Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Bạch Nguyệt Quang của Hoàng Đế trở lại rồi Chương 3: Bạch Nguyệt Quang của Hoàng Đế trở lại rồi

Chương 3: Bạch Nguyệt Quang của Hoàng Đế trở lại rồi

5:53 chiều – 18/05/2024

5

Bảy năm trước, yêu nghiệt dưới núi đột nhiên hoành hành. Ta phụng lệnh sư phụ xuống núi trừ yêu.

Nhưng ở đường về, gặp một yêu vật, yêu vật kia giết chết một thôn làng.

Ta đem hết toàn lực cùng yêu vật chém giết, nhưng bởi vì khi đó ta mấy ngày liên tiếp trừ yêu, vốn là bị trọng thương, yêu vật kia lại lấy thôn dân phụ cận uy hiếp, khiến cho ta không thể không kiêng kỵ.

Cuối cùng, ta giết yêu vật kia, cứu thôn dân phụ cận.

Mà ta cũng bởi vì yêu vật đánh lén, thiếu chút nữa bị khoét tim, cũng may sư tổ từng tặng ta một viên Tị vân đan, để cho ta giữ được tính mạng.

Nhưng thương thế quả thực quá nặng.

Mặc dù ta có Tị vân đan hộ thể, có thể để cho ta không chết. Nhưng ta cũng sẽ mất đi linh lực trong một đoạn thời gian dài, giống như người phàm vậy.

Nhưng vận may của tôi thực sự rất tệ.

Thật vất vả thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhưng mới vừa tỉnh dậy lại gặp yêu quái khác.

Yêu quái kia toàn thân sương mù dày đặc, mà ta bởi vì không có linh lực, không cách nào phân biệt nó là gì.

Yêu quái không có giết ta, chẳng qua là bức bách ta ăn trùng, sau đó ta khó hiểu mất tất cả trí nhớ, tiếp yêu quái đem ta đi đến ngoại ô kinh thành.

Sau đó, ta cùng Chu Quân Ngật gặp nhau. Ta bị phong ấn suốt bảy năm trí nhớ.

Ngay tại tối ngày hôm qua, ta bỗng nhiên cảm nhận được linh lực trong cơ thể có dấu hiệu hồi phục, dưới tác động của linh lực, con sâu kia đã bị ta phun ra.

Cho nên, tối ngày hôm qua ta khôi phục tất cả trí nhớ.

Chẳng qua là linh lực của ta chưa khôi phục nên vẫn chưa thể thoát khỏi xiềng xích.

Tuy nói lão đạo sĩ kia chẳng qua là công phu mèo cào, nhưng là bùa chú của hắn xác thực là có thể vây khốn một người bình thường.

Cho nên, hôm nay ta cố ý chờ người của tông môn tới. Sư phụ từ trước đến giờ đều thương ta.

Ta mất tích bảy năm, ngài nhất định lòng như lửa đốt, trong tông môn tất cả đệ tử không thể không biết sư tỷ của mình mất tích.

Cho nên, ta ở chỗ này chờ sư đệ sư muội của ta tới.

“Điều này làm sao có thể?”

Chu Quân Ngật kêu lên thất thanh, lúc tiểu sư đệ nói ra thân phận ta,trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng không thể tin được.

“Tưởng Dung… Nàng không phải hồ ly tinh sao?”

Hắn đưa tay chỉ ta, ta biết hắn vì sao kiên định như vậy, đơn giản chính là ta ban đầu bị thương nặng mà chưa chết.

Nói cho cùng, sư tổ đưa ta Tị vân đan đã cứu ta hai lần.

Hơn nữa bởi vì lần này bị một kiếm phàm nhân làm bị thương nên tôi hồi phục rất nhanh, những vết thương đó biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, đó là lý do Chu Quân Ngật kết luận tôi nhất định là yêu quái.

Hạ Phàm vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ bất mãn, nói:

“Nàng là Đại sư tỷ trong tông môn của ta, là đệ tử thân truyền duy nhất của chưởng môn, thiên phú xuất sắc. Nếu không phải ban đầu bị yêu vật gây thương tích, lại như thế nào mất hết linh lực? Chúng ta tông môn đệ tử đã tìm kiếm nàng đã lâu, không ngờ Đại sư tỷ lại ở trong kinh thành, thậm chí còn bị các ngươi coi là yêu nghiệt, muốn đốt chết nàng!”

Cho dù lúc này Chu Quân Nhất vẫn không chịu tin, nhưng hắn cũng không nhịn được vì lời nói của tiên nhân trước mặt, không thể không tin. Hắn khiếp sợ hồi lâu.

Mà những dân chúng ở dưới đài, trước đây trong mắt bọn họ tràn đầy phẫn nộ, nhưng bây giờ lại có chút sợ hãi.

Suy cho cùng, vừa rồi mọi người đều muốn giết ta, nhưng giờ họ nhận ra rằng ta là người có thể bảo vệ họ.

Nếu tôi tìm cách trả thù, tôi sẽ nhớ rằng họ chỉ muốn ném trứng và lá rau vào tôi, rồi dẫn các đệ tử khác về Tiên Môn.

Bọn họ, thật không có hy vọng .

“Tiên nhân, chúng ta cũng là bị lừa dối a! Là quốc sư đại nhân nói ngươi là yêu, người bình thường chúng ta làm sao hiểu những thứ này chứ ?”

“Đúng vậy… Thua thiệt ta còn tin tưởng quốc sư như vậy, thì ra hắn mới là kẻ xấu!”

“…”

Đám người lập tức bất an, người người đều lên tiếng chỉ trích lão đạo sĩ.

Lão đạo kia đồng dạng cũng là sắc mặt tái nhợt, ánh mắt liên tục nhìn về phía Thẩm Dung Nhi.



Thẩm Dung Nhi sắc mặt cũng không xinh đẹp, nhưng vẫn có chút bình tĩnh.

Nàng chỉ hơi cúi đầu, sau đó không ngừng đưa tay vuốt ve bụng mình.

Mà tiếp trong chớp mắt, Thẩm Dung Nhi từ ống tay áo trong móc ra một cây chủy thủ. Với tốc độ cực nhanh và không để ai chú ý, anh ta trực tiếp dùng thủy chủ cứa cổ vị lão đạo sĩ.

“Ngươi đang làm gì!”

Hạ Phàm khẽ cau mày. Lão đạo sĩ này đối với ta ngậm máu phun người, hại ta bị nhốt ba năm, ta sẽ không dễ dàng buông tha hắn, nhưng bây giờ hắn lại chết như vậy, cũng không ở trong kế hoạch của ta.

Thẩm Dung Nhi chậm rãi dùng khăn tay lau vết máu trên con thủy chủ, trên mặt vẫn giữ nụ cười hồn nhiên.

“Tiên nhân chớ giận, vị quốc sư đại nhân này năm đó ở ta vào kinh, nói có thể cho ta mẹ qua đời làm lễ cúng, ta mới đưa hắn mang theo trở lại. Ai có thể nghĩ hắn lại dám nói Tưởng Dung tiên tử là yêu, ta cùng bệ hạ cũng là bị che đậy, mới để cho tiên tử bị ba năm khổ sở.Bây giờ sự thật bại lộ, người đáng bị trừng phạt đương nhiên sẽ bị trừng phạt.”

Nàng dứt lời, Chu Quân Ngật giống như là nghĩ tới điều gì đó, cũng gật đầu.

Ta biết hắn vì sao không truy cứu.

Đơn giản chính là bây giờ bách tính đều nhìn thấy một màn này, Trước đó bọn hắn thề rằng sẽ thiêu sống ta, con yêu quái, nhưng hóa ra ta lại là đệ tử của Tiên Môn.

Lòng dân không yên, như vậy chuyện này thì nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.

Lão đạo sĩ chính là lựa chọn tốt nhất.

Thẩm Dung Nhi lắc chủy thủ trong tay về phía ta, nghiêng đầu đầu, nở một nụ cười mà ta không thể hiểu được.

Nàng nói:

“Tưởng Dung tiên tử, ta thay ngươi báo thù.”

6

Mặc dù tình tiết nhỏ trong ngày khiến mọi người có mặt có chút bối rối.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ.

Vẫn là làm thế nào để bắt hết lũ quái vật này đang hoành hành trong kinh thành.

Mỗi khi trời tối, những con quái vật này sẽ tràn vào từ bên ngoài thành rồi đi khắp nơi để hút máu người dân.

Mỗi sáng sớm sau khi tỉnh dậy, trên đường đầy vết máu và vô số người đã chết một cách bi thảm.

Bắt những con quái vật này là điều quan trọng nhất vào lúc này.

Về những mối bất bình giữa tôi, Chu Quân Ngật và Thẩm Dung Nhi, có lẽ chúng ta chỉ có thể chấm dứt hoàn toàn sau khi những chuyện này được giải quyết.

Tuy nhiên, Chu Quân Ngật dường như không nghĩ vậy.

Ta cùng mấy vị sư đệ các sư muội trú ngụ ở một khách sạn, thừa dịp sắc trời không tối, định cùng nhau đi ra ngoài đi kiểm tra thi thể các nạn nhân.

Kết quả còn chưa đi ra ngoài, bị Chu Quân Ngật ngăn cản .

“Tưởng Dung, ta có vài lời muốn cùng ngươi…”

“Ta có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, không có thời gian ở chỗ này nghe những lời nhảm nhí của ngươi.”

Chỉ nhìn vào ánh mắt Chu Quân Ngật, ta có thể đoán ra được hắn muốn nói gì.

Dứt khoát ngắn lời hắn, không cho hắn nói xong.

Ta không nhiều thời gian như vậy, cũng không có nhàn rỗi ở đây nghe chó sủa.

“Vô luận ngươi có chuyện gì quan trọng, nhưng hôm nay ngươi phải nghe ta nói hết lời. Tưởng Dung, chuyện này là lỗi của ta, ta cũng thật lòng xin lỗi ngươi, nhưng ta sao có thể không đau lòng trong những năm qua? Ngày nào ta cũng nhớ tới ngươi, nhưng là ta… ngăn hắn ta lại”

“Chu Quân Ngật!” Ta mở miệng lần nữa.

“Ngươi có biết hay không bây giờ là giờ nào? Sắc trời dần tối, những yêu quái kia sẽ lần lượt vào trong thành, rất nhiều bách tính có lẽ sẽ gặp phải độc thủ. Mà ngươi thân là đế vương, lại còn có thời gian ở chỗ này đàm luận tư tình?”

Dứt lời, ta không có cho thêm hắn cơ hội mở miệng.

Ta nháy mắt với sư đệ, Hạ phàm gật đầu một cái, trực tiếp móc ra một tấm phù, cố định Chu Quân Ngâtk tại chỗ.

Linh lực trong cơ thể ta đang dần dần khôi phục, nhưng phải ba bốn ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Vì thế trước đó tôi phải làm phiền sư đệ của mình.

“Tưởng Dung, ta biết ngươi rất tức giận, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!”

Khi ta đi qua Chu Quân Ngật, hắn cố gắng dùng ánh mắt thâm tình nhất nhìn về phía ta, ta ngay cả một ánh mắt đều không cho hắn, tăng nhanh bước chân rời khỏi nơi này.

“Đại sư tỷ, ngươi thật là cùng người đàn ông như vậy ba năm phu thê?”

Hạ phàm tựa hồ có chút bát quái.

Đừng nói — nguyên lai ánh mắt ta không tốt, chọn trúng một người đàn ông tồi tệ.

Không chỉ tự hủy hoại bản thân mình, mà còn là nỗi sỉ nhục của mình trong khoảng thời gian này.

Giống bây giờ, đối mặt vấn đề của Hạ phàm, ta hận không thể trực tiếp tìm một cái lỗ chui vào.

Trước kia ta thật sự là nhìn không ra Chu Quân Ngật sẽ là một người như vậy.

So với việc hắn sinh hai lòng, lúc này hắn lại đặt tình yêu của mình lên trước sự an toàn của người dân thành, cố gắng bàn luận về tình yêu của mình vào thời điểm cấp bách như vậy, điều đó khiến tôi càng thêm phẫn nộ.

Ta trước kia, rốt cuộc là có bao nhiêu mù?

“Trước kia Đại sư tỷ ta ánh mắt không tốt lắm, nhưng bây giờ khôi phục. Tiểu sư đệ ngươi cũng chớ nhắc lại, dầu gì cho sư tỷ một chút mặt mũi.”

Nói xong, ta lập tức tiến về phía trước, không cho hắn cùng ta cơ hội đồng hành.

Hạ phàm mặc dù trong mắt như cũ hóng hớt, nhưng thân là tông môn đệ tử, cũng từ đầu đến cuối nhớ kỹ môn quy, cho nên cũng không có hỏi nhiều nữa, mà là cùng ta cùng đi kiểm tra thi thể nạn nhân.

“Mục đích của mấy con yêu quái này rất rõ ràng, chỉ hút máu tươi, cái gì khác cũng không muốn. Đây chắc chắn không chỉ là ngẫu nhiên. Ta nghi ngờ đằng sau nó còn có một con quái vật mạnh hơn, thao túng tất cả những điều này.”

Hạ phàm mở miệng, một lời nói trúng mấu chốt.

Ta gật đầu.

Mục tiêu như vậy rõ ràng, chúng được điều động cùng nhau trên quy mô lớn như vậy.

Đằng sau nó nhất định có một con quái vật mạnh mẽ, nhưng chúng ta vẫn chưa có manh mối, bầu trời càng lúc càng tối, những con quái vật đó cũng sắp tới.

Vì an nguy dân chúng trong thành.

Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, ta để cho mấy vị sư huynh sư muội cùng nhau kết trận, cho cả thành trì cũng bao lên kết giới.

Có kết giới bảo vệ kinh thành, những yêu quái kia trong vòng bảy ngày không có cách nào vào bên trong thành, tuy nói còn không có biện pháp bắt được con yêu quái sau màn kia, nhưng ít ra có thể cho chúng ta mấy ngày để chuẩn bị.

7

Linh lực của ta, ở ngày thứ tư toàn bộ khôi phục.

Vì vậy ta vội vàng điều động linh lực triệu hồi Đoạn Thủy kiếm mà sư phụ ban cho ta.

Thanh kiếm này là sư tổ truyền lại, so với linh kiếm thông thường có thêm một tia thần tính, vì vậy nó giúp ta khá nhiều lúc trảm yêu trừ ma.

Mấy ngày nay, yêu quái ngoài thành đều bị kết giới ngăn trở, không cách nào đi vào.

Dân chúng trong thành ngủ an giấc, có chút lệ nóng doanh tròng, mỗi ngày đều có người tới quỳ xuống cảm ơn.

Cũng có những thân nhân gặp phải độc thủ, quỵ xuống đất cầu ta cùng sư đệ các sư muội có thể giúp bọn họ.

Tóm lại, mỗi ngày đều có thật nhiều người tới quán trọ.

Chu Quân Ngật, là người tích cực nhất trong đám người.

Hầu như mỗi ngày vào thời gian này, ta vừa mở cửa phòng liền có thể nhìn thấy bóng người hắn.

Rất phiền, nhất là nhìn thấy sư đệ các sư muội ánh mắt hóng hớt. Trong lòng ta phát hoảng.

Cho nên mỗi lần nhìn thấy hắn, ta nhanh chóng đóng cửa phòng.

Nơi này dù sao cũng là dưới chân thiên tử, ta phải tuân thủ quy củ của phàm trần, nếu như ta tùy tiện đối với đế vương động thủ, sẽ dễ dàng gây ra đại loạn, đến lúc đó sinh linh đồ thán.

Cho nên, hiện giải quyết những con yêu quái kia là trọng yếu nhất.

Đến nỗi chuyện Chu Quân Ngật, ta sẽ giải quyết xong những con yêu quái này rồi xử lý sau.

Ngày thứ năm, Chu Quân Ngật hiếm thấy không có tới

Ta cũng nhàn nhã một chút.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, còn chưa tới buổi trưa, trong cung có người đưa tới cho ta một phong thư. Ký tên —— Sơn Nại.

Trong thư không có chữ, phía trên dính chút vết máu cùng với cây trâm nàng hàng ngày đeo trên đầu.

“Đại sư tỷ, có muốn chúng ta theo ngươi vào cung?”

Hạ phàm nhìn ra ta muốn vào cung, lập tức cầm kiếm đứng lên, định theo ta vào cung. Ta lắc đầu:

“Đây là chuyện riêng của ta, ta có thể giải quyết, huống chi bây giờ linh lực của ta đã khôi phục, lại có tị vân hộ thể, không có việc gì.”

Cho nên buổi trưa, ta vào hoàng cung.

Lá thư này hiển nhiên không phải là Sơn Nại sai người đưa cho ta, chẳng qua là ta muốn bảo đảm an nguy của nàng nên đã đến.

Đúng như dự đoán —— Chu Quân Ngật đứng trong cung điện nơi ta từng ở, Sơn Nại cũng quỳ ở một bên, trên tay quấn một băng vải màu trắng, giống như là bị thương.

“Tưởng Dung, những ngày qua ngươi không muốn thấy ta. Nhưng ta thật là có nhiều chuyện muốn nói với ngươi, cho nên chỉ có thể ra loại hạ sách này. Ta biết ngươi nhớ cung nữ này, cho nên làm chút thủ đoạn, để cho ngươi vào cung. Nhưng ngươi yên tâm, ta chỉ là cắt vào tay nàng và chảy chút máu. Còn lại, ta không động nàng.”

Chu Quân Ngật vừa thấy ta tới, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ cười, sau lại hốt hoảng giải thích.

Ta không nhìn hắn, trực tiếp đi thẳng tới cạnh Sơn Nại, đem nàng từ dưới đất đỡ lên:

“Sơn Nại, ngươi không có sao chứ?”

Sắc mặt Sơn Nại có chút tái nhợt, trên gương mặt còn có hai dấu bàn tay sưng đỏ.



Nàng trong mắt ngấn lệ, nhưng vẫn là hướng ta nhẹ nhàng lắc đầu.

“Nô tỳ vô dụng, để cho ngài mạo hiểm.” Nàng nói

Lời thanh âm có chút nghẹn ngào, tựa hồ đang trách móc chính mình.

Ta biết. Nàng nhất định là không muốn giúp Chu Quân Ngật để cho ta vào cung, nhưng không ngăn được đế vương là hắn, vô số thủ hạ cung nữ thái giám, mà vết thương trên mặt Sơn Nại, khẳng định cũng là do giãy giụa lưu lại.

“Không có sao, sau này ta sẽ che chở ngươi.”

Ta nắm tay nàng, từ từ truyền một ít linh lực vào cơ thể nàng,, có thể giúp nàng điều dưỡng thân thể.

Sơn Nại bây giờ là người ở nhân gian mà ta lo lắng nhất.

Vì vậy ta cũng quyết định, chờ lần này trừ yêu xong, ta sẽ đem nàng mang về tông môn, nếu như tư chất không tệ sẽ trở thành đệ tử.

Nếu là không được, sau này ở bên cạnh ta, có ta che chở cũng là tốt.

Chu Quân Ngật thấy ta chậm chạp không để ý tới hắn, nụ cười trên mặt phai nhạt ba phần:

“Tưởng Dung, ta vì muốn nhìn thấy ngươi, nghĩ hết biện pháp. Nhưng hôm nay ngươi đã vào cung, nhưng ngay cả một lời cũng không muốn cùng ta nói sao?”

“Cùng ngươi nói gì? Nói ngươi ban đầu là làm sao phản bội ta? Hay là nói ngươi ban đầu cảm thấy ta là yêu, đem ta nhốt suốt ba năm? Hay là nói ngươi khi biết ta là đệ tử của tiên môn, không chỉ không thấy có lỗi, cũng cảm thấy ngươi có thể lần nữa lung lạc ta, có thể để cho tiên môn làm hậu thuẫn của ngươi. Trợ giúp ngươi ngày càng ngồi vững ngôi vị hoàng đế? Chu Quân Ngật, ngươi cần gì phải buộc ta phải nói những lời này?”

Giả vờ hồ đồ chẳng lẽ không được sao?

Chu Quân Ngật sắc mặt khó coi, hắn giống như là muốn tranh cãi, nói mấy câu không phải như vậy.

Có thể mỗi một câu ta nói đều đánh trúng tâm hắn, vô luận thế nào cũng không thể chối, cũng chỉ là chột dạ.

Ta không ngốc, cũng không phải là không nhìn ra được.

Mà mục đích chuyến này của ta, vốn cũng chính là vì mang Sơn Nại đi, vì vậy cũng không muốn cùng hắn nói nhảm nhiều.

Trực tiếp mang Sơn Nại ra cung điện.

Chu Quân Ngật ý đồ đuổi theo, nhưng trên người ta mang theo không ít bùa chú, đặc biệt là đêm nay lại có kế hoạch khác, vì vậy sử dụng một tấm bùa chú, để cho hắn đứng yên tại chỗ cũng không là chuyện khó khăn.

Ta trước đem Sơn Nại đưa tới cửa cung, hạ phàm ở ngay cửa tiếp ứng. Sau đó ta lại vào cung.

Dựa theo trí nhớ, ta tìm được cung điện Quan Thư cung nơi mà Thẩm Dung Nhi ở, nhưng là sủng phi không nên ở nơi này.

Nhưng mỗi cô nương ở trong này cuối cùng đều ở lại cung điện.

Đóng cửa không phải là ý kiến tốt.

Vô luận là Lý Yên Nhiên đã được hoàng đế trước sủng ái, hay những nữ nhân ngày xưa kia, hầu như ai cũng gặp được kết cục bi thảm.

Cũng không biết Chu Quân Ngật nghĩ như thế nào, lại để cho Thẩm Dung Nhi sống ở loại địa phương này.

Ta sắp đến gần quan thư cung, ta đã dùng bùa để che dấu toàn bộ khí tức.

Dù là pháp lực cao thâm, cũng khó mà phát hiện. Ta tiến vào quan thư cung, nơi đó rất khác so với ta tưởng tượng.

Trong này bố trí rất tinh xảo, bên trong người hầu hạ cũng rất ít, nhất là sau khi màn đêm buông xuống.

Tức thì tất cả cung nữ thái giám cũng không dám đến gần chỗ ta ẩn núp, nhưng ta vẫn cố hết sức nín thở hạ giọng nhất có thể.

Ta đi tới bên cửa sổ, dùng ngọc thủy che ở trên mắt, sau đó nhìn vào bên trong.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua —— đã khiến ta chết lặng tại chỗ.

Dưới ánh nến, Thẩm Dung Nhi ngồi trước bàn trang điểm, ta không nhìn rõ mặt nàng ta.

Ta chỉ có thể nhìn thấy mặt đất, bởi vì ánh nến, hình dáng được cho là duyên dáng lại có nhiều cái đuôi không thể giải thích được…

Cửu vĩ hồ yêu?

Ta cảm thấy tim mình đập mạnh một cái!