Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Chiến Lược Tự Công Lược Của Nữ Chính (Full) Chương 3: Chiến Lược Tự Công Lược Của Nữ Chính

Chương 3: Chiến Lược Tự Công Lược Của Nữ Chính

4:07 chiều – 13/05/2024

27.
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp Lục Phỉ.

Ngay lúc tôi đang nương theo tiếng đàn dương cầm tuyệt vời của Trần Hân Vi, cứng nhắc nhảy từng điệu, bên dưới hội trường truyền đến tiếng cười vang không ngừng.

Ta cố gắng nhịn cảm giác xấu hổ, tiếp tục nhảy múa.

Lại đột nhiên cảm giác trên người nhẹ bẫng, dây cột váy lúc này đã đứt.

Nếu không phải tôi nhanh nhạy túm lại váy, chỉ sợ đã lộ hết.

Nhưng tiết mục vẫn bị hủy, tôi ôm váy, co ro trên mặt đất, đáng thương nhìn Trần Hân Vi.

Cô ấy nhận ra không ổn, dừng đánh đàn, trong nháy mắt đuôi váy lễ phục thật dài của mình, bọc chặt tôi lại.

Tôi áy náy, xin lỗi cô ấy: “Xin lỗi, tôi đã làm hỏng tiết mục của cậu mất rồi.”

Cô ấy mím môi không nói gì, ánh mắt âm trầm, cảm giác như mưa to gió lớn đang ùn ùn kéo tới.

Chúng ta quay lại hậu trường thay quần áo.

Sau khi thay xong, chúng tôi đụng phải đám người Lục Phỉ vừa thay quần áo xong.

Lần biểu diễn này, nữ chính vốn nên là Trần Hân Vi.

Khúc đàn dương cầm của cô ấy một khi vang lên, tất cả mọi người đều nhịn không được, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên cùng tán thưởng.
Nhưng còn chưa đánh được mấy nhịp đã bị tôi cắt ngang, tiết mục sau Lục Phỉ cũng đánh đàn dương cầm, hơn nữa còn hoàn mỹ hoàn thành bản nhạc, đương nhiên giành được hạng nhất.

Trong lòng tôi vô cùng áy náy.

Vì vậy khi nhìn thấy Lục Phỉ, tôi không nhịn được lửa giận, chất vấn: “Lục Phỉ, có phải cậu đụng tay đụng chân vào váy tôi đúng chứ?”

28.
Địa vị Trần gia và Lục gia ở thành phố này không chênh nhau là mấy.

Trần Hân Vi và Lục Phỉ lại bằng tuổi nhau, hai nhà tranh tới tranh lui mười mấy năm, đây là lần đầu tiên Lục Phỉ thắng Trần Hân Vi.

Tâm trạng cô ta rất tốt, nói chuyện cũng không cố kỵ nữa, cô ta hất cằm, ngạo mạn nói: “Là tôi đó, thì sao?”

Tôi tức đến đỏ mặt: “Cậu thật là hèn hạ ghê tởm, biết bản thân không bằng Trần Hân Vi, liền dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, chuyện này tôi nhất định sẽ nói cho cha tôi biết.”

“Haha, cậu thật sự rất nực cười đấy.” Lục Phỉ trợn mắt nhìn tôi: “Ai mà không biết lần biểu diễn này là cơ hội tốt để lọt vào mắt Cẩn Ninh chứ, cậu cùng Trần Hân Vi làm cái trò này không phải cũng là muốn khiến anh ấy chú ý chắc? Sao hả, để cậu xấu mặt nên cậu gấp chết luôn rồi à?”

Cô ta nói xong, đám nữ sinh phía sau cũng cười ầm lên.

Lục Phỉ tới gần tôi, chiều cao mét bảy của cô ta mang tính áp bức rất mạnh: “Tôi nói cho cậu biết, chờ tôi gả cho Bạc Cẩn Ninh, cậu, ngay cả Trần gia của cậu cũng đừng hòng sống tốt.”

Lúc cô ta nói chuyện, khóe mắt tôi thoáng nhìn Cẩn Ninh đứng ngoài cửa.

Người đàn ông sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân tản ra vẻ lạnh lùng, chắc hẳn đã nghe thấy hết lời cô ta vừa nói.

Trong lòng hắn nhất định đang nghĩ: Nữ nhân ác độc như này, còn muốn vào Bạc gia?

Nếu lúc này, biểu hiện của Trần Hân Vi vừa nhu nhược lại chính nghĩa, khẳng định sẽ khiến hắn chú ý.

Vì vậy tôi quay đầu lại, oan ức cáo trạng với Trần Hân Vi: “Chúng ta xấu mặt như này đều là do Lục Phỉ giở trò, cô ta còn mắng tôi, cậu mau nói giúp tôi, nhất định phải dùng tình cảm, lay động…”

“Bốp… “

Tôi còn chưa nói hết, liền trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy, Trần Hân Vi trông thì nhu nhược, lại chán ghét vả Lục Phỉ một cái.

Cái tát đột ngột này khiến Lục Phỉ xoay tròn 360 độ tại chỗ, sau đó ngã rầm xuống đất.

Cô ấy tiện thể mắng một câu: “Ngu xuẩn.”

Tôi: 6

Xong rồi, tất cả đều hỏng rồi.

29.
Ra khỏi trường, gió lạnh đìu hiu.

Tôi đau đớn, dường như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi.

Trần Hân Vi bao chặt áo khoác cho tôi, lại lấy khăn quàng cổ của mình xuống quàng cho tôi, nói: “Vừa rồi đánh chưa đã ghiền, cậu chờ nhé.”

Tôi: “?”

Cô ấy không để cho tôi chờ lâu.

Vừa mới nghỉ đông, tôi liền nghe cha tôi nói, Lục Phỉ từ trên cầu thang ngã xuống, gãy chân.

Tôi khó có thể tin.

Đồng thời, mẹ tôi nói Bạc phu nhân thế mà lại gửi thư mời cho nhà chúng tôi, mời con gái Trần gia đi qua uống trà chiều.

Bạc phu nhân không nói là con gái nào, nhưng mà mẹ của tôi vô cùng tự giác, dự định chỉ dẫn mình tôi đi qua.

Nhưng tôi biết mà!

Ý của Bạc phu nhân, chẳng lẽ không phải là ý của Bạc Cẩn Ninh sao?

Ý của Bạc Cẩn Ninh, chẳng lẽ không phải là có ý tứ với Trần Hân Vi sao?

Hào quang nữ chính cường đại quá mà!!!

Vì thế dưới sự nài nỉ dai dẳng của tôi, mẹ tôi rốt cuộc cũng đồng ý dẫn tôi và Trần Hân Vi đến tiệc trà của Bạc phu nhân.

30.
Bạc gia rất giàu có.

Ở thủ đô tấc đất tấc vàng, thế mà có nguyên cả một trang viên.

Ba người chúng tôi ăn mặc chỉnh tề, được dẫn đến tiệc trà, Bạc phu nhân khí chất nổi bật, đoan trang tiến tới kéo tay tôi và Trần Hân Vi, khách sáo khen hai câu.

Tôi phát hiện bà ấy tôi thích Trần Hân Vi hơn.

Dù sao cô ấy cao hơn tôi, cũng trắng hơn tôi, cũng có khí chất hơn tôi, Bạc phu nhân thích cô ấy cũng thật sự rất bình thường.

Bạc phu nhân thậm chí còn tự mình châm trà cho Trần Hân Vi.

Tôi rất hài lòng, tất cả đều phát triển theo dự liệu của tôi.

Có lẽ sau ngày hôm nay, tôi có thể thuận lợi, thành công lui thân.

Toàn bộ bầu không khí hài hòa ngưng hẳn ngay khi Bạc Cẩn Ninh xuất hiện.

Người đàn ông mặc đồ ở nhà mềm mại, ôm một con mèo, thản nhiên đi tới.

Đôi mắt như lưu ly của hắn quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

Vừa khéo, bên cạnh tôi…

Chưa có ai ngồi…

Hắn ngồi xuống, đặt mèo nhỏ ở trên đùi, nghiêng đầu, dịu dàng nhìn tôi: “Trần tiểu thư, cô thích mèo không?”

Tôi: “?”

Bạc phu nhân: “!”

31.
Bạc Cẩn Ninh mời tôi tham quan trang viên của hắn.

Mẹ tôi nháy mắt ra hiệu muốn tôi đi, tôi tái mặt, túm lấy Trần Hân Vi: “Tôi muốn cậu ấy theo tôi.”

Hai người biến thành ba người.

Tôi như có gai ở sau lưng, Trần Hân Vi sắc mặt trầm xuống, chỉ có Bạc Cẩn Ninh như một con khổng tước hùng vĩ đang xòe đuôi, cứ lải nhải mãi không thôi.

“Trần tiểu thư thích hoa gì?”

“Chị Trần Hân Vi của tôi thích lan Hồ Điệp.”

“Hoa baby khá đẹp, rất hợp với cô.”

“Ha ha ha ha, tôi thích sườn xào chua ngọt hơn.”

“…”

Cuộc đối thoại không đầu không đuôi kết thúc bằng việc hắn dẫn chúng tôi đi dạo đến nhà vệ sinh.

Tôi nhanh trí, ôm bụng: “Hai người trò chuyện trước đi, tôi đi giải quyết một chút.”

Vì để tạo cơ hội cho bọn họ, để cho cặp mắt mù của Bạc Cẩn Ninh một lần nữa khôi phục ánh sáng, tôi ở trong nhà vệ sinh trọn vẹn một giờ.

Một giờ sau, tôi run rẩy bước ra ngoài, lại phát hiện hai người sớm đã không thấy bóng dáng.

Tốt lắm, mọi chuyện rốt cuộc cũng trở về quỹ đạo vốn có của nó.

Tôi hài lòng rời đi, vừa đi được hai bước, lại nghe thấy tiếng tranh cãi khe khẽ.

Tôi thề tôi không muốn nghe lén, nhưng giọng của bọn họ thật sự quá lớn.

Trần Hân Vi: “…Tôi cảnh cáo anh, tránh xa cô ấy một chút, cô ấy là đối tượng công lược của tôi.”

Bạc Cẩn Ninh: “Cô là gì mà dám cảnh cáo tôi, cô chậm trễ mất ba tháng ở thế giới này, chẳng qua chỉ là một đứa ngốc, đáng để cô lãng phí nhiều thời gian như vậy chắc? Nếu cô không muốn làm nhiệm vụ cho tử tế, vậy để tôi công lược cho cô.”

Trần Hân Vi nghiến răng nghiến lợi: “Anh có thể thử xem, nhưng đừng trách tôi không nể mặt anh, chuyện này mà bung bét ra, anh đoán xem tổng bộ sẽ dung túng tôi, hay bao che anh.”

Tôi: “…”

32.
Tôi là bị Trần Hân Vi kéo khỏi Bạc gia.

Trước khi đi, để tỏ rõ lập trường của tôi, tôi giơ ngón giữa với Bạc Cẩn Ninh.

Trên xe, Trần Hân Vi im lặng một lát, hỏi tôi: “Đóa Đóa, có phải cậu biết gì rồi không?”

Tôi vội lắc đầu: “Tôi không biết gì hết.”

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, Bạc Cẩn Ninh không phải người tốt, cậu đừng để hắn mê hoặc.”

“Tôi biết, tôi biết.”

“Cậu không thích hắn?”

“Hả? Sao tôi phải thích hắn?”

“Mấy cô gái nhỏ tuổi như cậu không phải đều thích loại cáo già như hắn sao?”

“Ha ha.” Tôi cười gượng hai tiếng, thuận miệng trả lời cho có lệ: “Tôi không thích đàn ông.”

Trần Hân Vi: “…”

Có điều tôi không ngờ, Trần Hân Vi vừa nhắc nhở tôi, ngay sau đó tôi đã bị bắt cóc.

Khi tỉnh lại, tôi đang ở trong một hầm rượu đen kịt dưới lòng đất, mùi rượu nồng nặc xung quanh gần như khiến tôi mất khả năng suy nghĩ.

Hình như kẻ bắt cóc tôi cũng không định làm gì tôi, chỉ là nhốt tôi lại, không cho tôi ăn uống.

Ngay khi tôi đói đến ngực dán vào lưng, đầu óc choáng váng, tôi nghe thấy rất nhiều tiếng động.

Rất kỳ quái, hiệu quả cách âm ở nơi này rõ ràng tốt như vậy, tôi lại nghe được tiếng động từ bên ngoài rất rõ.

Giọng nói lạnh nhạt lại xen chút bối rối của Trần Hân Vi vang lên: “Hệ thống, mở khóa.”

33.
Hệ thống cũng không lập tức mở khóa, âm thanh máy móc vang lên: “Ký chủ, Bạc Cẩn Ninh bắt cóc cô ấy chính là tạo cơ hội cứu cô ấy, để tăng hảo cảm, sao chúng ta không nhân cơ hội này kéo dài thêm một lát, đến lúc đó cô cứu cô ấy, độ hảo cảm tăng lên mới nhiều hơn đó.”

Trần Hân Vi không quan tâm, nhấn mạnh: “Mở khóa.”

Hệ thống: “…Ký chủ, ngài gấp gáp như vậy rốt cuộc là vì cái gì, Trần Đóa Đóa không chết đói nổi đâu.”

Trần Hân Vi im lặng một lúc.

Lâu đến mức tôi cho rằng cô ấy đã rời đi.

Tôi mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô tôi nhả ra bốn chữ: “Cậu ấy sợ tối.”

Tôi: “…”

“Đinh đong, đối tượng công lược: Trần Đóa Đóa; độ hảo cảm 80%, ký chủ không ngừng cố gắng nhé!”

Khóa bằng đồng “lạch cạch” một tiếng, mở ra.

Tôi mềm nhũn vô lực co ro dưới mặt đất, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Hân Vi.

Cô ấy hơi trầm mặt, tiến lên ôm tôi đang co ro lên: “Đừng sợ, tôi đến rồi.”