Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Chiến Lược Tự Công Lược Của Nữ Chính (Full) Chương 1: Chiến Lược Tự Công Lược Của Nữ Chính

Chương 1: Chiến Lược Tự Công Lược Của Nữ Chính

4:04 chiều – 13/05/2024

1.
Tôi xuyên thành thiên kim thật ác độc trong tiểu thuyết thiên kim thật giả.

2.
Theo cốt truyện, tôi sẽ ép Trần Hân Vi bỏ nhà ra đi, sau đó cô ấy sẽ bất ngờ gặp được tổng tài bá đạo.

Từ đó về sau, cô ấy sẽ đi theo tuyến ngọt sủng.

Tổng tài thuận tay: “Trời lạnh rồi, tập đoàn Trần thị nên phá sản rồi.”

3.
Ngày đầu tiên xuyên đến, tôi đang vênh váo tự đắc chỉ vào mũi Trần Hân Vi chửi đổng.

Cô ấy mặt không biến sắc nhìn tôi.

Tôi run lên một cái.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của cô ấy, ngón tay chỉ vào mũi cô ấy khẽ cong lên, nhấc cằm của cô ấy lên:

“Da dẻ không tệ.”

“…”

4.
Vì để sống tạm, tôi tuyệt đối không được tìm đường chết.

Nhưng tôi không ngăn được người khác tìm đường chết.

Ví dụ như người anh trai tứ chi phát triển của tôi, ném đồ đạc của cô ấy từ trong phòng ngủ ra:

“Cút, vừa nghĩ tới việc cô chiếm đoạt thân phận em gái tôi nhiều năm như vậy, tôi đã thấy ghê tởm, cút ra ngoài cho tôi.”

Tôi quả thực bị hù chết, vội vàng nhào tới.

Trần Diệp ném cái nào, tôi nhặt lại cái nấy, rồi cất lại vào phòng tôi.

5.
“Đóa Đóa, em làm gì vậy?”

Tôi kéo gối đầu của Trần Hân Vi, phủi bụi trên đó: “Em muốn ngủ cùng cậu ấy.”

“?”

Hai người bọn họ đều đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn tôi.

Tôi không ngượng ngùng, nhấn mạnh: “Em sợ tối.”

Vẻ mặt bình tĩnh của Trần Hân Vi có chút thay đổi.

6.
Nhưng chúng tôi vẫn ngủ với nhau.

Lời này nghe có chút quái lạ.

Sấm sét đánh xuống.

Tôi sợ tới mức rúc vào lòng cô ấy: “Á đù, tôi sợ!”

Trần Hân Vi: “…”

Cô ấy trầm mặc thật lâu, cứng ngắc vỗ vỗ lưng của tôi: “Đừng sợ.”

7.
Sau mấy đêm ngủ với nhau, quan hệ giữa tôi và cô ấy hình như thân thiết hơn một chút.

Nhưng dường như cô ấy có bí mật gì đó.

Hơn nữa còn rất thích nhìn chằm chằm tôi.

Không sao, tôi cũng thích nhìn chằm chằm cô ấy.

Trước khi giao cô ấy cho bá tổng Bạc Cẩn Ninh, tôi phải bảo đảm cô ấy bình yên vô sự.

8.
Mẹ nó, chủ quan rồi.

Tôi chỉ mới đi ăn cơm trưa, Trần Hân Vi đã bị bọn họ kéo đi.

Mặc dù cô ấy là thiên kim giả, nhưng cô ấy xinh đẹp, thành tích lại tốt, còn vô cùng tài hoa.

Trong trường có không ít nữ sinh ghen ghét cô ấy..

Bây giờ không còn Trần gia che chở, bọn họ không kiêng nể gì mà bắt nạt cô ấy.

9.
Cuối cùng tôi cũng tìm được cô ấy trong phòng vệ sinh nữ.

Mùa đông rét lạnh thấu xương, cả người cô ấy ướt đẫm, ánh mắt lạnh lẽo trầm thấp.

Ta ôm cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh, cô ấy lạnh đến mức run rẩy.

Kẻ đầu têu xách thùng, đứng một bên cười.

Trần gia có tiền có thế, người nhân cơ hội nịnh bợ tôi không ít.

Bọn họ nhìn thấy tôi, ân cần chào hỏi: “Thế nào, chúng tôi thay cậu dạy dỗ con tiện nhân này thật tốt.”

“Chát” một tiếng.

Tôi cắn răng, tát nữ sinh cầm đầu một cái.

Ngu xuẩn, đây chính là nữ chính đấy!

Gặp chuyện không may ngay dưới mí mắt tôi, mấy người chê mạng tôi dài à?!

10.
“Cậu có ổn không?”

Tôi cởi áo khoác của mình ra, bao chặt lấy Trần Hân Vi.

Cô ấy sững sờ thật lâu, cuối cùng chậm rãi hoàn hồn.

“Trần Đóa Đóa?” Cô ấy gọi tôi: “Sao lại là cậu?”

“Tôi đưa cậu về thay quần áo.”

“Không cần, tôi có chút việc.”

“Sẽ bị cảm đấy.”

Chúng tôi giằng co một hồi.

Mãi đến khi tôi nghe thấy một âm thanh không thuộc về bất cứ người nào trong hai chúng tôi, âm thanh máy móc vang lên:

“Ký chủ, nhân vật phản diện này trông thật thiện lương, còn quan tâm đến cô, độ khó công lược hẳn là không cao đi.”

Tôi: “?”

11.
Suốt cả con đường từ trường về nhà, Trần Hân Vi vẫn luôn im lặng.

Nhưng âm thanh máy móc kia lại lải nhải không ngừng lần nào.

Hệ thống: “Tôi nghi là Trần Đóa Đóa đang thao túng cô á.”

Tôi: “?”

Trần Hân Vi: “…”

Hệ thống: “Cô ta là nhân vật phản diện lớn nhất trong nhiệm vụ lần này, độ khó công lược cao tới 80”.

Tôi: “?”

Trần Hân Vi: “…”

Hệ thống: “Tôi không tin cô ta thiện lương như vậy, chắc chắn cô ta có âm mưu, nói không chừng muốn khiến cô xấu mặt.”

Tôi: “?”

Trần Hân Vi: “…”

Hệ thống: “Cô đừng không tin tôi, bằng không cô thử thăm dò một chút đi.”

12.
“Trần Đóa Đóa.”

Trần Hân Vi đột nhiên quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi mỉm cười: “Hả?”

Cô ấy cân nhắc tìm từ: “Cậu… hắt xì!”

Tôi: “…”

Nước trên người cô ấy hất vào mặt tôi.

Tôi mỉm cười rút khăn ra lau, khuôn mặt trước giờ luôn bình tĩnh của Trần Hân Vi hơi thay đổi: “Xin lỗi.”

“Không sao.”

Ta cố gắng dịu giọng.

Vừa dứt lời, hệ thống đinh đong một tiếng: “Đối tượng công lược: Trần Đóa Đóa; độ thiện cảm 5%. Ký chủ tiếp tục cố gắng nha!”

13.
Để phòng Trần Hân Vi xảy ra chuyện, tôi quyết định canh chừng cô ấy 24/24.

7h sáng, tôi ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách.

Cha mẹ tôi cảm thấy rất ngạc nhiên: “Con mà cũng dậy được sớm như này cơ à?”

Tôi nhếch môi cười: “Đi học không tích cực, tư tưởng có vấn đề.”

Trong lúc nói chuyện, Trần Hân Vi đeo cặp sách xuống lầu, nụ cười trên mặt cha mẹ cũng nhạt đi đôi chút.

Bàn ăn ba suất ăn, không chuẩn bị cho cô ấy.

Tài xế riêng trong nhà cũng chỉ quan tâm tôi.

Cô ấy từ tiểu công chúa được vạn người sủng ái, lại trở thành người vô hình trong Trần gia.

Trần Hân Vi lại làm như không nhìn thấy, lách qua chúng tôi đi ra ngoài.

“Chờ một chút.”

Tôi cầm hai cái bánh quẩy lên, gọi cô ấy lại, nhét bánh quẩy vào tay cô ấy: “Cho đấy.”

14.
Trần Hân Vi lúng ta lúng túng nhận lấy bánh quẩy.

Tôi cười vui vẻ hơn, đưa tay nắm lấy vai cô ấy: “Đi đi đi, đi học đi.”

Cô ấy: “…”

Mãi đến khi lên xe, cô ấy mới muốn nói lại thôi nhắc nhở tôi: “Cậu cầm bánh quẩy chưa lau tay.”

Tôi quay đầu lại: “Hả?”

Cô ấy chỉ chỉ vết bẩn lớn trên đồng phục: “Bị cọ lên hết rồi này.”

15.
Bởi vì đồng phục không sạch sẽ nên Trần Hân Vi bị phạt quét dọn trong giờ nghỉ giữa giờ.

Huhuhu, nữ chính đáng thương của tôi ơi.

Để bày tỏ áy náy của mình, tôi và cô ấy cùng nhau quét dọn bồn hoa nhỏ bên ngoài.

Chúng tôi mỗi người quét dọn một bên, tôi còn chưa dọn xong, đã nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ phía bên kia.

“Trần Hân Vi, giả vờ cái gì, mày cũng không phải đại tiểu thư Trần gia chân chính, bày cái mặt đấy cho ai xem?”

“Đúng thế, chúng tao bảo mày tới chơi là vừa mắt mày, nếu không chỉ với thân phận này của mày mà còn có cơ hội tiếp xúc với chúng tao chắc?”

Tôi biến sắc, cầm chổi xông qua.

Lời vàng lời ngọc còn chưa kịp phun khỏi miệng, tôi đã nhìn thấy mấy nam sinh kêu gào thét ầm ĩ, lăn lộn trên mặt đất.

“Mẹ nó, đau quá.”

“Nha đầu chết tiệt này, học đánh đấm lúc nào thế, chết tiệt.”

Mà Trần Hân Vi cầm chổi quét ngang, thần sắc lạnh nhạt, chậm rãi nhìn sang tôi.

Tôi từ khiếp sợ chuyển sang cười ngại ngùng lấy lòng: “Ha ha, cậu thật lợi hại.”

16.
Bồn hoa nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh.

Tôi không chút nghi ngờ, nếu cô ấy muốn diệt khẩu, tôi ngay cả kêu cứu cũng không kêu nổi.

Nhưng cô ấy không nói gì, đá đá mấy nam sinh kia: “Rác rưởi, đừng làm bẩn khu vực công cộng của chúng tôi.”

Mấy nam sinh kia vội vàng rời đi.

Buổi trưa, Trần Hân Vi được mời đến văn phòng uống trà.

Tôi đứng trước cửa, chần chừ lưỡng lự.

Trong văn phòng, tiếng giáo viên khiển trách càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng quá đáng:

“Trần Hân Vi, em cho rằng bây giờ thân phận của em là gì, không có Trần gia, em chẳng là cái thá gì cả! Cũng không ai che chở em nữa! Em lại còn dám ngang nhiên đánh người ở trường, em nhất định phải phải chịu bị xử phạt!”

Tôi dán người lên cửa, ghé tai vào, muốn nghe xem Trần Hân Vi trả lời như thế nào.

Ai ngờ cửa không đóng chặt, chậm rãi mở ra.

Tôi duy trì tư thế quái dị kia, không chỗ che thân, xuất hiện trước mắt giáo viên và Trần Hân Vi.

17.
Giáo viên lập tức mỉm cười: “Bạn học Trần Đóa Đóa, sao em lại tới đây?”

Ta không dám nhìn Trần Hân Vi, nhanh trí oan ức nói:

“Thầy ơi, nếu thầy muốn xử phạt thì xử phạt em đi, nếu không phải vì em, Trần Hân Vi cũng sẽ không va chạm với bọn họ.”

Giáo viên nhíu mày hỏi: “Sao em lại nói vậy?”

“Đám nam sinh kia thật sự rất quá đáng, ỷ chúng nó là con trai sức dài vai rộng mà bắt nạt hai đứa con gái yếu ớt bọn em, thầy nghĩ xem, bọn em tay trói gà không chặt, làm sao đánh nổi bọn họ, nếu không phải Trần Hân Vi thông minh, bọn em chẳng phải sẽ bị bắt nạt rồi sao?”

Giáo viên vuốt cằm: “Nói vậy là bọn họ sai?”

Tôi tỏ vẻ chân thành: “Em nào có thể lừa gạt thầy ạ?”

18.
Cứu Trần Hân Vi ra khỏi văn phòng xong, cô ấy cũng không lập tức mỗi người đi một ngả với tôi.

Chúng tôi không cùng lớp.

Thành tích của cô ấy xuất sắc, đương nhiên là học lớp 1 – lớp chọn của khối, còn tôi học lớp 13 – lớp bét khối.

Lớp 1 gần văn phòng hơn, tôi đưa Trần Hân Vi đến cửa rồi định đi.

Cô ấy lại gọi tôi lại: “Trần Đóa Đóa.”

Tôi “Hả?” một tiếng.

Vẻ mặt cô ấy lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại hiện lên chút ấm áp: “Cảm ơn.”

Nói xong cô ấy mất tự nhiên quay đầu đi, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, quay người vào phòng học.

Tôi ngượng ngùng sờ chóp mũi.

“Đinh đong! Đối tượng công lược: Trần Đóa Đóa; độ thiện cảm: 10%. Ký chủ tiếp tục cố gắng nha!”

19.
Trong giờ cơm trưa, một đám nữ sinh tự động túm tụm xung quanh tôi.

Ta vừa mới chuyển tới không lâu, có thể được mến mộ nhiều như này, toàn bộ dựa vào cái mác “đại tiểu thư Trần gia” của tôi.

Nhưng đề tài bọn họ tán gẫu đơn giản là hàng hiệu và đàn ông, tôi không có hứng thú.

“Haiz, Đóa Đóa, cậu biết không, giờ Trần Hân Vi thảm lắm đó.”

Có người cố gắng thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi nghiêng đầu: “Gì cơ?”

Thấy tôi hứng thú, bọn họ lập tức tranh nhau nói:

“Đương nhiên là bởi vì chuyện nó cướp đi cuộc sống của cậu bị lộ ra ngoài ánh sáng rồi á.”

“Đúng vậy, mọi người đều chê nó ghê tởm, toàn bộ bạn bè trước kia đều cô lập nó, giờ nó đi ăn cơm, đi vệ sinh đều phải đi một mình, thảm khỏi bàn luôn.”

“Này, không phải nó đang ở bên kia sao, Đóa Đóa, cậu nhìn kìa.”

Theo lời bọn họ, tôi nhìn thấy Trần Hân Vi ngồi ở một góc.

Dáng người gầy gò, mái tóc dài buông xuống bên mặt, yên tĩnh lại xinh đẹp.

Đáng tiếc, những ánh mắt đánh giá cô ấy kia, không tính là thân thiện.

Ta nhìn hai giây, đột nhiên có chút khó chịu.

“Đại tiểu thư kiêu ngạo ngày xưa chỉ là đứa ăn trộm, trộm mất cuộc sống của người khác, hiện tại lưu lạc thành như vậy, thật khiến người ta thương xót mà.”

“Đáng đời nó.”

“Nói đủ chưa?” Tôi bỗng dưng mở miệng, lấy cà tím khó ăn vừa bị tôi nhặt ra khỏi bát, bỏ vào bát của bọn họ: “Đống này chưa đủ nhét kín mồm các cậu à?”