7
Quản lý Trần là người có mục tiêu rõ ràng, rất nhanh kịch bản “Nam Yên Kỷ Sự” của tôi đã được quyết định.
Mấy ngày trước khi vào đoàn phim, Kỳ Duật Thâm đã mang lại cho tôi sự yêu thích nồng nhiệt.
Có một sự thật rằng người thì sợ nổi tiếng và gặp rắc rối giống như lợn được vỗ béo rồi đem ra giết. Khoảng thời gian trước, khi mà dự án ra mắt phim “Nam Yên Kỷ Sự” có xuất hiện tên tôi, dựa vào nhân duyên với “người qua đường” cũng có không ít fan hâm mộ.
Do trước đây là một người khá đơn giản , tôi không chú ý về vấn đề riêng tư cá nhân, rất nhanh địa chỉ của tôi bị lộ ra bên ngoài, bây giờ trước cửa luôn có hoa người ta tặng, vài lá thư, vài cốc trà sữa, thậm chí còn có người trực tiếp gõ cửa yêu cầu tôi chụp ảnh và ký tên cho họ.
Kỳ Duật Thâm bảo tôi dọn qua ở cùng anh, nghĩ đến việc sắp tham gia đoàn phim nên quyết định kiên trì vài hôm mới tìm chỗ mới.
Hôm đó, Kỳ Duật Thâm đến đón tôi.
Tôi vừa mở mắt, liền nhìn thấy anh ngồi trên sô pha, mặc bộ vest tối giản làm nổi bật bờ vai săn chắc, hai chân thon dài đang ngồi vắt chéo nhau.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu rọi len lỏi lên người anh, làm nổi bật thêm khí chất cao quý.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ngước mặt lên mỉm cười:” Em hài lòng với vẻ đẹp của anh không?”
Hài lòng hài lòng, cực kì hài lòng.
Hôm nay Kỳ Duật Thâm cũng không có việc bận, có thể ở bên tôi cả ngày.
Anh lái xe đưa tôi đi, tôi ngồi ở ghế phụ đọc kịch bản.
“Nam Yên Kỷ Sự” kể về câu chuyện tình yêu thời chiến tranh dân quốc, nữ phụ Tô Uyển Nghi là tiểu thư du học trở về, nhưng bởi vì gia tộc suy tàn nên đã gả cho tên tướng quân lớn tuổi, sau khi tướng quân mất, nàng đau khổ chống đỡ sự nghiệp gia tộc, nuôi dạy con riêng.
Con riêng tuổi xấp xỉ tuổi nàng, vì cũng đã từng du học nên không có mưu đồ mà lại rất hợp ý nhau, hằng ngày đều ở cạnh nhau, dần dần nảy sinh tình cảm.
Đối mặt với khoảng cách về thân phận, nàng nói: ” Hoa quế trong vườn nở rồi, hãy hái một cành đem tặng con gái mình yêu đi.” Cổ vũ con riêng theo đuổi người con gái mà bản thân mến mộ.
Đối mặt với chiến tranh căng thẳng, nàng nói: “Dù loạn lạc nhưng vẫn phải phải bình tĩnh.” Nàng bán tài sản của gia đình để mua vũ khí, thuốc men cho con riêng ra tuyền tuyến.
Đối mặt với sự xâm lược của giặc, nàng nói: ” Không thể giết hết hàng ngàn trẻ em Trung Quốc.” Nàng tận dụng quan hệ để vận chuyển thuốc men, cuối cùng ra tiền tuyến, tự vẫn dưới tàng hoa quế.
Đất diễn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nhân vật rất ấn tượng, đối với con riêng nhẫn nhịn kiềm nén, đối với quốc gia tồn vong tận lực tận tâm, cuối cùng vui vẻ lựa chọn cái chết.
8
Bởi vì vấn đề lịch trình của Tô Tự Bạch, cả ngày hôm nay đều đóng chung với anh.
Trước khi quay tôi thay quần áo trong, nhân vật Tô Uyển Nghi này phần lớn đều mặc sườn xám, không hổ là trang phục truyền thống của Trung Quốc, khi mặc vào mang vẻ cổ điển và toát lên mình khí chất uyển chuyển.
Lúc này, hệ thống: “Kí chủ, vào phòng thay đồ mặc thử xem.”
Hệ thống càng ngày càng quá đáng.
Tôi kéo rèm, gọi Kỳ Duật Thâm đang ngồi ở bên ngoài sô pha: “A Duật, có thể giúp em kéo khóa được không?”
Người đàn ông đứng dậy đi vào phòng thử đồ, bàn tay to lớn vỗ vỗ hông tôi, ngón cái đè lên xương cụt của tôi, tay hơi dùng sức, tấm lưng trắng như tuyết đã được che bởi màu đen sẫm của sườn xám.
Nhưng anh không rời đi mà ôm lấy eo tôi, đặt cằm trên vai tôi, hơi thở nóng rực thủ thỉ bên tai: “Nghiên Nghiên, em thật mềm mại.”
Tôi đỏ mặt: “Không thể để lại dấu vết được, sẽ bị nhìn thấy.”
“Được.”
Nửa giờ sau, +50 cho diễn xuất.
Tôi nhìn chính mình trong gương, đôi môi đỏ mộng, khuôn mặt ửng hồng cùng với đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu.
Kỳ Duật Thâm bên cạnh lộ ra vẻ khó chịu, không hài lòng.
Tôi mỉm cười nhón chân hôn anh.
Cảnh quay đầu tiên của hôm nay là lần đầu Tô Uyển Nghi và nam chính gặp nhau tại tang lễ của lão tướng quân.
Trong màn mưa phùn trắng xóa, Tô Uyển Nghi mặc bộ sườn xám màu đen sẫm , đôi lông mày lá liễu, đôi môi căng mọng, vòng eo thon gọn, tôn lên dáng vẻ thanh lịch và duyên dáng.
Đạo diễn thấy vậy liền khen Uyển Nghi như từ trong sách bước ra.
Có sự giúp đỡ của hệ thống diễn xuất, còn có Tô Tự Bạch dẫn dắt, cảnh quay rất nhanh liền kết thúc.
Nhìn thấy tôi vui vẻ, Kỳ Duật Thâm rộng lượng gọi trà chiều cho mọi người.
Cảnh quay của mấy ngày kế tiếp cũng rất thuận lợi, không đến nửa tháng đã đóng máy.
Đạo diễn vui vẻ tổ chức tiệc đóng máy, buổi tối học trưởng Tô không có cảnh quay cũng có mặt.
Uống được vài chai rượu, giám đốc hào hứng đến nắm tay tôi, chị Trần thấy vậy bước lên phía trước chủ động bắt tay, nói lời khách sáo: “Đạo diễn Vương, thật sự rất cảm ơn anh đã cho Tiểu Nghiên của chúng tôi cơ hội. Không có đôi mắt tinh anh của anh, Tiểu Nghiên chúng tôi không biết phải chịu khổ thêm bao nhiêu năm nữa. Nào, tôi kính anh.”
Đạo diễn phấn khích: “Khương Nghiên, đứa nhỏ này rất có thiên phú, cô yên tâm, sau này nhất định phải thường xuyên hợp tác.”
Tôi lén ra ngoài hít thở không khí.
Không lâu sau Tô Tự Bạch cũng đi ra theo.
“Anh Tô.”
“Tiểu Nghiên, diễn xuất của em rất tốt. Cố lên, tương lai có triển vọng đấy.”
Tôi nói đùa: “Anh Tô vẫn dịu dàng như hồi đại học, nhớ năm đó vì sự dịu dàng của anh đã làm một nửa số nữ sinh trong khoa chúng ta xao xuyến.”
Anh cười lên ôn hòa như ngọc, đôi mắt hoa anh đào nhìn ai cũng đều chứa chan biết bao sự ân cần.
“Có bao gồm cả em không?”
Trong đại học ai mà không thầm mến anh, tôi có chút xấu hổ khi nghe câu hỏi: “Ha ha ha, đều đã qua rồi, qua rồi.”
Tôi lập tức chuyển đề tài: “Bên ngoài lạnh lắm, em vào trước đây.”
Nhưng Tô Tự Bạch vẫn không muốn chuyển đề tài:
“Vậy thật đáng tiếc, khi đó với anh mà nói em cũng rất đặc biệt.”
Cuối cùng anh nhìn tôi lại bổ sung một câu: “Bây giờ cũng vậy.”
Hệ thống: “Yo yo yo, sắp đến cảnh hay ho rồi.”
Tô Tự Bạch là đỉnh lưu, sở hữu lượng fan hùng hậu, trước đây không ít nữ minh tinh cặp kè với anh, không có ngoại lệ, đều bị fan của anh bóc phốt rất thảm.
Tôi nghiêm mặt nói: “Anh Tô, lời này không nên nói lung tung, sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Anh cười khổ nhìn tôi rồi xin lỗi:
“Xin lỗi em, anh cho rằng tình cảm này có thể chôn ở tận đáy lòng nhưng cho đến khi gặp lại em…”
“Đủ rồi đừng nói nữa.”
Tôi ngắt lời anh, không muốn tiếp tục dây dưa, xoay người trở về bữa tiệc.”