Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
DŨNG KHÍ- FULL Chương 5: DŨNG KHÍ

Chương 5: DŨNG KHÍ

4:23 chiều – 13/05/2024

9

Sau khi “Nam Yên Kỷ Sự” đóng máy, chị Trần dựa vào độ nổi tiếng của tôi mà nhận lời vài hợp đồng quảng cáo cũng như một số chương trình tạp kĩ.

Tôi ngồi trên xe để đi đến trường quay của một chương trình truyền hình thực tế, nhìn ra cửa vẫn đang là trời nắng đẹp thì bỗng trời đổ mưa to.

Chỗ quay chương trình thực tế là một khu làng nhỏ, mục đích là để những người nổi tiếng đến trải nghiệm cuộc sống dân giả ở làng quê hẻo lánh trong vài ngày. Tạo cảm giác đối lập và gây sự tò mò cũng như lòng hiếu kỳ cho người xem.

Đối với tôi mà nói đấy chính là cơ hội. .

Nhìn đường núi gập ghềnh cộng thêm mưa tí tách mà trong lòng tôi có chút bất an.

Rất nhanh tài xế liền nhận ra có điều gì đó khác thường: “Cô Khương, phía sau có một chiếc xe đang đi theo chúng ta.”

Tôi quay lại nhìn là một chiếc USV màu đen.

“Có phải là tổ chương trình không?” Nói xong chị Trần lấy điện thoại ra gọi cho tổ chương trình để xác nhận.

“Không phải?”

“Không phải là fan cuồng đấy chứ.”

Tôi bật cười: “Em mới nổi tiếng bao lâu đâu, lấy đâu ra fan cuồng chứ.”

Chị Trần nghiêm túc nói: “Em đã quên mất người đó rồi sao, suýt chút nữa đã hủy hoại em.”

Người chị Trần nói là bạn học cấp ba của tôi, thích tôi, thường xuyên tặng hoa, tặng trà sữa. Khi đó, tôi chỉ muốn thi vào trường diễn xuất cũng không để ý đến người đó, lên đại học tôi cho rằng việc này đã kết thúc..

Kết quả anh ta dựa vào một bộ phim truyền hình mà tôi đóng đã tìm được thành phố của tôi, quấy rầy tôi, thậm chí bắt cóc tôi. Sau đó anh ta ngồi tù vì tội danh bắt cóc, nhưng chính vì không gây ra thương tích nên chỉ bị kết án hai ba năm tù.

Không chừng bây giờ đã ra tù, nỗi bất an trong lòng tôi càng dâng cao.

Tôi nhìn về phía sau, càng nghi ngờ hơn.

Chị Trần nắm tay tôi, an ủi: “Mấy năm nay không phải không có chuyện gì sao? Chắc hẳn được cải tạo tốt. Hơn nữa, anh ta chỉ có một mình, còn ở đây nhiều người như vậy, ai chọc phá ai thì chưa biết đâu.”

Tài xế tiếp lời: “Cô Khương, yên tâm. Với sức mạnh của tôi thì một người hay là hai người cũng không thành vấn đề.”

Xe phía sau đúng là bám theo chúng tôi, nhưng cuối cùng là do chúng tôi suy nghĩ quá nhiều, đến đầu thôn chiếc USV kia liền rẽ sang hướng khác.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lo lắng cũng dần biến mất. Kết quả xe tấp vào ven đường, chờ chúng tôi đi trước.

Tài xế ngượng ngùng cười: “Đường trơn và xấu quá.”
Tôi chỉ có thể kéo hành lý đội mưa đến trường quay.
Mặc dù là chương trình thực tế, tình tiết là giả, nhưng đi làm là thật.

Bởi vì mắc mưa cộng thêm hai ngày làm việc nông với cường độ cao, thế là tôi đã bị sốt.

Ta gọi cho Kỳ Duật Thâm, gần đây dự án của anh ở thành phố khác gặp vấn đề, cũng không biết là đã xử lý xong chưa.

Mười một giờ tối anh vẫn lái xe về, dáng vẻ có chút mệt nhọc trong bộ âu phục.

Anh lái xe đưa tôi đến bệnh viện, khám bệnh rồi chờ lấy thuốc.

Bác sĩ dặn dò: ” Về nhà nhớ uống thuốc, đổ mồ hôi là tốt.”

Quay qua quay lại, về đến nhà đã nửa đêm. Đôi mắt Kỳ Duật Thâm đã trở nên xanh biếc, không biết là ở bên đó anh thức suốt mấy đêm liền.

Uống thuốc xong, đầu vẫn hơi choáng, nhiệt độ cơ thể vẫn cao nên còn khó chịu, tôi kéo tay anh không ngừng rên rỉ.

Anh đau lòng vỗ mặt tôi, tay chân tôi lạnh buốt, nhưng mồ hôi vẫn không toát ra.

Cuối cùng Kỳ Duật Thâm đứng dậy, cởi cà vạt và ném xuống đất: “Đây, anh làm cho em đổ mồ hôi.”

Sau đó chính là những giọt mồ hôi đầm đìa.

Hệ thống: [Chậc chậc chậc, thật là biết cách chơi, +10 cho thể chất.]

Tôi: “… đổ mồ hôi có tác dụng khá là tuyệt vời.”

10

Bởi vì bị bệnh, tôi trở nên bám người hơn trước.

Mấy ngày nay Kỳ Duật Thâm đều ở nhà tôi, tôi nằm ở sô pha chờ bữa sáng của anh.

Anh đẩy cửa đi vào, trong tay cầm bát cháo nóng hổi:” Trước cửa nhà em sao mỗi ngày đều có trà sữa và hoa tươi?”

Tôi thuận miệng đáp: “Fan tặng đấy, tìm nhà cũng nhanh lắm, dù sao mấy ngày nữa sẽ dọn đi, cứ mặc kệ họ đi.”

Anh đặt bữa sáng lên bàn:” Fan nào mà như vậy, chắc là anti fan. Mỗi ngày một cốc trà sữa là muốn cắt đứt đường sự nghiệp đây mà.”

Trà sữa, hoa tươi, sao có chút quen thuộc.

Cậu bạn trung học đó à?

Tôi lạnh sống lưng, xem ra chuyện chuyển nhà phải càng nhanh càng tốt.

Cơm nước đã xong, Kỳ Duật Thâm đưa tôi đi họp báo “Nam Yên Kỷ Sự”.

Bởi vì còn khá sớm, ban tổ chức đã chuẩn bị cho tôi bộ trang phục lên sân khấu.

Bộ trang phục là một bộ sườn xám được xẻ tà táo bạo, đôi chân dài nhỏ trắng noãn như ẩn như hiện.

Ánh mắt Kỳ Duật Thâm tối sầm, không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm chân tôi.

Cuối cùng mở miệng: “Lát nữa em mặc cái này lên sân khấu?”

Tôi đáp: “Đúng vậy.”

Anh trầm mặc ngồi xuống sô pha.

Hệ thống: “Mau dỗ đi, lần này có thể được cộng thêm giá trị phòng thủ mà cô cần.”

Tôi tiến lên phía anh, đẩy anh ngã xuống sô pha. Anh lười biếng đặt tay trên sô pha, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ảm đạm.

Tôi khụy một chân vào giữa hai chân anh, anh dùng một tay đỡ lấy eo của tôi, ánh mắt lại thêm phần sâu lắng: “Em xác định muốn ở đây?”

Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường và bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra, có chút do dự.

Nhưng Kỳ Duật Thâm không cho tôi thời gian do dự, anh bồng tôi lên rồi đi vào phòng thay đồ. Nhớ tới lần trước, phòng thay đồ này rất đơn sơ, không có cửa, chỉ là một tấm rèm che khuất bên trong.

Giọng nói của tôi rõ ràng là có chút khẩn trương: “Sẽ không có người đi vào chứ.”

Người dưới thân bình tĩnh thủ thỉ bên tai tôi: “Bà xã, nhất định phải kiềm chế đấy, lát nữa phát ra tiếng thì người khác sẽ phát hiện.”

Sự căng thẳng đang dâng trào đến nỗi chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng truyền đến tai tôi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Tôi vỗ vai Kỳ Duật Thâm lo lắng nói: “Có người, có người.”

Anh cong môi và không hề nhúc nhích. Ngay sau đó có người đẩy cửa bước vào.

“Tiểu Nghiên. “Là Tô Tự Bạch.

Tôi lập tức lo lắng, đụng phải chiếc giá treo đồ bên cạnh, Kỳ Duật Thâm rất muốn cười nhưng bị tôi che miệng lại.

“Tiểu Nghiên.” Tiếng bước chân đi về phía tôi.

Bây giờ tôi không thể giả vờ không ở đây được, giọng tôi run run: “Anh Tô, anh đừng tới đây. Em đang thay quần áo.”

Tiếng bước chân dừng lại, có lẽ nghe ra giọng nói của tôi có chút không ổn, Tô Tự Bạch quan tâm hỏi: “Tiểu Nghiên, bệnh của em chưa khỏi sao?”

Tôi ho nhẹ: “Ừm, còn một chút. Anh tìm em có chuyện gì sao?”

Kỳ Duật Thâm tuy rằng bị tôi che miệng, nhưng tay anh như lửa đốt không ngừng trêu đùa tôi, tôi trừng mắt liếc anh một cái, muốn mau chóng đuổi người bên ngoài đi càng sớm càng tốt.

Tuy anh chắc chắn sẽ không vén rèm cửa ra mà nhìn, nhưng tình hình hiện tại thật sự rất xấu hổ.

“Tiểu Nghiên, anh còn muốn nói chuyện với em. ” Anh ấy sẽ không tỏ tình với tôi ngay lúc này đấy chứ.

Trong lòng tôi cảm thấy bất an, dưới thân truyền đến tiếng hít thở ngày càng rõ ràng.

Tô Tự Bạch nghe được, vội hỏi: “Sao thế?”

Tôi đưa tay véo Kỳ Duật Thâm, vội vàng giải thích: “Không cẩn thận vấp vào ngón chân. Chuyện lát nữa nói sao nha, bây giờ anh ở bên ngoài em có chút không tiện.”

Giọng điệu đuổi khách của tôi khiến Tô Tự Bạch hơi tổn thương:

“Tiểu Nghiên, anh chỉ muốn nói cho em biết. Anh thích em, lúc học đại học bởi vì hèn nhát mà bỏ lỡ em. Bây giờ anh không muốn bỏ lỡ nữa.”

Tôi nhìn Kỳ Duật Thâm, trong mắt anh dường như đang bốc hỏa, vội vàng cắt đứt lời nói của anh ta: “Anh Tô, bây giờ em đã có bạn trai rồi.”

“Anh biết, nhưng anh sẽ chờ em.” Nếu là lúc khác tôi sẽ rất cảm động, nhưng tiếc rằng không phải bây giờ.
Tôi đã có thể cảm nhận được lực trên tay Kỳ Duật Thâm ngày càng lớn.

Tôi lạnh lùng cất tiếng: “Đàn anh, em sẽ coi như hôm nay anh chưa nói gì. Anh ra ngoài đi.”

“Tiểu Nghiên, anh chờ em.”

“Đi đi.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bên tai lại truyền đến giọng nói khinh bỉ của Kỳ Duật Thâm: “Vẫn thích em đúng không. Còn chờ em đúng không. Rất tốt.”

Tôi cũng hết cách.

Tiếp theo là thời gian tăng giá trị phòng thủ, +60 cho giá trị phòng thủ.