Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại 3 NAM NHÂN YÊU TỶ TỶ LẠI COI TA LÀ THẾ THÂN Chương 2 3 NAM NHÂN YÊU TỶ TỶ LẠI COI TA LÀ THẾ THÂN

Chương 2 3 NAM NHÂN YÊU TỶ TỶ LẠI COI TA LÀ THẾ THÂN

3:36 sáng – 26/08/2024

Tất nhiên, việc ta quanh quẩn giữa ba nam nhân chỉ là lời đồn đại, họ chưa bao giờ gặp nhau, nên dù có bất mãn, nhưng Giang Yển và Thẩm Án cũng không đá ta ra khỏi cuộc chơi.

Nhưng có một điều trùng hợp là, mỗi lần ta từ cung trở về, Giang Yển đều tìm đến ta và dạy cho ta một bộ kim châm y thuật. Nhưng ta cũng không có năng khiếu…

Tay ta lại vụng về, mỗi lần học đều rất chậm, nhưng Giang Yển rất kiên nhẫn, luôn cầm tay dạy ta từng bước. Cứ như vậy, ta, một người chưa từng qua trường lớp nào, lại học được một kỹ năng. 

“Nhầm rồi, làm lại.”

Khi ta mất tập trung, Giang Yển khẽ gõ lên trán ta, nhẹ nhàng nhắc nhở. Ta ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn. Giang Yển thở dài, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta.

“Giang lão sư…” Ta hơi áy náy gọi hắn một tiếng, rồi nói lí nhí.

“Thật ra là ta mải nhìn gương mặt của người mà ngẩn ngơ mất rồi.”

Không thể trách được, ai bảo hắn có làn da còn trắng hơn cả nữ nhân chứ, lại còn có một đôi mắt đào hoa. Nếu không phải ta trời sinh lạnh nhạt với chuyện tình cảm, e rằng ta đã yêu hắn đến chết đi sống lại rồi.

“Thôi, hôm nay đến đây thôi.”

Hắn có vẻ cũng tự tin với ngoại hình của mình, không nói gì thêm, chỉ thu dọn đồ đạc. Ta cứ lặng lẽ nhìn theo hắn cho đến khi hắn rời đi, rồi mới lau miệng, lẩm bẩm.

“Thật là, vẻ đẹp này quá hại người mà.”

Một lúc sau, hầu gái của ta chạy vào, chưa kịp thở đã đưa cho ta một tờ giấy, trên đó viết vài chữ.

“Nhanh chóng đến Thính Vũ Lâu.”

Ta có chút bực bội, ném tờ giấy xuống đất.

“Không để cho người ta sống yên nữa à? Vừa tiễn người này xong lại đến người khác.”

Hầu gái nhặt tờ giấy lên, mím môi nói. 

“Tiểu thư, lâu chủ Thẩm nói rằng ngài ấy đặc biệt tìm cho tiểu thư một thanh bảo kiếm tốt nhất.”

Ta bĩu môi.

“Thẩm Án đã tặng ta không dưới mười thanh vũ khí, cái nào cũng là hàng thượng đẳng, ta chẳng còn hứng thú nữa.”

Nhưng hầu gái lại liếc nhìn ta, rồi thầm thì: “Có nạm vàng.”

Ta lập tức ngồi thẳng dậy, trong mắt ánh lên vài tia sáng. Thẩm Án đã tặng ta rất nhiều vũ khí tốt, nhưng một thanh kiếm nạm vàng thì ta chưa từng thấy.

Khi ta dẫn theo hầu gái đến Thính Vũ Lâu, Thẩm Án đã ngồi đó chờ từ lâu. Nhìn thấy ta, hắn chỉ khẽ nâng mắt, liếc ta một cái.

“Bạch tiểu thư quả thật là khó mời đấy.”

Ta chạy nhanh tới, nhảy vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.

“Lâu chủ ca ca, Yên nhi sai rồi, đừng giận nữa mà.”

Tay hắn đang cầm chén trà chợt khựng lại, cúi đầu xuống nhìn ta một cách nghiêm túc. Ta cảm nhận được thân thể hắn ngay lập tức mềm ra, ánh mắt nhìn ta cũng đầy tình cảm.

Ta biết rằng, qua ta, hắn đang nhớ đến đích tỷ.

Quả nhiên…

Ta nhìn thấy trong mắt hắn một tia u sầu thoáng qua, rồi hắn nhẹ nhàng thì thầm một tiếng. Nếu ta không nghe nhầm, thì tiếng gọi ấy cũng là tên của đích tỷ. Ta cắn môi, bỗng nhiên cảm thấy có chút chán nản. 

Việc xoay quanh ba nam nhân trong một thời gian dài, cố gắng hết sức để làm vừa lòng họ dường như đã làm ta dần đánh mất chính mình.

“Đưa lên đi.”

Khi ta đang miên man suy nghĩ, Thẩm Án đã gọi người mang đồ ra. Cuối cùng ta cũng không còn phân tâm nữa, bắt đầu chăm chú quan sát thanh kiếm nhỏ nhắn đặt trên bàn.

Nó rất gọn nhẹ, dễ dàng mang theo bên mình. Ta cẩn thận đưa tay mở ra, và đúng như lời Thẩm Án nói, cán kiếm và vỏ kiếm đều được nạm vàng. Dưới ánh đèn, ánh sáng vàng óng ánh khiến ta gần như lóa mắt.

“Thích không?”

Thẩm Án nhìn ta một cách dịu dàng. Ta gật đầu, nhưng ta biết, sự dịu dàng này của hắn là vì cảm giác tội lỗi với đích tỷ, vì hối hận khi xưa đã không giữ được nàng.

Hôm sau, Thẩm Án dẫn ta ra ngoài đi dạo. Buổi chiều, khi bọn ta trở về phủ, đi ngang qua chợ, ta lập tức hứng khởi. So với việc đi dạo, ta vẫn thích tiêu tiền hơn, dù sao cũng chẳng có nữ nhân nào lại không thích đi mua đồ cả. Chỉ có Thẩm Án là kẻ không hiểu lòng người, chỉ biết đi dạo.

Tuy nhiên, hắn không tỏ ra khó chịu, chỉ lặng lẽ đi theo ta, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn ta. Mỗi khi ta thích món gì, hắn đều mua cho ta. Nhưng điều ta không ngờ là, chúng ta lại tình cờ gặp Giang Yển ở chợ. 

Đây là lần đầu tiên hai nam nhân ta giấu diếm gặp nhau. Khi nhìn thấy ánh mắt đối diện của họ, ta bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

“Yên nhi, vị này là…?”

Cuối cùng, Giang Yển là người mở lời trước. Mặc dù câu hỏi là dành cho ta, nhưng ánh mắt của hắn vẫn dán chặt vào Thẩm Án. Ta cúi đầu đầy tội lỗi, lo lắng tìm cách ứng phó. Ta không thể nói rằng “Vị này cũng là người ngưỡng mộ đích tỷ” được, nói vậy chẳng phải sẽ khiến họ sẽ đánh nhau ngay tại đây luôn sao?

“Đây là biểu ca của ta.”

Không còn cách nào khác, ta đành phải bịa chuyện. May mắn là Thẩm Án cũng khá phối hợp, không lên tiếng. Giang Yển gật đầu, như hiểu ra, nhưng vẫn không buông tha.

“Vậy Yên nhi có thể cho ta biết, biểu ca này họ tên là gì không?”

Mồ hôi lạnh trên trán ta bắt đầu nhỏ xuống. Tên tuổi của Thẩm Án nổi danh khắp giang hồ, nếu ta nói ra, chẳng phải lời nói dối của ta sẽ bị lật tẩy sao?

Khi ta còn đang lúng túng tìm cách đối phó, Thẩm Án đột nhiên mở miệng. Ta lập tức cảm thấy toàn thân cứng đờ, không dám ngẩng đầu lên, nhưng bầu không khí căng thẳng giữa hai tên nam nhân càng ngày càng rõ rệt.

“Hóa ra là Thẩm lâu chủ. Tại hạ là Giang Yển, thần y của Giang gia.”

Trời ơi, hai mắt ta như tối sầm lại. Ta chỉ cảm thấy mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Không ngờ họ lại biết nhau. 

Phải làm sao bây giờ??????

Có lẽ vì nhận ra phản ứng của ta, ánh mắt cả hai người đồng loạt đổ dồn về phía ta. Ta lúng túng ngẩng đầu lên, cân nhắc một chút rồi nói.

“Giờ đã muộn rồi, nếu về trễ, cha sẽ mắng ta mất.”

Ta nhìn Giang Yển và Thẩm Án đầy chân thành, hy vọng họ có thể bỏ qua cho ta. Có lẽ vì nể mặt ta, Giang Yển lặng lẽ dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng nói.

“Để ta đưa ngươi về, không cần làm phiền Thẩm lâu chủ.”

Thẩm Án cau mày, không hài lòng nhìn Giang Yển.

“Không cần, Yên nhi đi cùng ta ra ngoài, ta nên đích thân đưa nàng về thì hơn.”

Chẳng lẽ trong mắt Thẩm Án, ta đã trở thành một món đồ rồi sao? Ta nhìn hắn, hiếm khi ta cảm thấy tức giận, ta nói.

“Không cần Thẩm lâu chủ phải lo, Giang Yển là sư phụ của ta, hắn có thể an toàn đưa ta về.”

Thẩm Án sững người, có chút ngạc nhiên nhìn ta, nhưng ta không còn sợ hãi, bướng bỉnh đối diện với hắn. Biểu cảm của Giang Yển trở nên mềm mại hơn, hắn chủ động đưa tay kéo ta lại.

“Cáo từ.” 

Nói xong, hắn dẫn ta đi về hướng phủ.

“Ôi, đồ của ta, đồ của ta vẫn còn ở chỗ Thẩm Án!”

Ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy những món đồ ta mua vẫn còn ở trong tay người tùy tùng của Thẩm Án. Đó là đồ của ta, không thể để rơi vào tay kẻ khác được.

“Yên tâm, Thẩm lâu chủ sẽ cho người mang đồ đến phủ của ngươi.”

Giang Yển không quay đầu lại, đáp một câu. Lúc đó ta mới yên tâm.

Về đến phủ, ta nghĩ rằng Giang Yển sẽ rời đi vì hắn thường rất bận rộn, thời gian ở cùng ta mỗi lần đều không nhiều, hắn tìm ta cũng chỉ để dạy y thuật. Nhưng hôm nay, hắn lại ngồi đó, không có ý định rời đi. Ta nghi ngờ nhìn hắn, tự hỏi liệu hắn có điều gì muốn nói không.

“Ngươi và Thẩm Án có quan hệ gì?”

Cuối cùng, sau một lúc trầm ngâm, Giang Yển vẫn hỏi ra câu này. Ta đã biết từ đầu, lời nói dối ban nãy của ta không thể lừa được hắn.

“Hắn… hắn là…”

Ta cúi đầu khó xử, không biết phải mở lời như thế nào. Mặc dù ta rất muốn nói dối, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của hắn, ta lại không thể thốt ra được.

“Hắn thích ngươi.”

Ta sững người, hóa ra Giang Yển hiểu lầm rằng Thẩm Án thích ta. Nhưng Thẩm Án là một người kiêu ngạo như vậy, sao có thể để ý đến ta? So với đích tỷ – người tài năng xuất sắc trong mọi lĩnh vực, ta chẳng có gì đáng để tự hào cả.

Tuy nhiên, để Giang Yển hiểu lầm như vậy cũng tốt, ít nhất ta không cần phải an ủi hắn. Nhìn ta im lặng, Giang Yển lại nghĩ rằng mình đã đoán đúng. Hắn không nói gì thêm, chỉ rút từ trong tay áo ra một cuốn sách, đặt trước mặt ta.

“Đây cũng là bí kíp gia truyền của nhà ta. Khi ngươi học xong cuốn này, ngươi có thể xuất sư.”

Ta rất cảm động, nhưng trong lòng lại vô cùng áy náy. Giang Yển đối tốt với ta như vậy, dạy ta nhiều điều, vậy mà ta lại đối xử với hắn như thế này. Ta thật là một nữ nhân tồi tệ.

Giang Yển rời đi, mang theo nỗi áy náy của ta. Không lâu sau, người của Thẩm Án cũng mang đồ của ta đến. Ta thật bạc tình, vừa mới đây còn áy náy với Giang Yển, nhưng khi nhìn thấy những món đồ mà Thẩm Án mua cho, mọi cảm giác tội lỗi liền tan biến không dấu vết.

Dù sao ta vẫn còn chút lương tâm, đã nhiều lần muốn thẳng thắn với họ, nhưng…

Nhưng ta luôn bị những món quà của họ làm thức tỉnh bản tính, rồi lại tiếp tục lạc lối, rồi lại quay đầu, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Cho đến khi cha ta nói với ta rằng đích tỷ giả chết sẽ sớm quay trở lại, ta không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Là cảm giác như cuối cùng cũng thoát khỏi mọi rắc rối, hay là lo lắng vì từ giờ sẽ không còn nhiều tiền để tiêu, không còn nhiều nam nhân cưng chiều nữa?