Phần 4:
Ngày tháng trôi qua như vậy, không ngờ có một ngày tôi lại đụng phải Giang Giới, và thấy hắn đi cùng một người phụ nữ.
Hôm đó tôi cùng mấy thầy ra ngoài mua đồ.
Đi ngang qua một nhà hàng phương Tây đắt tiền. Đột nhiên, một giáo viên kéo túi của tôi và hỏi một cách không chắc chắn: “Tiểu Khê, người đó trông hơi giống chồng cô phải không?”
Tôi nhìn qua và thấy người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ.
Đối diện là một người phụ nữ trang điểm tinh tế.
Lòng tôi nặng trĩu.
Không phải là là “trông giống” mà chính là hắn!
Sắc mặt tôi xấu đi, có lẽ đồng nghiệp nhận thấy điều gì đó không bình thường ở tôi, nên anh ấy cười nói: “Chắc là công việc, tôi nghĩ việc giao tiếp giữa họ khá là bình thường”.
Tôi nói “Ừ” và không muốn nhìn nữa, “Đi thôi.”
Tôi vừa quay người lại, đồng nghiệp của tôi đột nhiên hét lên và tóm lấy tôi: “Tiểu Khê, cô, chồng cô…”
Tim tôi thắt lại và tôi nghe cô ấy nói: “Đánh cô gái kia.”
TÔI:?
Nhanh chóng quay người lại, và thấy chiếc bàn đẹp đẽ bị đạp đổ.
Hắn nhìn xuống người phụ nữ vẻ mặt tái nhợt, với nụ cười lạnh.
Tôi vội vàng chạy tới, vừa hay nghe được Giang Giới nói: “Với bộ dáng như thế này mà nghĩ đến việc câu dẫn tôi?”
Sau đó hắn bước ra ngoài một cách dứt khoát, và đối diện với tôi.
Người đàn ông vừa rồi kiêu ngạo như sư tử nhỏ không ngờ tôi xuất hiện, hắn lập tức xìu xuống.
Như con sư tử được bơm hơi, và hiện tại bị xì hết hơi rồi.
“Vợ ơi?”
Hắn cau mày giải thích: “Anh không đánh phụ nữ đâu, anh chỉ là bất cẩn, đôi chân này dài đến nỗi đụng lật bàn luôn.”
Tôi: “…”
Hắn từng nói tôi là đứa trẻ, và thật sự con tôi là đứa trẻ sao?
Tôi bật cười: “Em không trách anh mà.”
Giang Giới thở phào nhẹ nhõm, hắn mỉm cười nắm lấy tay tôi: “Vậy về nhà nhé?”
Về đến nhà tôi mới nhận ra người mà Giang Giới phải đối phó mấy ngày này là em gái của Hứa Triết.
“Việc bán hàng chỉ là vỏ bọc, thực ra chỉ muốn gài bẫy anh thôi.”
Đọc truyện ở fb Mật Đào (dịch truyện NT).
Giang Giới cười khẩy: “Hứa Giai Giai là một người rất ham chơi, cô ta đặc biệt thích tiểu thịt tươi, một khi đã chơi thì cực kỳ liều mạng điên cuồng. Thời gian qua anh đã tra trộn vào nhóm người kia, và tìm được một số thông tin hữu ích có thể bán cho công ty đối thủ của Hứa gia. Dự kiến ngày mai sẽ có kết quả, dù không tạo ra được sóng gió gì to tát, nhưng đủ khiến Hứa Triết phải sứt đầu mẻ trán một thời gian và không thể quấy rối em.”
“Anh làm vậy chỉ để Hứa Triết bỏ qua cho em thôi sao?”
“Mấy ngày nữa anh phải đi Thâm Quyến, không gây chuyện cho hắn khiến hắn phân tâm thì anh không yên lòng.”
Vừa nghe tin Giang Giới sắp rời đi, tôi lập tức cảm thấy không nỡ.
“Sao đột ngột vậy? Anh định đi bao lâu?”
“Một tuần hoặc hơn, nếu chuyến đi này suôn sẻ, sau này có lẽ anh phải thường xuyên đi công tác.”
Vì vậy, trên thực tế, Giang Giới vốn rất bận rộn.
Đó là một công ty vận tải.
“Lúc sửa xe, anh đã học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm.”
Hắn xoa đầu tôi thật mạnh và nói: “Đợi anh quay lại nha.”
Ngày Giang Giới rời đi, tôi vẫn nhét thẻ ngân hàng của mình vào túi hắn.
Bên trong là 70.000 nhân dân tệ mà tôi đã tiết kiệm được trong nhiều năm qua.
Đó cũng là tất cả số tiền tôi có.
Tôi để lại lời nhắn: “Ra ngoài phải mang theo tiền. Mật khẩu là ngày kết hôn của chúng ta. Lên đường bình an.”
9. Sau khi Giang Giới đi công tác, vụ việc của Hứa Giai Giai đã gây xôn xao dư luận một hồi lâu.
Cô ta đã làm ra nhiều chuyện hoàng đường phạm pháp và khiến dư luận phẫn nộ.
Có lẽ Hứa Triết đã quá mệt mỏi cho lùm xùm này, nên không còn lởn vởn trước mặt tôi nữa.
Cuộc sống của tôi cũng trở nên dễ dàng hơn.
Vào cuối học kỳ, việc tuyển chọn giáo viên xuất sắc bắt đầu.
Mỗi trường chỉ có một xuất.
Theo tìm hiểu sơ bộ, ban đầu nhà trường dự định tuyển tôi.
Nhưng đến ngày công bố kết quả, danh sách đổi thành Lưu Dĩnh.
Lãnh đạo nhà trường cũng bối rối. Họ đã nói rằng họ chọn tôi.
Mọi người đều biết lý do đằng sau nó.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, tôi nhìn thấy Lưu Dĩnh.
Kể từ khi xảy ra sự cố về bức ảnh, liên lạc của chúng tôi rất ít.
Lưu Dĩnh ở bên cạnh tôi khẽ khịt mũi rồi bước tới mà không nói gì.
Vốn dĩ sự việc này không gây ra bất kỳ gợn sóng nào trong lòng tôi.
Nhưng buổi tối, lúc trò chuyện video với Giang Giới, tôi không khỏi tủi thân.
Tôi mím môi, cố gắng không khóc.
Đúng như dự đoán, Giang Giới nhìn thấy tôi có gì đó không ổn, hắn hỏi: “Sao vậy?”
Tôi không muốn hắn lo lắng: “Em vừa xem phim và cảm thấy rất xúc động.”
Giang Giới cười nói: “Cô ngốc!”
Sau khi cúp điện thoại, tôi tát thật mạnh vào mặt mình.
Tự cười mình rằng càng sống càng thụt lùi.
Kiếp trước, dù có biến cố gì tôi cũng không rơi nước mắt, vậy mà ở trước mặt Giang Giới, tôi cứ bật khóc mãi.
Có lẽ bị hắn chiều hư mất rồi.
Giống như đứa trẻ chỉ khóc khi nó biết có người thương nó, dỗ dành nó. Còn nếu như không ai quan tâm, thì khóc mãi làm gì chứ?
***
Sáng sớm, tôi vừa mới ngủ thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa.
Tim tôi thắt lại.
Tôi lo Hứa Triết tìm tới, nên núp trong góc, cầm lấy một cây gậy trong tay.
Giây tiếp theo, cánh cửa mở ra.
Tôi vung gậy.
Đối phương tựa hồ cũng đã có chuẩn bị sẵn, thuận tay bắt được, sau đó tôi nghe thấy một câu nói đùa quen thuộc: “Cái gì đây, ở đây có một người phụ nữ nhẫn tâm muốn mưu sát chồng.”
Tôi ngạc nhiên: “Ông xã? Sao anh lại về sớm vậy!”
“Vợ của anh tâm tình không tốt, anh phải về dỗ cô ấy.”
“Sao anh biết tâm trạng em không tốt?”
“Mắt anh không bị cận, hay em cho rằng kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt?”
Tôi cắn môi, hiển nhiên là vẫn chưa nuốt trôi cục tức kia, nước mắt không chút phòng bị nào, cứ thế rơi xuống.
“Huhu… chồng ơi!!”
Giang Giới thở dài: “Bạn nhỏ hay khóc nhè!”
Giang Giới ở nhà một đêm, hôm sau hắn rời đi bằng tàu hoả.
Tôi cứ lưu luyến mãi nên hắn đã hôn lên trán tôi: “Công ty đã được đăng ký ở Thâm Quyến cách đây không lâu. Khi nghỉ hè đến tìm anh nhé.”
Tôi gật mạnh và bắt đầu cuộc sống như oán phụ nơi khuê phòng.
Nửa tháng nữa lại trôi qua.
Trường học đang trong kỳ nghỉ.
Tôi nóng lòng muốn mua vé đến Thâm Quyến.
Mãi đến khi Giang Giới chở tôi đến công ty của hắn, tôi mới nhận ra nó khác với những gì tôi nghĩ.
Ban đầu tôi tưởng Giang Giới chỉ làm nghề vận tải thông thường, thuê vài chiếc xe tải để vận chuyển hàng hóa.
Khi tôi thực sự nhìn thấy nó, tôi nhận ra rằng đó thực sự là một công ty hậu cần tích hợp các dịch vụ thương mại điện tử, vận tải và chuyển phát nhanh.
Quy mô tuy chưa lớn nhưng đã chiếm lĩnh rất nhiều hoạt động kinh doanh.
Tôi bị sốc đến mức không thể nói được. “Sao anh lại nghĩ đến việc này?”
Tôi nhớ rằng ở kiếp trước, Giang Giới đã không đến thành phố Thâm Quyến.
Hắn vốn là một thợ sửa xe bình thường. Trong thời gian này, hắn được ông chủ một công ty nước ngoài đánh giá cao và chuyển sang làm việc cho một tập đoàn ô tô đa quốc gia.
Sau đó, hắn nhảy ra ngoài và lãnh đạo nhóm R&D của riêng mình, chuyên phát triển chip.
Làm ra thành tựu đầu tiên trong sự nghiệp.
Dần dần, hoạt động kinh doanh chip ô tô ngày càng lớn hơn.
Nhưng giờ đây, số phận của Giang Giới đã thay đổi vì tôi.
Hắn rời gara sớm trước khi có cơ hội gặp ông chủ.
Thậm chí còn đến thị trường Thâm Quyến và bắt đầu hoạt động hậu cần.
“Ngành thương mại điện tử ở Thâm Quyến đang phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây và còn có khoảng trống trong lĩnh vực hậu cần. Anh tình cờ biết một chút về ô tô nên đã đầu tư số tiền kiếm được từ việc kinh doanh ô tô cách đây một thời gian và muốn để thử xem.”
Trên thực tế, điều Giang Giới không nói về việc ở Tân Thị. Vì nơi đó Hứa gia đứng đầu, tại vì Hứa Triết, vì tôi, nên hắn phải đi xa như vậy để khởi nghiệp.
Một mặt, tôi cảm thấy tiếc cho hắn, nhưng tôi không thể không ngưỡng mộ tầm nhìn của hắn.
Bởi vì tôi tin rằng công ty logistics do Giang Giới thành lập chắc chắn sẽ trở thành một hiện diện không thể thiếu trong lĩnh vực thương mại điện tử Thâm Quyến.
10. Giang Giới đã thuê căn hộ có hai phòng ngủ nó có diện tích tương đương với ngôi nhà của chúng tôi ở Tân thị, nhưng giá đắt gấp ba lần.
“Giá cả ở đây khá cao, mà tiền của anh đều đổ hết vào công ty”.
Giang Giới hiếm thấy ngượng ngùng nói: “Anh đã chạm vào tiền trong thẻ của em.”
“Nó vốn dĩ là của anh mà.”
Giang Giới hôn lên khóe miệng tôi nói: “Từ giờ trở đi anh sẽ đưa toàn bộ tiền lương của anh cho em.”
Công ty đã được đăng ký nên đương nhiên không thể hoạt động lâu dài giữa hai đầu được.
Ngay từ đầu tôi đã không có nhiều ấn tượng tốt đẹp về Tân thị.
Tôi đã thảo luận với Giang Giới về việc tôi nên từ chức và đến thành phố Thâm Quyến để phát triển.
Tôi ở đó cho đến khi học kỳ bắt đầu, rồi quay lại trường làm thủ tục thôi việc.
Vào thời điểm đó, công ty hậu cần của Giang Giới đã bắt đầu đi vào quỹ đạo. Với tư cách là người tiên phong khởi nghiệp, Giang Giới đã được mời tham gia một số cuộc phỏng vấn.
Đồng nghiệp ban đầu nói chồng cô ta mua một chiếc Mercedes-Benz, muốn nhờ Giang Giới bảo trì, bỗng chủ động tiến tới chào hỏi tôi: “Mấy hôm trước chúng tôi xem TV, thấy chồng cô. Từ lâu đã nói Giang Giới là cổ phiếu tiềm năng, hoá ra đôi mắt của đại mỹ nữ cô vẫn sáng lắm nha! Đã đến lúc hưởng thụ cuộc sống rồi!”
Một đồng nghiệp đứng gần đó cũng cất tiếng: “Phải nói rằng Tiểu Khê có tầm nhìn rất tốt. Nếu có người đàn ông tốt nào giống Giang Giới, đừng quên chúng tôi nhé.”
Tôi liếc nhìn những người xung quanh.
Họ chính là nhóm người đã nói xấu Giang Giới năm đó.
Tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với họ nên chỉ mỉm cười và khách sáo vài câu.
“Trần Tiểu Khê.”
Khi tôi chuẩn bị rời khỏi trường, tôi chợt nghe có người gọi mình.
Là Lưu Dĩnh.
Cô ta mặc váy đồng phục màu đen, bước nhanh tới.
Giọng điệu của có chút gay gắt, cô ta nói thẳng: “Tôi đã cố gắng đạt được một số lợi ích nhỏ nhặt để làm mai cho cô và anh họ tôi, hiện tại tôi chỉ muốn nói xin lỗi.”
Tôi mím môi nói: “Không cần phải xin lỗi tôi.”
“Khoan hãy từ chối, tiểu Khê à…..”
Lưu Dĩnh nắm lấy tay tôi: “Xin lỗi nha, tôi bị ép phải làm như vậy.”
Sau khi nghe hết câu này, tôi bất tỉnh.
Đọc truyện ở fb Mật Đào (dịch truyện NT).
*****
Khi tôi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trên giường rồi.
Chăm nệm mềm mại êm ái.
Căn phòng trống rỗng, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn tràn ngập hoa hồng.
Đây là……… biệt thự nơi tôi đã sống suốt mười năm khi bị Hứa Triết giam cầm.
Tôi đã sống lại ư? Thời gian bên Giang Giới là hiện thực, hay tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi? Giống như hành khách trên hoang mạc, quá khát nước sẽ nhìn thấy bãi biển…….
Tôi hoảng sợ vội bò dậy.