20.
Bên ngoài nhà vệ sinh, Trần Hân Vi bối rối nhìn tôi: “Sao cậu lại đi theo tôi?”
“Đi vệ sinh thôi mà.” Tôi cười với cô ấy: “Con gái thân nhau hơn không phải nhờ đi vệ sinh cùng nhau à?”
Lúc ăn cơm, tôi mặc kệ đám nữ sinh như ruồi bọ kia, đi theo phía sau cô ấy mua cơm.
Tuy giờ Trần Hân Vi vẫn còn sống ở Trần gia, nhưng tiền tiêu vặt từng cao ngất ngưởng kia đương nhiên không còn.
Tôi nhìn khay cơm chỉ có mỗi cơm cùng món rẻ tiền nhất kia, lẩm bẩm: “Món này nhiều dầu quá, tôi không thích ăn chút nào.”
Nói xong, tôi gạt thịt kho tàu vào trong bát của cô ấy: “Cậu ăn đi.”
Trần Hân Vi ngước mắt nhìn tôi vài giây, âm thanh máy móc quái gở vang lên trong đầu:
“Ký chủ, rốt cục cô ta có ý định gì vậy? Không phải đang chơi chiến thuật tâm lý đấy chứ? Cô ngàn vạn lần đừng để bị lừa!”
“…”
“Ký chủ, cô sẽ không buông lỏng phòng bị với cô ta đấy chứ, á á á! Cô sẽ không thật sự có cảm tình với Trần Đóa Đóa đấy chứ?”
Hiếm thấy, Trần Hân Vi thế mà lại đáp lại nó: “Câm miệng.”
Ồ.
Giọng điệu sao lại có chút sung sướng thế.
21.
Đến lúc ngủ, tôi ngồi khoanh chân trên giường, sửa sang lại quần áo cha mẹ mới đưa tới.
Đương nhiên Trần Hân Vi không có những thứ này.
Cha mẹ sợ tôi nhạy cảm suy nghĩ nhiều, luôn tặng hết thảy những thứ tốt nhất cho tôi.
Dù cho có vài lần tôi nhìn thấy bọn họ liếc nhìn Trần Hân Vi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Cô ấy tắm rửa xong, thờ ơ nhìn lướt qua đống quần áo kia, không mang theo chút tình cảm nào.
“Tắm xong rồi đấy à.”Tôi vẫy tay với cô ấy: “Cậu xem có kiểu dáng nào cậu thích không?”
Trên giường phủ kín các loại váy ngắn dài đủ màu, cô ấy không có hứng thú nói: ” Không.”
Tôi chỉ coi như cô ấy ngượng ngùng, túm lấy cánh tay của cô ấy: “Thử đi, cũng không sao, cậu xinh đẹp như vậy, mặc vào chắc chắn rất đẹp.”
Trần Hân Vi tuy rằng vẻ mặt kháng cự, nhưng thân thể lại có chút thuận theo.
Tôi cầm lấy áo ngủ của cô ấy, vén tay áo lên thì phát hiện trên tay cô ấy đầy vết bầm tím.
Mặt tôi lập tức biến sắc: “Chuyện này là thế nào?”
“Va phải đâu thôi.”
“Tôi không tin.” Tôi đứng dậy, tức giận chất vấn cô ấy: “Trần Hân Vi, có phải cậu không coi tôi là bạn đúng không?”
Cô ấy cảm thấy buồn cười: “Chỉ là chút vết thương nhỏ, cậu giận cái gì.”
Cô ấy càng hời hợt, trong lòng tôi lại càng khó chịu.
Nếu như nói ban đầu giúp cô ấy, chỉ là không muốn liên lụy chính mình cùng Trần gia, nhưng sau khi tôi tiếp xúc với cô ấy, lại càng coi cô ấy là người một nhà.
Trần Hân Vi là một người rất thích tự gò bó bản thân.
Dù cho giờ cô ấy ngã xuống đáy vực, cũng kiên trì thói quen như trước.
Mỗi ngày đều ở trong tòa nhà dạy học bỏ hoang trong trường luyện đàn.
Lúc cô ấy luyện đàn, tôi đứng bên cạnh chống cằm lắng nghe, cô ấy đàn dương cầm vô cùng hay, nếu như không phải đầu thai nhầm, đời này của cô ấy sẽ sáng lấp lánh cỡ nào.
Người như vậy, lại bởi vì thân phận, bị người trong trường nhục mạ.
Tôi muốn cô ấy có thể tiếp tục tỏa sáng lấp lánh.
“Trần Hân Vi, sau này bọn họ còn bắt nạt cậu, cậu cứ tới tìm tôi.”
“Thật sự là không cẩn thận va phải đâu thôi.”
“Tôi đi ngủ đây!”
22.
Sáng sớm hôm sau, tôi yêu cầu cha mẹ trả lại phòng lúc trước cho cô ấy, thuận tiện sắp xếp phòng học cho tôi.
Anh trai véo mặt tôi: “Mặt trời mọc từ phía tây rồi, em muốn học à?”
Tôi gạt tay anh ấy ra: “Em muốn thi vào lớp 1.”
Cha nhìn chằm chằm điện thoại, cũng không ngẩng đầu: “Để cha lên trường con nói chuyện.”
Đúng lúc này, Trần Hân Vi từ trên tầng đi xuống, tôi vội nói: “Không, con muốn tự mình thi.”
Đây là quyết định tôi đã suy nghĩ suốt tối qua.
Thành tích của tôi tầm tầm, trước khi xuyên sách, thực lực tôi chỉ ở mức tầm trung, không quá kém.
Mà muốn vào lớp 1, cần phải có thực lực ngang với việc thi Thanh Bắc.
Thanh Bắc không có sức hấp dẫn gì với tôi, nhưng việc có thể vào lớp 1, quan sát Trần Hân Vi mọi lúc, chuyện này có sức hấp dẫn rất lớn với tôi.
Trên xe, Trần Hân Vi liếc nhìn tôi: “Cậu muốn vào lớp chúng tôi?”
“Đúng vậy.”
Hệ thống nói: “Ký chủ, là cơ hội tốt để kiếm độ hảo cảm đó.”
Trần Hân Vi dựa ra sau: “Cậu không vào nổi đâu.”
Giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Hệ thống: “… Đang yên đang lành, sao cái mỏ cô hỗn thế.”
23.
Trước khi xuống xe, tôi năn nỉ cô ấy: “Vậy làm sao bây giờ, cậu dạy bù cho tôi đi.”
“Được.” Trước cổng trường người đến người đi, cô ấy chỉ chỉ thư viện, “Trưa tới đây.”
Thành thật mà nói, cách giảng bài của Trần Hân Vi thật sự rất mới mẻ, độc đáo.
Ít nhất còn tốt hơn so với giáo viên.
Nhưng mỗi lần cô ấy nói, sự chú ý của tôi đều sẽ chạy đến nơi khác.
“Uiiii, da cậu đẹp như vậy, rốt cuộc là dưỡng da kiểu gì thế.”
“Vì sao cậu có thể cao đến một mét bảy mươi lăm chứ, ngày nào tôi cũng uống sữa bò, ngủ sớm dậy sớm, nhưng mà hình như chỉ dừng ở một mét sáu, không cao lên nữa.”
Đây cũng là phiền não của tôi ở thế giới thật.
Huhuhu.
Trần Hân Vi cuối cùng cũng bất đắc dĩ buông sách xuống: “Cậu có nghe giảng không nào?”
Tôi lập tức ngồi ngay ngắn: “Nghe.”
Chỉ là ngồi chưa tới nửa giờ, tôi đã bắt đầu buồn ngủ.
Ngay lúc đầu tôi sắp đập xuống bàn, một bàn tay mềm mại đỡ lấy má tôi, nâng đầu tôi dậy.
“Đinh đong, chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của đối tượng công lược cộng thêm 10%, hiện tại đã 20%, ký chủ tiếp tục cố gắng nha!”
24.
Trải qua hơn một tháng không ngừng nỗ lực, cuối cùng tôi vẫn không thể thi đậu vào lớp 1.
Nhưng có lẽ vì chúng tôi chơi với nhau cả ngày nên người bắt nạt cô ấy đã giảm đi rất nhiều.
Trước khi đến cuối kỳ, giáo viên đặt một tấm phiếu đăng ký ở trên bục giảng:
“Đây là phiếu đăng ký biểu diễn cuối kỳ, bạn nào muốn biểu diễn thì có thể đến chỗ lớp trưởng đăng ký.”
Tôi đang liu thiu ngủ cũng lập tức tỉnh dậy!
Biểu diễn cuối kỳ!
Ta suýt chút nữa đã quên mất việc này.
Trong nguyên tác, lần biểu diễn này là điểm quan trọng, thay đổi vận mệnh của Trần Hân Vi.
Trong trường có một nữ sinh tên là Lục Phỉ, cô ta và Trần Hân Vi rất không vừa mắt nhau, cho nên cô ta đã cố tình sắp đặt để cô ấy xấu mặt trong buổi biểu diễn cuối kỳ này.
Cuối cùng là nam chính Bạc Cẩn Ninh được mời đến trường diễn thuyết giải vây cho Trần Hân Vi, đây cũng là khởi đầu cho tình cảm giữa hai người.
Đương nhiên, việc Trần Hân Vi trúng kế không thể thiếu sự tương trợ to lớn của nguyên chủ Trần Đóa Đóa.
Trò vặt giữa nữ sinh, đương nhiên Bạc Cẩn Ninh liếc mắt một cái là nhìn ra.
Hắn cũng nhìn ra Trần Đóa Đóa thích mình, mượn chuyện này làm cô ta nhục nhã rất thảm.
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm phiếu đăng ký.
Lần này, tôi muốn đưa Trần Hân Vi xinh đẹp đến trước mặt Bạc Cẩn Ninh.
25.
Trong thư viện, Trần Hân Vi dùng bút gõ đầu tôi: “Còn một tuần nữa là thi cuối kỳ.”
Tôi đè bút của cô ấy lại: “Trần Hân Vi, chúng ta không học nữa, đi luyện đàn.”
“Luyện đàn làm gì?”
“Chuẩn bị cho biểu diễn cuối kỳ!”
“Ồ.” Cô ấy lật một trang sách, “Tôi không đăng ký.”
Ta: “…”
Tôi trợn tròn mắt: “Sao cậu không đăng ký?”
Trần Hân Vi chống cằm, lộ ra vẻ mặt chán đời: “Tôi không có hứng thú.”
“Không được.”
Sao cô ấy có thể không đăng ký.
Cô ấy không đăng ký, làm sao có thể kinh diễm Cẩn Ninh, làm sao để hắn vừa thấy đã yêu, thấy sắc nảy lòng tham, cường thế sủng ái cô ấy?
Tôi ngồi không yên, kéo cô ấy dậy: “Còn chưa hết hạn, chúng ta mau đi đăng ký.”
“Chúng ta?” Cô ấy chỉ chỉ tôi, nhướng mày: “Cậu cũng muốn tham gia?”
Tôi vốn không có ý định tham gia.
Nhưng nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình gấp gáp như vậy, lập tức tìm lý do: “Đúng vậy, tôi muốn biểu diễn cùng cậu.”
Biểu diễn cuối kỳ là dịp lớp trong trường, vì để hiệu quả của tiết mục tốt hơn, trường cho phép lập nhóm khác lớp.
“Được rồi.” Cô ấy gật đầu: “Tôi biết rồi.”
26.
Trong phòng khiêu vũ, tôi kéo chiếc váy thiên nga trắng trên người, như thể bị sét đánh.
“Cậu bảo tôi múa thiên nga ấy hả?”
Cô ấy híp mắt, vui vẻ thưởng thức: “Ừm, trông cũng không tệ mà.”
“Đừng giỡn chứ, tôi không múa đâu.”
“Nhưng tôi muốn chơi bài múa thiên nga.”
“… Chúng ta đổi bài khác được không?” Tôi nài nỉ nhìn cô ấy.
Cô ấy vỗ vỗ vai tôii: “Đừng sợ, tin tưởng bản thân, tin tưởng tôi.”
Vừa dứt lời, hệ thống trong đầu cô ấy nói: “Ký chủ, cô làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì, nếu đắc tội Trần Đóa Đóa, độ hảo cảm rớt mất thì làm sao bây giờ?”
Trần Hân Vi trả lời: “Cứ thỏa mãn sở thích của mình.”
Tôi: “…”
Trần Hân Vi muốn tôi tin tưởng cô ấy, tôi tin.
Nhưng mà luyện một tuần, tôi nhìn động tác cứng ngắc trong gương, trông như thiên nga tàn tật, cố nén nước mắt không rơi.
Cũng may Trần Hân Vi đàn rất giỏi, tôi làm phông nền cho cô ấy nổi lên cũng được.
Lần này hy sinh một chút, sau này cô ấy ngả vào vòng tay của Bạc Cẩn Ninh, tôi cũng có thể yên tâm nằm ngửa.
Tôi khẽ cắn môi, quyết tâm quyết tâm!
Rất nhanh đã tới ngày biểu diễn.
Có lẽ là vì mời Bạc Cẩn Ninh, buổi biểu diễn lần này tổ chức rất lớn, hội trường có thể chứa ba ngàn người cũng bị đầy ắp người.
Tôi đi qua đi lại sau hậu trường, giống như kiến bò trên chảo nóng.
Trần Hân Vi gọi tôi: “Cậu nghỉ ngơi một lát đi, lắc lư khiến tôi váng cả đầu.”
Tôi lại chạy đi đi kiểm tra.
Kiểm tra lễ phục và đàn dương cầm của cô ấy, sau khi không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đã cẩn thận như vậy, Lục Phỉ nhất định không còn cơ hội ra tay.