11
Tôi mỏi chân ngồi trước bàn make -up và được nhân viên trang điểm cho.
Thật trùng hợp, Tô Tự Bạch cũng ở đây.
Anh ngồi xuống bàn make-up bên cạnh và bắt đầu hóa trang, Kỳ Duật Thâm nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện chí.
Chính vì sự việc vừa rồi nên không ai lên tiếng.
Bỗng chốc, căn phòng thay đồ rộng lớn vô cùng yên tĩnh.
“Kỳ tổng.” Tô Tự Bạch nói, tim tôi đập thình thịch, sau đó anh ấy nói: “Kỳ tổng thực sự quan tâm đến tiểu Nghiên. Không phải là vừa mới từ công ty đến thăm tiểu Nghiên sao?”
“Tôi không chỉ mới đến đây, tôi đã ở đây suốt từ nãy đến giờ.”
“Ở đây suốt từ nãy ư?”
“Phải.”
Nhìn vẻ mặt bất thường của Tô Tự Bạch, tim tôi như ngừng đập.
Buổi họp báo kết thúc, cảm thấy Tô Tự Bạch có chút xa lạ.
Hệ thống: “Tuy rất quê nhưng vậy cũng tốt”
Tôi:”. . .”
Tôi ngồi trong phòng thay đồ đợi Kỳ Duật Thâm đến đón, phải nói rằng từ khi có anh ấy, tôi trở nên bánh bèo hơn trước.
Hơi khát nên nhân viên đưa cho tôi chai nước chưa mở nắp nên tôi cũng an tâm mà uống. Uống xong, tôi phát hiện trên tay có nước và chai này đã bị người khác đụng vào.
Tôi ngước lên thì thấy anh nhân viên đưa nước cho tôi dáng người gầy gầy, lưng thì khom đang đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Đôi mắt anh lạnh buốt.
Đó là Diệp Thần, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy sự cố chấp.
“Đã lâu không gặp, Khương Nghiên.” Giọng nói lạnh lùng như từ địa ngục truyền đến.
Tôi lập tức đứng dậy và muốn dùng điện thoại để gọi cảnh sát. Vừa đứng dậy, liền cảm thấy chóng mặt và ngã xuống.
Tôi bị Diệp Thần giam giữ trong phòng ngủ trang trí như phòng công chúa, chân tôi bị xích lại và chỉ có thể di chuyển xung quanh giường, không thể biết được đây rốt cuộc là đâu.
Hệ thống nói với tôi rằng đây là nhiệm vụ cuối cùng của tôi và phần thưởng cho việc hoàn thành nó là cái kết hoàn hảo cho tình yêu và sự nghiệp.
Tôi: “Có gợi ý gì không? “
Hệ thống: “Không, tất cả đều phụ thuộc vào bản thân cô.”
Tôi thực sự hối hận vì đã không tăng thêm giá trị phòng thủ.
Tôi đã ở trong căn phòng này được hai ngày. Diệp Thần ngày nào cũng mang bữa ăn đến rất đúng giờ và mang cho tôi nhiều bộ váy nhỏ xinh xắn.
Anh ta không hề làm tổn thương tôi, dù tôi có khước từ sự tiếp cận của anh ta, anh ta vẫn chậm rãi nói ra tình yêu anh dành cho tôi. Tôi không dám chọc giận anh ta nên chỉ im lặng lắng nghe.
Khi tôi đột nhiên biến mất, những người bên ngoài chắc chắn đã rất lo lắng, họ không biết Kỳ Duật Thâm đã lo lắng đến mức nào.
Hệ thống không còn hoạt động sau lời nói cuối cùng. Tôi phải làm gì đó.
Sau mấy ngày chung sống hòa bình, tôi phát hiện Diệp Thần đối với tôi vô cùng chấp niệm.
Sở dĩ anh ta yêu tôi rất có thể là do tôi đã cứu anh ta và đúng vậy, chính là cẩu huyết như vậy đấy.
Điều kiện gia đình của Diệp Thần khá bình thường, nhưng hầu hết học sinh trong trường trung học của chúng tôi đều là những người thuộc thế hệ thứ hai của gia đình giàu có. Anh ta có thành tích tốt, tính tình thì lầm lầm lì lì, cử chỉ có chút kỳ lạ. Nên đã bị những người đó chế nhạo và cô lập.
Và tôi là người duy nhất trong lớp không nhạo báng anh ta. Tất nhiên không phải vì tôi tốt bụng mà vì tôi đã quyết tâm làm diễn viên từ nhỏ nên không thể để quá khứ bắt nạt bạn cùng lớp tồn tại. Hơn nữa, điểm số của anh ta rất tốt nên có lúc tôi cũng cần sự giúp đỡ của anh ta.
Tôi coi thường những hành vi trẻ con như bắt nạt và khi gặp phải, tôi luôn ngăn chặn nó.
Sau này, thỉnh thoảng Diệp Thần mang trà sữa hoặc hoa cho tôi nhưng tôi đều từ chối. Tôi chỉ muốn làm diễn viên, diễn viên không thể yêu sớm được.
Tôi biết anh ta sẽ không làm tổn thương tôi nên khi anh ta lại mang đồ ăn cho tôi, tôi hỏi: “Diệp Thần, anh định giam tôi bao lâu?”
Anh ta bày đồ ăn lên bàn cạnh giường, trầm mặc hồi lâu: “Khi em không rời xa anh.”
Được rồi, anh không thả tôi đi. Tôi không thể nói rằng tôi không thể sống thiếu anh ta.
Vậy thì chỉ còn một cách – bị thương và để anh ta đưa tôi đến bệnh viện.
Ngày đầu tiên tôi giả vờ đau bụng, Diệp Thần không tin.
Ngày hôm sau tôi giả vờ vô tình làm vỡ kính và bị đứt tay. Anh ta nhìn tôi không nói một lời rồi lấy hộp y tế băng bó cho tôi rồi lấy đi hết những đồ vật sắc nhọn, dễ vỡ trong phòng.
Diệp Thần rất thông minh và thận trọng, tôi biết vết thương của mình nhất định rất nghiêm trọng.
Ngày thứ bảy bị Diệp Thần nhốt, tôi mất bình tĩnh.
Tôi mắng mỏ, sỉ nhục anh ta và ném mọi thứ tôi có thể với tới vào người anh ta. Tôi sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt ngày càng đỏ bừng của anh ta dường như có thể làm ra bất cứ điều gì.
Anh ta ôm đầu ngồi xổm xuống đất và không ngừng lặp đi lặp lại: “Không thể ra ngoài, kẻ xấu, kẻ xấu, bảo vệ em.”
Tôi không ngừng kích động anh ta, cuối cùng anh ta đứng dậy hét vào mặt tôi, với nụ cười gian xảo trên môi: “Con khốn, con khốn, mày là đồ khốn. Tao tốt với mày như thế.”
Anh ta lao tới tóm lấy và bóp chặt cổ tôi. Tôi khuỵu gối và đá vào phần thân dưới của anh ta. Anh ta cảm thấy đau buốt rồi buông tôi ra.
Tôi vùng dậy định bỏ chạy thì bị anh ta túm tóc ném lên giường. Tôi cố tình quay đầu ngã về phía chiếc bàn cạnh giường, đập mạnh đầu vào góc bàn.
Cơn đau dữ dội ập đến, ánh mắt mờ mờ, dường như có máu.
Diệp Thần nhìn thấy máu thì tỉnh táo trở lại, vội vàng đến giúp tôi.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không có ý đó.”
Nhìn thấy anh ta hoảng sợ, tôi biết mình đã thắng được nửa trận, tôi chủ động nắm lấy tay anh ta nói: “Đau quá, đau quá, Diệp Thần, cứu em với, em đau quá.”
Anh ta lấy khăn trải giường để cầm máu cho tôi nhưng vẫn nói: “Em không được ra ngoài, em không được ra ngoài”.
Tôi nhắm mắt giả vờ ngất đi nhưng thực ra tôi đã ngất đi thật.