Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
DŨNG KHÍ- FULL Chương 3: DŨNG KHÍ

Chương 3: DŨNG KHÍ

4:22 chiều – 13/05/2024

5

Về đến nhà, xem xong kịch bản được gửi trong mail, phản hồi cho chị Trần không có vấn đề gì.

Sau đó tắt điện thoại đi, nằm trên giường, ngủ đến mê mệt, ngày đêm cũng chẳng còn phân biệt được.

Khi tỉnh lại, wechat đều là tin nhắn của Kỳ Duật Thâm.

“Đang làm gì vậy?”
“Rất nhớ em.”

“Vì sao không trả lời tin nhắn?”

“Không muốn đi làm, muốn gặp em”.

“Anh ở dưới nhà em, xuống gặp anh được không?”

Hệ thống: “Chậc chậc chậc, yêu đương với người có nhiều tiền và đẹp trai, liệu có thích không”

Tôi: “Đến lượt tôi phát tài rồi sao?”

Tin nhắn cuối cùng của Kỳ Duật Thâm hiển thị lúc 3 giờ trước.

Hệ thống: “Có muốn xuống nhà xem không, ngỗ nhỡ còn ở đấy thì sao.”

Tôi: “Không thể nào, hơn ba tiếng không thấy phản hồi, anh ấy chắc đã đi rồi.”

Hệ thống bổ sung: “Anh ta không phải người bình thường, anh ta đang yêu đương mù quáng đấy.”

Tôi vẫn quyết định đi xem thử, vừa mới mở cửa, liền thấy anh dựa vào tường hút thuốc, trên mặt đất cũng có vài tàn thuốc.

Tôi ngạc nhiên: “Anh vẫn chờ ở đây sao? Sao không gõ cửa?”

Anh dập tắt tàn thuốc, có chút tủi thân: “Anh không biết nhà nào là nhà của em.”

Cứu mạng anh ấy thật sự yêu đương đến mức mù quáng rồi.

“Em đói bụng, muốn đi ăn cơm không?” Tuy tôi không đói, nhưng đối mặt với một con sói bị bỏ đói như anh thì thật sự không dám để anh vào nhà.

Cuối cùng Kỳ Duật Thâm dẫn tôi đến một nhà hàng trông rất xa hoa, vừa vào cửa đã có quản lý nhiệt tình đón tiếp: “Kỳ tổng, phòng ngài đặt đã chuẩn bị xong. Mời bên này.”

“Ừ. “Kỳ Duật Thâm khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có.

Tôi đi theo anh không nhanh không chậm, ánh mắt quản lý vô tình liếc về phía tôi.

Cho đến khi vào phòng, quản lý mới hỏi: “Kỳ tổng, vị tiểu thư này là bạn gái của anh sao?”
Kỳ Duật nhìn tôi một cái, trên mặt có phần đắc ý:”Đúng vậy”

Quản lý cười tươi như hoa, vẻ mặt thỏa mãn khi biết tin tức là thật.

Tôi kéo góc áo của Kỳ Duật Thâm: “Em thành bạn gái của anh từ lúc nào chứ?”

“Nhanh thì một phút sau, chậm thì hai tiếng sau.”
Tôi không hiểu: “Tại sao?”

Anh kéo tôi vào lòng, nâng mặt tôi, giọng nói mê hoặc: “Khương Nghiên, có muốn làm bạn gái anh không?”
A, việc này nhanh quá, có chút không quen.

Hệ thống: “Không quen sao? Hai người dù gì cũng đã ngủ với nhau rồi. Mau đáp ứng đi.”

Tôi: “Đồng ý có phần thưởng không?”

Hệ thống khinh bỉ: “Thưởng một người bạn trai.”

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt, cảm giác không chân thật:” Nhanh quá, em suy nghĩ đã.”

Mặt Kỳ Duật Thâm tối sầm, nắm tay tôi muốn đi ra ngoài, giọng nói lạnh như băng: “Không ăn nữa, lên phòng khách sạn ở tầng trên rồi từ từ suy nghĩ.”

Điều mà anh nói sau 2 giờ thì ra là 2 giờ này.

Tôi lập tức ôm lấy cánh tay anh: “Không suy nghĩ nữa, đồng ý đồng ý.”

Kỳ Duật Thâm lúc này mới ngồi xuống, nhưng đối với sự do dự của tôi vừa rồi sắc mặt của anh vẫn lạnh băng như cũ.

Tôi: “Cứu tôi, hệ thống.”

Hệ thống: “Đã sớm nói với cô rồi. Còn phải đợi tôi ra tay.”

Tôi: “Đại ân đại đức, kiếp sau hậu tạ.”

Hệ thống: “Chọn thức ăn cho anh ta đi.” Tôi gắp miếng cải chua ngọt bỏ vào trong bát của anh, không có phản ứng.

Hệ thống: “Trực tiếp đút cho anh ta.” Tôi gắp đũa rau đưa tới trước miệng anh, aaa.

Hệ thống: “Để anh ta đút cho cô ăn.” Tôi chỉ vào miếng bò quay trước mặt anh ấy:

“Em muốn ăn cái kia.” Anh gắp một miếng bỏ vào bát của tôi.

Tôi từ chối: “Đút cho em ăn.”

Thế là bữa ăn kết thúc trong bầu không khí anh đút cho em một miếng, em đút cho anh một miếng. Tôi thầm khóc vì đường đường là chủ của tập đoàn Kỳ thị lại thích chuyện trẻ con như vậy.

6

Sau khi ăn, vừa ra khỏi phòng thì gặp phải người quen.
“ Anh Tô.” Tôi ngạc nhiên.

Tô Tự Bạch là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất khoa biểu diễn của chúng tôi, tốt nghiệp chưa đến một năm đã dựa vào tài năng diễn xuất mà vươn lên top đầu trong làng giải trí, lúc học đại học Tô Tự Bạch rất chiếu cố chúng tôi, nên khoảng cách cũng dần được thu hẹp.

“Tiểu Nghiên. “Tô Tự Bạch cũng không nghĩ tới sẽ gặp được tôi ở đây, giọng nói có phần vui mừng, anh nhìn thoáng qua Kỳ Duật Thâm đang nắm tay tôi trêu chọc nói: “Anh đã thấy các hot search liên quan về em, Tiểu Nghiên em đúng là giấu nghề đấy.”

Tôi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: “Không có không có, anh Tô bây giờ cũng là đỉnh lưu cơ mà.”

Trò chuyện chưa được mấy câu, quản lý của Tô Tự Bạch đã thúc giục, tôi không dám chậm trễ nên tạm biệt rồi rời đi.

Trên xe, giọng nói Kỳ Duật Thâm có chút oán giận: “Người đó là ai?”

“Ảnh đế Tô Tự Bạch.”

“Rất thân?”

“Trước kia có quen biết, là đàn anh đại học của em, anh ấy là một người khá tốt.”

Cảm giác được bàn tay đặt trên lưng hơi dùng sức, giống như đang ghen.

Giọng điệu của anh đầy vị chua: “Đàn anh đại học, nhớ lâu như vậy, ngoài anh ta ra, còn có người khác làm cho em nhớ nhung lâu như vậy không?”

Tôi điên cuồng lắc đầu: “Không có không có, anh Tô đối với tụi em đều rất tốt, nên em mới có ấn tượng sâu sắc như vậy.”

“Thật sự không có? “Ngữ khí có chút uy hiếp.

“Em thề là không có.”

Kỳ Duật Thâm vẫn bất mãn, liếc mắt nhìn tôi rồi “Hừ” một tiếng.

Trở về chung cư, anh nhất quyết muốn đưa tôi lên, tôi từ chối. Sau đó lại đòi hôn, tôi nhón chân hôn một cái, vừa định chạy đi liền bị ôm lại.

Sau đó là một nụ hôn thật sâu và nồng nàn.

Về đến nhà, trên tay nắm có cửa treo cốc trà sữa và hoa tươi. Có thể là nhân viên giao hàng đưa nhầm, tôi đặt nó dưới vòi cứu hỏa, hẳn là sẽ có người tới lấy.

Tắm rửa xong, vừa lên giường nằm xuống, điện thoại di động hiện lên tin nhắn của Kỳ Duật Thâm, là một đoạn video quay cơ bụng của anh ấy. Còn có một câu:” Chỉ gửi cho bạn gái xem.”

Cơ bắp kia, đường nét kia… tôi hơi khát nước.