĩnh đến mức không ai có thể biết nàng đang nói dối, nàng chỉ bước từng bước một đến gần ta rồi dùng vũ lực giật thẳng con diều giấy ra khỏi tay ta.

“Nhìn thật tinh xảo, nhưng vậy thì sao? Ngươi vẫn là bị vứt bỏ, haha.”

Ta nhìn nàng, sau đó yên lặng lui về phía sau ba bước.

“Bị vứt bỏ thì như thế nào? Bị vứt bỏ nên khóc lóc chảy nước mắt nước mũi sao? Con diều tinh tế hay không không quan trọng, quan trọng là ai đang cầm nó?”

Thẩm Dung Nhi tựa hồ là có hứng thú:

“Ồ? Lời này hiểu thế nào?”

“Những lời này ý là, con diều này… Chính là trận pháp chúng ta dùng để vây khốn ngươi!”

Ta nhanh chóng điều động trong cơ thể linh lực, sau đó trong nháy mắt đã bỏ xa mười bước.

Những sư đệ sư muội dùng bùa che giấu khí tức cũng xuất hiện ngay lập tức, giống như đã luyện tập vô số lần trước đó, trong thời gian ngắn nhất, bọn họ lợi dụng đội hình do diều giấy sắp đặt để trực tiếp nhốt Thẩm Dung Nhi vào trong.

Thẩm Dung Nhi hét:

“Lâm niệm, ngươi đây là ý gì!”

Nàng đều không hiểu Hoa Tưởng Dung.

Chậc. Thẩm Dung Nhi, à, không. Hẳn là cửu vĩ hồ yêu, sắc mặt nó lúc này vô cùng lạnh, con diều giấy trong tay trong phút chốc đã biến thành tro bụi.

Nó cố gắng thoát ra khỏi trận pháp, nhưng trận pháp này được thiết kế để bẫy những con yêu quái có yêu lực mạnh mẽ. Thay vào đó khởi động trận pháp sẽ làm tiêu hao sinh mệnh của chúng ta.

“Ta ở ngoài cửa sổ đã thấy rất rõ ràng. Thẩm Dung Nhi, những cái đuôi phía sau ngươi chính là chín cái đuôi của cửu vĩ hồ, đã đến lúc bị bắt rồi!”

Đêm đó ngươi cùng lão đạo sĩ liên hợp nói ta là hồ yêu hóa thân, hồ yêu thật sự, à không, nghiêm túc mà nói. Nó ở bên trong thân thể…nàng, thì ra là nàng.

Cửu vĩ hồ đang chiếm thể xác Thẩm Dung Nhi bỗng nhiên ha ha cười lớn, nhìn ta nói ra thân phận của nó, tựa hồ cũng không muốn giấu giếm nữa.

Sau đó chín cái đuôi xuất hiện sau lưng nó, mỗi một cái đều có công kích vô cùng lớn.

Nhưng cho dù như vậy, nó như cũ không thể thoát ra khỏi trận pháp.

“Lâm Niệm, làm người tại sao không đền ân báo oán chứ ? Năm đó ngươi sắp chết, ta không có giết ngươi, chỉ là cố ý phong ấn trí nhớ của ngươi, đem ngươi đưa đến kinh thành, lại tìm cho ngươi một lang quân như ý, ta đối với ngươi tốt như vậy, việc ngươi lấy oán báo ân thực sự là làm cho lòng ta nguội lạnh.”

Quả nhiên là nàng!

Sau khi ta khôi phục trí nhớ, rất nhiều chuyện đều có chút điểm liên hệ với nhau.

“Tại sao ngươi phải làm như vậy?”

Mặc dù biết là nó, nhưng ta từ đầu đến cuối cũng không nghĩ ra cửu vĩ hồ yêu tại sao muốn làm như vậy?

Nàng cười: “Còn nhớ ta cùng ngươi nói qua câu chuyện kia sao? Ta chính là muốn nhìn một chút, liệu trên thế gian này ngoài chàng ấy còn có vị hoàng đế nào khác có thể hết lòng vì người mình thích không? Ta tìm quá lâu quá lâu, ta muốn tìm được bóng dáng của chàng, nhưng là một người cũng không có. Chu Quân Ngật, tình yêu của hắn có vẻ không quá sâu đậm. Hắn hình như cũng rất yêu ta, vậy hãy để cho ta coi trộm một chút, hắn có bao nhiêu yêu ta? Nhưng ta bây giờ chẳng qua chỉ là một chấp niệm, ta cần rất nhiều máu, để duy trì sinh mệnh của ta. Những người phàm kia chết không có gì đáng tiếc… Chỉ cần ta tiếp tục sống sót, một ngày nào đó, ta…chàng.”



Bằng cách này ta có thể tìm được chuyển thế của chàng, hồ yêu đưa tay vuốt ve mặt, hốc mắt có chút đỏ, giống như là đang nghĩ tới điều gì.

“Có thể trên thế gian này… Cuối cùng không có ai giống như chàng đối với ta tốt như vậy. “

Thừa dịp nàng suy nghĩ, ta nhanh chóng động thủ cầm Đoạn thủy kiếm, sau đó trực tiếp vung kiếm về phía nàng.

Quản nàng đã từng có tình yêu như thế nào!

Ta chỉ biết được, bởi vì tình yêu của nàng muốn tính toán ta, nàng thậm chí chỉ vì đi tìm cái tình yêu hão huyền muốn dùng tất cả người trong thành bồi táng cùng nàng?

Thật sự là quá hoang đường!

Đoạn Thủy Kiếm trong tay ta hung hăng chém vào vai nàng, khiến hồ yêu chín đuôi tức giận.

Nó đỏ mắt, gắt gao nhìn chằm chằm ta:

“Lâm niệm, ngươi coi là thật không chịu cho ta đường sống sao?”

“Ngươi làm nhiều việc ác, chính ngươi xứng đáng bị như vậy!”

Vô luận có cái gì nỗi khổ, vô luận là muốn sống để gặp lại chuyển thế của người nào đều không nên hy sinh tính mạng con người.

“Không có ai vô cớ mà muốn hi sinh vì tình yêu của ngươi!”

Ta nói xong, tiếp tục thúc đẩy Đoạn Thủy Kiếm.

Cửu vĩ hồ cũng không phải là ăn chay, nó bây giờ chân chính sâu không lường được.

Cửu vĩ hồ yêu mượn một cái chấp niệm lưu lại trần gian nhiều năm tháng, yêu lực nó gắt gao nhìn chằm chằm ta, giọng cũng biến thành lạnh như băng:

” Được, nếu như thế! Vậy hãy để cho ta nhìn một chút, Lâm Niệm tiên tử, đến tột cùng là muốn giết ta! Hay là càng muốn bảo vệ tính mạng dân thành!”

Dứt lời, cửu vĩ hồ yêu thiêu đốt Nguyên Thần.

Lấy Nguyên Thần yêu lực phá vỡ kết giới bảo vệ thành.

Mọi chuyện diễn ra bất ngờ nhưng may mắn thay đã có phương án dự phòng.

Nếu như không ra bất kỳ ngoài ý muốn, coi như là kết giới này bị phá, dân chúng trong thành đã kịp thời sơ tán.

Trên người Cửu vĩ hồ yêu dấy lên ngọn lửa hừng hực, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của nó dưới ngọn lửa càng trở nên chói lóa và quyến rũ hơn.

Nó lạnh lùng: “Kết giới đã phá, Lâm Niệm, ngươi thật sự muốn cùng ta ở chỗ này dây dưa với nhau sao?”

9

Đối phó với yêu hồ chín đuôi là rất quan trọng, nhưng sự an toàn của người dân trong thành cũng rất quan trọng.

Vì vậy, để không ảnh hưởng đến tiến độ của trận pháp, nàng đã nhờ tất cả các sư đệ khác giúp đỡ Ngự Lâm quân bảo vệ mọi người, và nàng sẽ ở lại đây để đối phó với yêu hồ chín đuôi.

Trận pháp được kích hoạt, yêu hồ chín đuôi muốn nỗ lực phá vỡ trận pháp, thậm chí phải trả giá bằng chính linh hồn của mình.

Nhưng nàng cũng giống như vậy đốt cháy nguyên thần của mình, cùng yêu hồ đối chọi.

“Lâm Niệm! Ngươi đang cố chấp điều gì vậy? Ngươi muốn từ bỏ mạng sống của mình vì người dân thành phố đó? Hay là ngươi cho rằng Tị vân châu trên người có thể ngăn cản ngươi khỏi kiếp nạn này? Ngươi có bị ngu không, hãy để ta đi, nếu không chúng ta sẽ không thể sống sót!”

Cửu vĩ hồ không thể thoát khỏi trận pháp nhưng mỗi giây phút giằng co đều tiêu tốn tính mạng của cả hai chúng ta.

Vì vậy, yêu hồ muốn dụ nàng buông tha nó. Nó dụ nàng từ bỏ tất cả vì mạng sống của chính mình.

“Không thể nào!”

Nàng tiếp tục tăng cường trận pháp, ngữ khí rất kiên định.

“Ta, Lâm niệm, kiếp này muốn diệt ma trừ yêu. nhiệm vụ của ta là bảo vệ thiên hạ. nếu điều đó đồng nghĩa với việc phải hy sinh mạng sống của mình, ta sẽ không ngần ngại!”

Khi còn sống, con người luôn có những hy vọng và ước mơ của riêng mình.

Nàng hy vọng rằng khi lớn lên, nàng có thể cho cha có sống cuộc sống mà ông xứng đáng có được.

Sau đó, cha ta bị yêu quái giết. Hy vọng của ta là có thể tự tay mình trả thù cho cha.

Sư phụ đã giúp ta. Ngài đã để ta tự tay giết kẻ thù của mình và dạy ta pháp thuật, để ta trở thành đệ tử của Tiên Môn.

Cho nên hy vọng của ta sau này là hy vọng thế giới hòa bình.

Mong rằng trên đời sẽ không còn yêu quái nữa.

Mong rằng mọi đứa trẻ trên trần gian đều có thể khỏe mạnh. Cha mẹ hạnh phúc.

Cái mà ta chưa bao giờ có được, ta muốn bọn họ đều có được.

Vì vậy, chỉ cần hy sinh mạng sống của mình, ta có thể đánh đổi được hạnh phúc của hàng ngàn đứa trẻ.

Thật là đáng giá. Nó đã như thế này được một thời gian rồi.

Chu Quân Ngật hắn lại tới chỗ này !

Nàng rõ ràng đã ra lệnh cho sư đệ của mình đưa tin vào cung từ sáng sớm.

Lúc này, với tư cách là hoàng đế, Chu Quân Ngật hẳn phải đi cùng Ngự lâm quân bảo vệ người dân trong thành.

“Chu Quân Ngật, sao ngươi lại đến đây? Tại sao ngươi không bảo vệ người dân trong thành!”

Nàng không khỏi gầm lên một tiếng.

Trước mặt hắn là Thẩm Dung Nhi, người mà hắn ta coi là Bạch Nguyệt quang, trên người đầy yêu khí.

Nhưng ta cũng không có chỗ nào ổn, muốn bảo trì trận pháp này không bị phá, ta phải trả giá một ít, quần áo trên người đều nhuốm máu.

“Tưởng Dung… Hôm nay là thời hạn nàng cho ta, ta chỉ là muốn tự mình nói với nàng.”

“Ta muốn hỏi ngươi, Hạ Phàm không phải tới cung điện truyền tin cho ngươi sao? Hắn không phải kêu ngươi dẫn binh sơ tán dân chúng sao? Ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?!”

Nàng thực sự muốn phát điên.

Ưu tiên hàng đầu là nàng kiềm chế cửu vĩ hồ, những người khác sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người dân trong thành.

Khi trời sáng, những con yêu quái đó sẽ không dám đi vào, những sư đệ khác có thể giúp ta tiếp tục hoàn thành trận pháp, nhưng bây giờ…

Chuyện gì xảy ra vậy?

Chu Quân Ngật nghe xong lời này, hắn tựa hồ sửng sốt một lát.

Hắn phải mất một lúc lâu mới nói được.

“Hắn đã gửi cho ta một lá thư và nói điều gì đó với ta. Nhưng lúc đó, tất cả những gì ta có thể nghĩ là ta nhớ nàng và những lời nàng nói với ta. Ta không nghe rõ.. Còn bức thư hắn đưa cho ta, ta tiện tay đặt ở ngự thư phòng mà không nhìn qua”

Điên rồi, điên rồi. Nhất định là một người điên! Nàng thực sự tức giận sắp hộc máu.

“Chu Quân Ngật, ngươi còn nhớ mình là hoàng đế sao! Ngươi có nhớ nhiệm vụ của mình là bảo vệ thần dân của mình không!”

Cửu vĩ hồ lúc này muốn tìm sơ hở rồi trốn thoát.

“Ta biết trách nhiệm của mình, nhưng ta cũng hiểu rằng nếu hôm nay ta không đến, có lẽ sau này ta sẽ không bao giờ có cơ hội ở bên nàng, chẳng lẽ ta đã sai?”

Hắn nói đúng, đó là lỗi của nàng.

Nàng không nên đưa hắn ta kế hoạch này!

Nhưng bây giờ có nói thêm cũng vô ích , lúc này còn có chuyện khó khăn hơn, nếu có thể thành công tiêu diệt cửu vĩ hồ, ta có thể trong thời gian ngắn nhất chạy đến bên trong thành, sau đó giúp sư đệ sơ tán dân chúng.

“Chu Quân Ngật, ngươi cầm thanh kiếm này đâm vào tim Thẩm Dung Nhi, nhanh lên!”

Nàng ném Thanh Thủy Kiếm trong tay cho hắn.

Vì hắn không bị mắc kẹt trong trận pháp, nếu hắn ta có thể cầm thanh kiếm của nàng vào lúc này, đâm vào tim cửu vĩ hồ, như vậy sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến nguyên khí của nó, sau đó ta lấy linh lực hoàn toàn đem cửu vĩ hồ trấn áp.

“Bệ hạ, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, trong bụng ta còn có hài tử của chàng, chàng nhẫn tâm giết ta sao?”

Cửu vĩ hồ rơi nước mắt, trông thương tâm đến mức khiến cho người ta đau lòng.

Chu Quân Ngật dáng vẻ do dự xấu hổ cầm Thanh Thủy Kiếm, đứng giữa hai người, chậm chạp không đưa ra quyết định.

” Chu Quân Ngật, ngươi còn do dự cái gì? Giết nó đi!”

Ta sắp không kiên trì được nữa.

“Bệ hạ!” Cửu Vĩ Hồ cũng kêu lên một tiếng.

Nhưng… Chu Quân Ngật vẫn không nhúc nhích, linh lực trong cơ thể ta đã có chút không ổn.

Cửu vĩ hộ cho dù chỉ là một luồng chấm niệm, nhưng yêu lực của nó cũng rất thâm hậu.

Nó không phải là thứ mà ta có thể giải quyết một mình.

Nếu không có các sư đệ của ta hỗ trợ, nếu cứ như vậy tiếp tục, ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chết và để nó trốn thoát.

Trong phút chốc, trong cơ thể nó bùng phát mội cỗ yêu lực, máu trên người nó bắn tung tóe xuống đất nơi nào, nơi đó hoa cỏ ở đó lập tức khô héo, mà lúc này người do dự không quyết định là Chu Quân Ngật đứng ở đó, cách nàng rất gần.

Đến nỗi khi yêu lực bùng ra , vô số luồng khí như dao cắt, vụt qua cơ thể hắn, cắt đứt gọn gàng đôi chân của hắn.

Chu Quân Nghị hét thảm một tiếng, trên người cũng nhuốm vô số máu trộn lẫn yêu lực, mỗi giây phút đều ăn mòn da thịt hắn.

“Đáng đời”

Ta mắng một câu. Sau đó không chút do dự trực tiếp dùng cơ hội cuối cùng.

Đó là dùng một câu thần chú mà sư phụ đã từng dạy ta, lấy một nửa tuổi thọ mình hy sinh, vẽ ra một yêu trận, ta sẽ có cơ hội đem yêu quái hoàn toàn trấn áp.

“Dùng một nửa tuổi thọ của mình để bảo vệ người dân của một thành phố. Ta cảm thấy thật đáng giá!”

Dứt lời, ta nhanh chóng bắt đầu vẽ trận pháp, và có thể cảm nhận rõ ràng tuổi thọ cơ thể dần dần mất đi.

“Ngũ hành trói buộc, thọ nguyên vì tế. Trói yêu pháp, trấn!”

10

Ta đã thành công trấn áp chấm niệm của cửu vĩ hồ của ngàn năm trước.

Nhưng đạo hạnh của ta bây giờ không thể trực tiếp diệt nó, chỉ có thể đem nó mang về tông môn, sau đó giao cho sư phụ xử lý.

Mọi chuyện ở đây tất cả đều kết thúc.

Ta toàn thân như diều đứt dây rơi xuống đất.

Chu Quân Ngật không có chân, trên người lại không ngừng bị ăn mòn.



Lúc này hắn rên rỉ, nằm trên mặt đất lăn lộn, nhìn ta ngã xuống.

Sau đó ta đứng dậy khỏi mặt đất, hắn không ngừng đưa tay về phía ta:

“Tưởng Dung, cứu, mau cứu ta.”

Ta chỉ liếc nhìn hắn ta, nhanh chóng nhặt lấy Đoạn Thủy Kiếm rơi bên cạnh hắn ta, rồi khập khiễng tiến về phía trong thành.

Cứu hắn? Trừ khi ta mắc bệnh nặng nào đó.

Tình hình trong thành còn tồi tệ hơn ta tưởng tượng rất nhiều.

Kết giới trong nháy mắt bị phá hủy, chỉ dựa vào mấy sư đệ sư muội, căn bản không cách nào bảo vệ tất cả dân chúng trong thành.

Mà người vốn nên mang Ngự lâm quân tới, Chu Quân Ngật, cũng không thèm để chuyện này trong lòng mới hình thành thế cục như ngày hôm nay.

Chết tiệt!

Toàn bộ bên trong thành một mảnh hỗn loạn, trên đường không biết là chết bao nhiều người.

Sơn Nại không biết từ chỗ nào đi ra, trên người đều là máu, trong ngực hình như còn ôm một đứa trẻ vừa mới sinh.

Vừa nhìn thấy ta xuất hiện, đôi mắt của nàng sáng lên, vội vàng chạy đến bên ta.

“Vừa rồi lũ yêu quái đột nhiên xông vào,mọi chuyện xảy ra hết sức bất ngờ không kịp đề phòng. Giống như trước đó vài này, mẹ đứa bé này đem hết sức lực hạ sinh đứa bé cũng bị hút hết tinh nguyên, cha mẹ đứa bé không còn, ta chỉ có thể đem nó ra ngoài.”

Sơn Nại giải thích cho ta.

Ta gật đầu đem nàng bảo vệ nàng ở phía sau, sau đó cố gắng hết sức để bỏ qua mọi đau đớn trong cơ thể, tiếp tục đối phó với vô số quái vật trước mặt.

Quá nhiều, quá nhiều.

Giống như lũ muỗi phiền phức vào mùa hè, mặc dù ngươi có thể đưa tay ra và đập chết chúng nó, nhưng mà không thể ngăn được số lượng nhiều.

Mà chúng ta có một thành cần bảo vệ, và đơn giản là không có cách nào để giết chúng trong thời gian ngắn.

Ngự lâm quân mặc dù lúc ta xuất hiện cũng đã phái người thông báo, nhưng muốn tất cả mọi người lập tức tới đây, cũng không thể nhanh như vậy.

Chu Quân Ngật a Chu Quân Ngật.

Trước đây ta chỉ nghĩ rằng hắn ta không xứng làm trượng phu, nhưng bây giờ ta nhận ra rằng hắn thậm chí còn không xứng đáng làm một con người!

Hắn ta rõ ràng là một vị hoàng đế, nhưng hắn luôn có thể nghĩ về những điều phi thực tế.

Hắn không bao giờ biết điều quan trọng lúc này là gì .

Giống như lúc này, hắn ta nên dẫn Ngự lâm quân chống lại yêu quái, mà không phải là muốn cùng ta đem tất cả mọi chuyện đều nói rõ ràng, hắn nhưng chỉ muốn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, tự cho là thâm tình đi tới sông Hộ Thành.

Quá mức hỗn loạn, toàn bộ kinh thành tất cả đều quá loạn. Bảo vệ được ở đây thì lại khó bảo vệ bên kia.

“Tiểu thư !”

Giọng nói của Sơn Nại đột nhiên vang lên sau tai ta, ta quay người lại thì thấy nàng đang ôm đứa trẻ, đối mặt với ta.

Đứa trẻ bị nàng dùng hai tay dơ cao, như thể hướng tới ta.

Mà sau lưng nàng xuất hiện một con yêu quái.

Soạt, những móng vuốt mảnh khảnh của con yêu quái đâm thằng vào tim nàng .

Vốn dĩ nàng đang quay lưng lại với ta.

Nếu như nàng đứng bất động, thì đứa trẻ trong tay nàng sẽ bị xé toạc ra.

Nếu nàng né sang một bên, thì người bị thương nặng là ta đang đối phó với lũ quái vật trước mặt sẽ bị lũ quái vật phía sau sẽ lợi dụng sơ hở và giết.

Cho nên, nàng chỉ có thể dùng loại phương thức này tới bảo vệ ta cùng đứa trẻ.

“Tiểu thư rất quan trọng với ta. Đứa trẻ này mới sinh ra, chưa mở mắt để xem cuộc sống này thế nào, còn tốt ta đều bảo vệ, đều bảo vệ.”

Đây là lúc Sơn Nại ngã vào vòng tay ta và nói…những lời cuối cùng.