Sau cùng thì tất cả đều đã được giải quyết, và ta đã có thể sống một cuộc sống tự do hạnh phúc của mình.
Nhưng điều ta không ngờ tới là, ta còn chưa kịp bỏ trốn thì đích tỷ đã trở về.
Lập tức, phủ nhà lại trở nên náo nhiệt. Cha ta tuyên bố với bên ngoài rằng đích tỷ bị trọng thương và lưu lạc ở bên ngoài. Tỷ ấy cũng nói mình đã mất trí nhớ, nên mới không kịp thời trở về nhà.
Ta chỉ cười nhạt.
Chẳng qua ngày đó hoàng đế và Thẩm Án muốn cầu hôn tỷ ấy, mà tỷ ấy thì không biết phải làm thế nào, cũng không muốn đắc tội với ai, nên mới nghĩ ra cách này. Không ngờ lại dính dáng đến cả Giang Yển.
Giờ thấy những tên nam nhân đó đã nguôi ngoai với ta, tỷ ấy lại không cam lòng, vội vã trở về.
Nếu tỷ ấy muốn, ta sẽ nhường cho tỷ ấy. Nhưng ta không biết liệu tỷ ấy có thể làm cho mấy tên nam nhân đó ngoan ngoãn như ta đã làm hay không?
Ngày thứ hai sau khi đích tỷ trở về phủ, tỷ ấy đã chủ động tìm gặp ta. Tỷ ấy mặc một bộ y phục màu xanh lam, trên người đeo không ít trang sức.
Ta liếc mắt một cái là nhận ra…
Đây chắc chắn là y phục mà hoàng đế Triệu Hiên đã tặng cho tỷ ấy. Đích tỷ làm như vậy chẳng qua là muốn khoe khoang, để ta nhận ra rằng dù Triệu Hiên có cưng chiều ta thế nào, ta cũng chỉ là thế thân mà thôi.
Ta không tức giận, vốn dĩ ta cũng không thích Triệu Hiên, chỉ là vì hắn cho ta cũng khá nhiều thứ nên ta mới vậy.
“Muội muội, cuối cùng muội cũng trở về rồi. Tỷ tỷ rất nhớ muội đấy.”
“Ta cũng nhớ tỷ lắm.”
Diễn kịch ư? Ta cũng biết làm mà.
Quả nhiên, biểu cảm trên mặt Bạch Yên Hy khựng lại một chút, có lẽ cũng không ngờ ta lại phản ứng như vậy. Nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, tỷ ấy đã lấy lại bình tĩnh.
“Thời gian qua chắc muội muội đã vất vả lắm.”
Ánh mắt tỷ ấy đầy ẩn ý, ta liền hiểu ngay. Tỷ ấy là đang muốn nói đến việc ta đã thay tỷ mà xoay sở với ba tên nam nhân kia.
Có vất vả không ấy hả?
Nói thật, dù có vất vả, nhưng ta cũng thấy vui. Ai bảo họ đều là những người giàu có, cái gì cũng sẵn lòng cho ta. Ta không tin rằng trong tay đích tỷ bây giờ có nhiều đồ như ta.
Tất nhiên, ta cũng sẽ không nói điều đó ra, nếu không tỷ ấy sẽ giành hết thì ta biết khóc với ai?
“Không vất vả, tỷ trở về là tốt rồi.”
Ta mỉm cười nói.
Tỷ ấy đã trở về, ta cũng hoàn thành sứ mệnh của mình, tiếp theo là chuyện của tỷ ấy. Ta muốn xem thử tỷ ấy sẽ giữ chân ba nam nhân này như thế nào.
Giang Yển thì không sao, nhưng còn Triệu Hiên và Thẩm Án? Một người là hoàng đế, một người là ‘hoàng đế’ trên giang hồ, làm phật lòng người nào cũng không dễ thu xếp. Huống hồ, Triệu Hiên đã nói sẽ lập Bạch Yên Hy làm hoàng hậu, có lẽ tỷ ấy còn chưa biết chuyện này.
“Muội muội, nghe nói cha mẹ đang chọn cho muội một mối tốt. Chắc không lâu nữa nhà họ Bạch chúng ta sẽ có chuyện vui thôi.”
Bạch Yên Hy vẫn không từ bỏ, thậm chí còn lấy cha ra để ép ta. Nhưng lời nói của tỷ ấy lại khiến ta cảnh giác. Ta không muốn bị ràng buộc với bất kỳ tên nam nhân nào. Xem ra, ta phải nhanh chóng bỏ đi thôi, nếu không để đến lúc họ thật sự tìm được một mối cho ta thì muốn đi cũng không thể nữa.
Thấy ta im lặng, trên mặt đích tỷ hiện rõ vẻ đắc ý. Tỷ ấy còn định nói thêm gì đó, nhưng ta đã ngắt lời.
“Ta biết rồi.”
Ta không muốn tiếp tục dây dưa với tỷ ấy nữa, mặt lạnh xuống. Bạch Yên Hy tưởng rằng ta đã tức giận, nghĩ rằng mục đích đã đạt được, liền khoe khoang thêm vài câu rồi ngẩng cao đầu bước ra ngoài.
Ta thở dài, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Không biết từ khi nào, Giang Yển đã xuất hiện trong phòng ta. Từ lần trước khi bước vào phòng ta, hắn càng ngày càng không biết kiêng nể gì.
Trước đây, hắn nhiều lắm cũng chỉ ở lại trong sân của ta một lúc, tuyệt đối không tự tiện bước vào phòng của một cô nương như ta.
Ta có chút bực bội, trả lời.
“Liên quan gì đến ngươi?”
Hắn ngừng lại một chút, có lẽ cũng nhận ra sự không thích hợp, nhưng vẫn không rời đi.
“Ngươi định đi à?”
Ta không trả lời, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cho đến khi gần như đã gói ghém xong xuôi, hắn mới lên tiếng. Ta đi đến đối diện hắn ngồi xuống, rót một cốc nước uống rồi mới nhìn hắn.
“Yên Hy không phải là đã trở về rồi sao? Tất nhiên ta phải nhường chỗ cho tỷ ấy rồi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta tiếp tục làm thế thân à?”
Giang Yển lại im lặng. Không biết có phải ta tưởng tượng không, nhưng ta cảm giác dường như hắn có chút không vui.
“Đây cũng là nhà của ngươi, ngươi không cần phải rời đi.”
Một lúc sau, hắn mới khó khăn nói ra câu này.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn. Giang Yển đang muốn giữ ta lại sao? Chẳng lẽ hắn thích ta rồi? Vậy thì không được…
Ta mới ở bên hắn bao lâu đâu, vậy mà hắn đã thích ta rồi. Đúng là nam nhân thối, gặp ai cũng yêu, thật chẳng đáng tin chút nào. Nghĩ vậy, ánh mắt ta cũng trở nên đầy vẻ khinh miệt. Có lẽ ở cùng hắn lâu, ta cũng học được cái kiểu đó của hắn.
“Ngươi muốn tìm thì đi tìm Bạch Yên Hy đi, ta nhất định sẽ không cản ngươi đâu. Tỷ ấy đang ở trong phòng bên cạnh mà.”
Giang Yển dường như muốn quát ta một câu, nhưng lại không tìm được lời nào. Điều này càng làm ta chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình: Giang Yển đã thích ta rồi, và hắn đang giận dữ vì xấu hổ.
Ta vội chỉ vào cửa.
“Ra ngoài, rẽ phải, không tiễn.”
Giang Yển trừng mắt nhìn ta một cái, sau đó đứng dậy, đập mạnh cửa rồi đi ra. Ta thở phào, lòng vẫn còn run rẩy, đưa tay vỗ nhẹ lên ngực để trấn tĩnh. Giờ thì vết thương của ta đã lành hẳn, không đi bây giờ thì còn chờ đến khi nào nữa?
Đêm đó, ta gói ghém tất cả đồ đạc, lặng lẽ chất lên xe ngựa. Khi trời chưa sáng, ta đã đánh xe ra khỏi thành.
Tất nhiên, ta không phải là không để lại lời nhắn. Ta vẫn để lại cho cha ta và Bạch Yên Hy một bức thư. Nhưng họ sẽ phản ứng thế nào thì ta không quan tâm nữa.
Khi ta còn đang miên man suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Ta nhìn ra ngoài và suýt nữa thì ngã khỏi xe.
Là Thẩm Án! Sao hắn lại đuổi theo ta?
“Bạch Yên Yên!”
Hắn nhảy lên xe ngựa của ta với một cú nhảy nhẹ nhàng. Ta sợ hãi lùi lại một bước.
“Ngươi… ngươi đến làm gì?”
“Không gọi là “Lâu chủ ca ca’ nữa à?”
Hắn mỉm cười lạnh lùng, ánh mắt lướt qua người ta mà không hề động đậy. Ta khẽ ho một tiếng, nhìn hắn đầy nghi hoặc.
“Hôm đó không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Bây giờ ngươi tìm ta là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi hối hận, muốn đòi lại những gì đã tặng ta? Chúng ta bây giờ đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi. Ngươi nên đi tìm Bạch Yên Hy đi, tỷ ấy vẫn đang ở phủ đấy.”
Ta nói nhỏ, rồi thu người lại trong xe ngựa. Ta đã giấu kho báu của mình dưới chỗ ngồi, còn làm thêm một ngăn bí mật, người bình thường sẽ không phát hiện ra. Nhưng Thẩm Án thì không chắc. Ta lo hắn sẽ cướp đồ của ta, nên đành nằm xuống ghế để che giấu.
“Ta đến tìm ngươi.”
Hắn cau mày, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thấy ta vô lý như vậy, nhưng hắn cũng không so đo.
“Ngươi tìm ta làm gì?”
Ta càng thêm cảnh giác, Thẩm Án liếc nhìn ta.
“Cái áo giáp đó là ngươi lấy đúng không?”
“Ngươi đã nói tặng ta mà! Đại trượng phu không thể nói mà không giữ lời!”
Ta phản bác ngay lập tức. Quả nhiên, hắn hối hận rồi. Từ khi nào mà nam nhân lại trở nên nhỏ nhen đến mức này? Đã tặng thì sao có thể đòi lại được chứ?
“Bộ giáp đó vô giá, không gì có thể xuyên qua được, ngay cả hoàng đế cũng tìm rất lâu mới có được.”
Hắn không nhìn ta, ngồi xuống một bên, rồi chậm rãi nói.
Ta ngạc nhiên, không hiểu ý hắn là gì…
Khi ta nhìn thấy bộ giáp đó lần đầu tiên, ta đã biết nó chắc chắn rất giá trị. Không ngờ ngay cả hoàng đế cũng khao khát có được. Nhưng tại sao Thẩm Án lại kể cho ta nghe điều này?
Ta nghi ngờ quan sát hắn vài giây.
“Ngươi có điều kiện gì, nói đi?”
Thẩm Án như thể đang chờ câu hỏi này, liền cười khẽ. Làn da hắn màu đồng cổ, vì luyện võ thường xuyên nên trông hắn cũng mạnh mẽ hơn Giang Yển và Triệu Hiên vài phần. Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, tự dưng trông lại có chút phong độ lịch lãm.
“Những năm qua lo liệu mọi việc trong lâu, ta đã mệt mỏi rồi. Ta muốn ra ngoài du ngoạn một thời gian, không biết Bạch tiểu thư…”
Hắn nhìn ta đầy hứng thú, ta buồn bực hạ mắt, định từ chối, nhưng nghĩ đến việc hắn đã nắm được thóp của ta, đành phải đồng ý.
Thẩm Án cũng chẳng khách sáo, đưa tay lên cầm chén trà mà ta đã chuẩn bị sẵn và uống một hơi. Ta bực bội trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi ra ngoài đánh xe đi!”
Thẩm Án sững lại, chén trà còn chưa kịp uống.
“Tại sao?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn để ta, một cô nương yếu đuối đánh xe đưa ngươi đi du ngoạn sao?”
Giờ đây không còn gì ràng buộc nữa, ta cũng không cần phải cẩn thận với hắn như trước. Hơn nữa, ta cũng đã hiểu rõ tính cách của Thẩm Án: bên ngoài có vẻ mưu mô, nhưng thực chất lại là một kẻ không mấy đứng đắn.
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi lặng lẽ ra ngoài ngồi lên ghế đánh xe. Lúc này, ta mới cảm thấy dễ chịu hơn. Dù là lâu chủ thì đã sao, cuối cùng cũng phải làm phu xe cho ta thôi!
Đi suốt nửa ngày, đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh. Nơi này không thể so với kinh thành, nhưng dân chúng sống yên bình. Bọn ta tìm một quán trọ để nghỉ ngơi, nghĩ rằng đã muộn rồi nên quyết định tiếp tục lên đường vào ngày mai.
Sau khi ăn uống no nê, ta ra ngoài dạo một vòng. Thẩm Án vẫn theo sát sau lưng, giống như trước đây, ta thích gì hắn đều mua cho ta. Ta hỏi hắn rằng, giờ ta đã không còn là thế thân của Bạch Yên Yên nữa, tại sao hắn vẫn đối tốt với ta như vậy? Hắn chỉ trả lời.
“Xem như là thù lao ngươi dẫn ta đi du ngoạn.”
Hắn đã nói vậy, ta cũng không từ chối nữa. Dù sao trong kế hoạch ban đầu của ta cũng không có hắn.
Buổi tối, ta mua được khá nhiều món đồ lặt vặt và hài lòng quay về quán trọ. Thẩm Án, như thường lệ, vẫn tận tụy giúp ta mang đồ đạc suốt cả chặng đường.