Ta tính toán lại, những năm qua, số vàng bạc trong kho riêng của ta cũng đủ bằng một nửa quốc khố, đủ để ta sống sung túc suốt quãng đời còn lại, mà ngay cả cha ta cũng không phát hiện ra.
Dĩ nhiên ta cũng không định nói cho ông biết.
Ta lên kế hoạch, nếu đích tỷ trở về, ta sẽ thu dọn đồ đạc, nhường lại tất cả vinh quang này cho nàng ấy, rồi mang theo kho báu nhỏ của mình biến mất khỏi kinh thành.
Nhưng cha ta không nói rõ khi nào Bạch Yên Hy sẽ trở về, điều này khiến ta vô cùng sốt ruột. Ngay cả khi hoàng đế triệu ta vào cung, ta cũng không tập trung nổi.
Hôm qua, ta ngủ không ngon giấc, Triệu Hiên nhìn ta với ánh mắt đầy lo lắng, nhưng ta biết hắn chẳng qua chỉ quan tâm đến khuôn mặt này của ta mà thôi. Nếu ta không chăm sóc, để xảy ra chút vết tích nào, đó sẽ là tội chết bị chém đầu, bởi từ đầu đến cuối hắn đều gọi ta bằng tên của đích tỷ.
“Thưa hoàng thượng, Yên nhi không có gì đâu.”
Hắn nhìn ta thêm một lúc rồi gật đầu.
“Giữ gìn sức khỏe.”
Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát hắn. Ta tự hỏi, nếu hắn biết rằng đích tỷ chưa chết, liệu hắn có phát điên không? Hay là hắn sẽ chém đầu cả gia đình ta? Dù sao đây cũng là tội khi quân, nhưng ta không dám nói, tiền của ta vẫn chưa tiêu hết, chuyến đi Giang Nam mà ta đã lên kế hoạch cũng chưa thực hiện được.
“Yên nhi có chuyện gì muốn nói với trẫm không?”
Ta lắc đầu, Triệu Hiên cau mày, ta vội chạy tới nắm lấy tay hắn.
“Yên nhi chỉ là nhớ hoàng thượng thôi.”
Hắn gật đầu, lúc này mới giãn mày. Ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Triệu Hiên như thường lệ cho người mang lên một bộ y phục màu xanh hồ.
“Đây là bộ y phục trẫm chuẩn bị cho Yên Hy. Tiếc rằng nàng ấy không còn cơ hội mặc nữa.”
Nói xong, hắn nhìn ta, như đang hoài niệm về đích tỷ.
“Giờ thì tặng cho Yên Yên.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta. Ta lại một lần nữa xúc động, rơi nước mắt, bởi vì bộ y phục này chỉ nhìn thôi cũng biết là rất đắt giá. Hắn có thể ngưỡng mộ đích tỷ, còn ta chỉ yêu tiền hắn cho ta mà thôi.
Ta run rẩy đón lấy bộ y phục, Triệu Hiên nhìn chằm chằm vào ta. Ta hiểu ý, liền đi vào cung điện nhỏ để thay bộ y phục này. Khi ta bước ra, ánh mắt của Triệu Hiên sáng lên.
“Hoàng thượng, nếu đích tỷ vẫn còn sống, ngài sẽ đối xử với nàng thế nào?”
Ta bất ngờ thốt ra câu này. Triệu Hiên nhìn ta chằm chằm một lúc, giọng nói đặc biệt kiên định.
“Trẫm sẽ lập nàng ấy làm hoàng hậu.”
Cả người ta run lên, cúi đầu xuống, không dám nói thêm gì. Triệu Hiên cũng không nói thêm, chỉ nhìn ta với ánh mắt đầy đau khổ. Ta bỗng cảm thấy có chút áy náy với hắn. Nhưng nghĩ đến việc đích tỷ sắp trở lại, ta lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ta nghĩ rằng chỉ cần tỷ ấy xuất hiện, niềm vui khi tìm lại được người mình yêu sẽ làm mờ đi mọi lời nói dối.
Hiện tại, trong hậu cung của Triệu Hiên có 20 phi tần, nhưng không ai được phong làm hoàng hậu. Vị trí đó luôn được dành cho đích tỷ. Xem ra, ta cũng chẳng cần phải cảm thấy áy náy làm gì, bởi giữa ta và hắn chỉ là lợi dụng lẫn nhau.
Rời khỏi hoàng cung, ta trở về phủ, nghĩ rằng đã đến lúc phải rời đi, cũng nên tạm biệt Giang Yển và Thẩm Án một cách tử tế. Nhưng Giang Yển lại không có ở đó…
“Thế thì ta sẽ đi tìm Thẩm Án trước vậy.”
Khi ta đến Thính Vũ Lâu, Thẩm Án vừa lúc đang xử lý công việc. Ta đợi một lúc, hắn mới gọi ta vào. Có vẻ như hắn rất bận rộn, ta từ từ bước tới.
“Lâu chủ ca ca…” Ta khẽ gọi.
Cuối cùng, hắn cũng ngẩng đầu lên.
“Ta không muốn làm thế thân nữa.”
Ta lấy hết can đảm, mãi mới nói ra được một câu.
Hắn lập tức im lặng, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.
“Ngươi hối hận rồi?”
Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên. Ta cúi đầu, cảm thấy áy náy, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Đúng lúc cả hai đang im lặng, Giang Yển bất ngờ xông vào. Ta giật mình nhìn hắn, ngay cả Thẩm Án cũng có chút bất ngờ.
“Bạch Yên Yên!”
Đây là lần đầu tiên ta thấy sắc mặt hắn khó coi như vậy. Trước đây, hắn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hoặc đôi khi là ghét bỏ, nhưng hôm nay, ta thấy rõ trong mắt hắn ngọn lửa giận dữ.
“Yên Hy không chết, đúng không?”
Hắn lớn tiếng chất vấn, giọng nói đầy chắc chắn.
Ta sững người, không biết hắn làm sao biết được chuyện đích tỷ giả chết. Nhưng ngay sau đó, ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Dù sao tủ ấy cũng sắp trở về, chuyện này cũng không thể giấu mãi được.
“Đúng vậy.”
Ta cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
“Ngươi lừa ta!”
Giang Yển giận dữ bước đến bên cạnh ta. Ngay lập tức, Thẩm Án cũng đứng bật dậy. Ta thấy hắn rút thanh bảo kiếm tùy thân ra, không chút do dự chĩa thẳng vào ta. Thanh kiếm sắc bén lập tức rạch nát y phục của ta, và ta cảm nhận được cơn đau, máu nhanh chóng nhuộm đỏ trước ngực ta.
Thấy ta bị thương, Giang Yển, vừa mới đây còn giận dữ, bỗng chốc trông rất lo lắng. Ta nhìn thấy trong mắt hắn một tia hoảng loạn thoáng qua. Hắn đang lo lắng cho ta sao? Chắc không phải đâu, người hắn thích là đích tỷ mà, làm sao lại đau lòng vì ta được?
“Tránh ra!”
Giang Yển không do dự đẩy Thẩm Án sang một bên, đỡ lấy ta.
Ta thấy trên khuôn mặt Thẩm Án cũng lộ rõ sự bối rối. Ta khẽ cười, nhưng không thành tiếng. Thấy biểu cảm của ta, sắc mặt Giang Yển càng trở nên u ám hơn. Hắn trừng mắt nhìn Thẩm Án một cái, rồi dìu ta ngồi xuống ghế.
“Đi đi.”
Thẩm Án vẫn có chút không cam lòng, nhưng khi thấy máu trên ngực ta ngày càng nhiều, hắn không thể nói thêm lời nào. Hắn biết bây giờ chỉ có Giang Yển mới có thể cứu ta, và khi có Giang Yển ở đây, ta nhất định sẽ không sao.
Cuối cùng, hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo và rời đi. Sau khi Thẩm Án đi khỏi, Giang Yển lạnh lùng ra lệnh.
“Cởi y phục ra.”
Ta kinh hãi nhìn hắn.
“Cởi y phục? Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Giọng hắn rất giận dữ, nhưng ta tinh ý nhận ra tai hắn hơi đỏ. Vậy là hắn đang xấu hổ sao?
Không đợi ta nghĩ nhiều, hắn ấn nhẹ vào ngực ta, khiến ta đau đến hít một hơi. Ta cắn chặt răng, run rẩy cởi bỏ lớp y phục bên ngoài.
“Còn nữa.” Hắn nhắc nhở.
Ta trừng mắt nhìn hắn, và hắn lập tức quay người đi. Lúc này ta mới lặng lẽ cởi bỏ lớp áo bên trong.
Ngay lập tức, một vết thương dài khoảng một tấc hiện ra trước mắt hắn, máu vẫn còn chảy ròng ròng.
Ta rên lên một tiếng, Giang Yển nghe thấy, định quay lại, nhưng chỉ hơi xoay người rồi dừng lại.
“Đây là thuốc cầm máu ta tự chế. Ngươi bôi lên đi.”
Nói rồi, hắn đặt một lọ sứ nhỏ lên bàn. Ta vất vả đưa tay lên, cẩn thận rắc một ít thuốc lên vết thương. Ngay lập tức, mặt ta tái nhợt.
“Giang Yển, ngươi cố ý phải không?”
Thuốc này đúng là thuốc tốt, nhưng đau đớn đến mức còn khó chịu hơn cả cái chết. Khi bị kiếm của Thẩm Án rạch, ta còn không đau đến vậy, nhưng vừa rắc thuốc của Giang Yển lên, ta gần như đau đến mức muốn lăn lộn dưới đất.
Ta biết ngay là Giang Yển không có ý tốt, đây chắc chắn là báo thù.
Giang Yển không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng. Ta căm giận cắn răng chịu đựng, cho đến khi máu đã ngừng chảy. Sau đó, ta lấy băng mà hắn đã để sẵn trên bàn, tự mình băng bó lại.
Nhìn những thứ trong tay, ta không khỏi cảm thấy chua xót. Giang Yển đã dạy ta y thuật lâu như vậy, không ngờ lần đầu tiên ta dùng đến lại là trên chính cơ thể mình. Quả đúng là tự làm tự chịu.
Xong xuôi, ta đã mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, Giang Yển lúc này mới quay lại, trở về với vẻ lạnh lùng thường thấy.
“Còn đi được không?”
Ta không trả lời. Đã thế này rồi, còn phải hỏi xem có đi được không nữa sao? Giang Yển bước tới vài bước, nhíu mày đỡ ta dậy. Bọn ta vừa mở cửa thì nhìn thấy Thẩm Án đang đứng ngay trước cửa.
“Bạch Yên Yên”
Hắn đột nhiên mở miệng. Ta giật mình, cố gắng đứng thẳng người mặc kệ vết thương.
“Trong kho còn vài món bảo vật tốt, ngươi vào chọn hai món đi.”
Hắn nói với vẻ nghiêm túc.
Mắt ta lập tức sáng lên. Thẩm Án làm vậy vì cảm thấy áy náy khi làm ta bị thương, rồi lương tâm cắn rứt nên cũng không truy cứu chuyện ta lừa dối hắn nữa. Ta không khỏi mỉm cười, không thể giấu nổi niềm vui.
“Dẫn ta đi xem nào.”
Ta nhìn Giang Yển, háo hức nói.
“Còn vết thương của ngươi thì sao?”
Giang Yển cũng không phải lần đầu tiên thấy ta với biểu cảm này, nhưng hiếm khi hắn lại quan tâm đến sức khỏe của ta như vậy. Ta không để ý, thậm chí còn vẫy tay
“Không sao đâu, ta ổn mà.”
Hắn trông có vẻ chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn không thể cãi lại ta, đành đỡ ta đi đến kho của Thẩm Án.
Khi bọn ta vừa đi được năm bước, ta chợt nhớ ra mục đích hôm nay mình đến tìm Thẩm Án, liền dừng bước.
“Này, Thẩm Án, từ hôm nay trở đi, chúng ta coi như không ai nợ ai nữa.”
Nói xong, ta không dám quay đầu lại nhìn hắn, càng không dám nghe hắn sẽ nói gì, chỉ kéo Giang Yển chạy đi.
Khi đến kho báu của Thẩm Án, ta vui vẻ chọn được một bộ giáp nạm vàng và một thanh đoản kiếm để phòng thân, rồi quay về phủ. Giang Yển đưa ta về đến phòng, đây cũng là lần đầu tiên hắn bước vào phòng ta.
“Bạch Yên Yên…”
Ta nhìn hắn với vẻ thắc mắc, không hiểu sao hôm nay hắn lại thích gọi tên ta như vậy.
“Ngươi và tỷ tỷ ngươi…”
Hắn nhìn ta, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Ta ngay lập tức hiểu ra vấn đề, hắn có lẽ là đang lo lắng về việc đích tỷ trở lại và phát hiện ra mối quan hệ giữa ta và hắn.
“Sư phụ, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói gì với tỷ ấy về chuyện của chúng ta đâu.”
Không biết có phải ta nhìn nhầm không, nhưng sắc mặt hắn dường như tối sầm lại. Ta vội vàng bổ sung.
“Ta biết mà, ta cũng sẽ không cản trở các người, ta sẽ biến mất thật xa.”
Ta mím môi cười thầm. Nam nhân thì có gì quan trọng chứ, làm sao so được với vàng bạc đá quý đây?
“Ngươi định đi đâu?”
Giang Yển lập tức nhận ra ý đồ của ta. Tim ta chợt đập mạnh, lỡ miệng nói ra ý định của mình. Ta ngượng ngùng cười, cố nghĩ cách che đậy. Nhưng sắc mặt của Giang Yển càng lúc càng khó coi. Cuối cùng, hắn rời đi trong cơn giận dữ, để lại ta thở phào nhẹ nhõm.