Nỗi đau từ tim đột ngột ập đến khiến ta dần dần mất đi ý thức. Ta chỉ còn nghe thấy hắn nói:
“Đem kẻ hèn mọn này ném ra sau núi cho linh thú, đừng để dòng máu ô uế của hắn làm bẩn chốn này.”
Cảnh vật trước mắt càng lúc càng mờ dần, ta chỉ cảm thấy mình đang rơi vào một vùng đầm lầy vô tận, không có đường thoát, không có ai để nương tựa.
Vị đắng của bát thuốc tràn vào miệng. Ta mở mắt, thấy Cố Tu Viễn đang ngồi ngay ngắn trên giường, nhấp từng ngụm rượu nhỏ.
Nghe thấy ta động đậy, hắn quay lại nhìn. Hắn nghiêng đầu, nói:
“Yên nhi, nàng tỉnh rồi.”
Trái tim ta đau đớn, tuyệt vọng dâng trào, ta nhắm chặt mắt, quay lưng về phía hắn, ôm chặt lấy chăn, co ro lại.
Nhưng hắn không để yên, kéo ta quay lại đối diện với hắn. Ánh mắt hắn lạnh lùng, bàn tay chạm vào ta cũng lạnh như băng.
“Ta đã nói rồi, nếu ngươi còn dùng đôi mắt của Yên Nhi để khóc vì người đàn ông khác, ta nhất định sẽ giết hắn. Ngươi quên rồi sao?”
Răng ta va vào nhau lập cập, đôi tay run rẩy không ngừng.
Làm sao ta có thể quên? Khi hắn cưỡng ép đưa ta đi, hắn đã bẻ gãy cổ chân A Mộc, mặc kệ lời van xin của chàng ấy.
Cảnh tượng đó lặp đi lặp lại trong đầu ta, khiến ta đau đớn đến mức không thể che giấu nỗi căm hận. Ta vùng vẫy trong vô vọng, hét lên:
“Tên khốn trời đánh, tốt nhất là ngươi giết ta đi ngay bây giờ! Nếu không, ta nhất định sẽ bắt ngươi đền mạng cho chàng ấy.”
Cố Tu Viễn cười nhạt rồi đáp lại một cách kiêu ngạo:
“Đáng tiếc, bản tọa là tiên quân, ngươi không giết được ta, đến cả ông trời cũng không thể giết ta.”
Hắn nhìn ta với ánh mắt khinh thường, như thể ta chỉ là một con kiến hèn mọn.
“Nói mới nhớ, chúng ta còn chưa có đêm tân hôn nào cả.”
Ta vô thần nhìn chằm chằm vào tấm màn đỏ có thêu đôi uyên ương đang bơi lội.
A Mộc…
Cố Tu Viễn ngày càng thể hiện sự say mê bệnh hoạn đối với ta.
Cả Thái Sơ phái đều biết hắn yêu ta như bảo vật quý giá. Hắn đối xử với ta như một người trượng phu chốn phàm tục chăm sóc thê tử của mình, tự tay nấu ăn cho ta.
Ngay cả khi hắn xuống tay ngắt cành hoa Ngọc Long ngàn năm mới nở một lần, hắn cũng không chớp mắt mà đưa nó cho ta.
Ta ghê tởm những hành động này vô cùng, nhưng dưới sự si mê và hèn mọn của hắn, sự căm phẫn của ta dần trở thành thờ ơ, rồi sau đó là sự chấp nhận tê liệt.
Thời gian trôi qua, đôi khi những phản ứng yếu ớt của ta khiến hắn vui mừng như điên dại, tưởng rằng ta đã mềm lòng. Nhưng ngay khi ta nhỏ thuốc độc vào chén trà của hắn, hắn đã giữ chặt tay ta.
“Sao nàng vẫn chưa biết ngoan ngoãn phục tùng ta vậy?”
Hắn kéo mạnh ta, lôi ta đến bên bậc thềm đá của lầu Vô Vọng, ánh mắt sâu thẳm, tối tăm.
“Ngươi nghĩ những thủ đoạn nông cạn này có thể qua mắt ta sao?”
Trong trận tuyết đầu tiên trên Vô Cực Sơn, hắn buông tay, để ta ngã xuống từ con phố dài. Cơn đau nhói lên rồi lan ra khắp cơ thể, cảm giác như bốn chi đã bị vỡ nát.
Hắn ung dung bước lại gần, miệng nói rằng sẽ chữa lành cho ta, nhưng khi nhìn thấy vệt đỏ lớn trên tà váy của ta, gương mặt hắn tái nhợt.
“Máu ngươi rơi trên nền tuyết trắng, trông như những đóa mai đỏ. Thật đẹp.”
Ta bật cười, từ những tiếng cười rời rạc nhỏ dần trở thành tràng cười lớn vang vọng khắp đỉnh núi.
“Đúng vậy, ta đã mang thai rồi.”
Ta nhìn thẳng vào hắn, nụ cười tràn đầy ác ý.
“Ta biết rõ, một kẻ bán tiên như ngươi sẽ khó mà có con. Nhưng giờ ngươi đã tự tay giết chết con của mình rồi, cảm giác thế nào?”
Ta nhìn hắn với đôi mắt đầy hận thù, nụ cười độc ác nở rộng trên môi.
Cố Tu Viễn siết chặt tay ta, đôi mắt đen kịt như bầu trời trước cơn bão.
Từ đầu ta đã không hề mong đợi thuốc độc sẽ giết được hắn, mà điều ta muốn chính là để hắn tự tay kết liễu sinh linh trong bụng ta.
“Liễu Thuý Thuý, ngươi thật sự điên rồi. Vì cái tên phu quân vô dụng đó, ngươi dám dùng chính con ruột của mình để trả thù ta?”
Ta ngồi giữa cái lạnh thấu xương, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
“Con ư? Ai mà muốn có con với ngươi? Đứa bé đó chỉ là công cụ để ta trả thù ngươi. Ta muốn ngươi mất tất cả, muốn ngươi đau đớn như ta.”
Trong mắt Cố Tu Viễn thoáng qua một nỗi đau rõ ràng. Nhưng không bao lâu sau, hắn lắc đầu cười, một nụ cười quái dị.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn vung tay niệm chú, trước mắt ta hiện ra một mặt gương nước. Hắn ấn đầu ta xuống, bắt ta nhìn kỹ vào trong gương.
“Nhìn đi, ngươi thấy gì?”
“Ngươi nghĩ A Mộc của ngươi đang yêu ngươi sao?”
Ta cắn chặt răng, chịu đựng nỗi đau nhức nhối từ dưới thân, mắt không rời khỏi hình ảnh trong mặt nước.
Ở một thung lũng đầy hoa đào nở rộ, A Mộc của ta đang cẩn thận cài một cành hoa lên tóc một nữ nhân. Người nữ ấy quay lại, đôi mắt ngập tràn nụ cười. Ánh mắt ta như bị đâm xuyên qua, đó là khuôn mặt mà cả đời ta không bao giờ quên — Lưu Như Yên.
Tại sao A Mộc lại có thể thân mật với nàng như thế, tình ý ngọt ngào tựa cặp tiên đồng ngọc nữ? Ta run rẩy, răng lập cập, giọng nghẹn ngào hỏi:
“Hắn là ai?”
Cố Tu Viễn ghé sát vào tai ta, thì thầm:
“Hắn chính là A Mộc của ngươi cơ mà, sao ngươi lại không nhận ra cơ chứ? Hắn là thiếu chủ của Yêu tộc, Lâm Kim Lan. Trong đại hội Tiên môn năm đó, hắn bị trọng thương, mất đi một hồn phách, phách đó rơi vào vòng luân hồi, đầu thai thành phàm nhân, rồi có duyên phận với ngươi.”
“Hôm đó, khi ta ném hắn ra sau núi làm mồi cho linh thú, vốn định bóp nát luôn thần hồn của hắn. Nhưng ta phát hiện ra bí mật này, theo dấu hồn phách ấy, và thấy hắn trở về bản thể của mình.”
“ Ta luôn biết hắn yêu Yên Nhi. Giữa bọn họ đã có sự thân mật từ lâu, chỉ là ta không ngờ Yên Nhi lại cam lòng giả chết để đi theo hắn, nhập vào Yêu đạo.”
“Lâm Kim Lan yêu Yên Nhi sâu sắc. Dù mất trí nhớ, trải qua luân hồi, hắn vẫn cố chấp muốn cưới một nữ nhân có diện mạo giống Yên Nhi làm thê tử. Ngươi ở trong mắt hắn, cũng chỉ là một kẻ thay thế mà thôi.”
Những bông tuyết trắng lớn rơi xuống, len vào cổ áo ta, lạnh buốt thấu xương, khiến ta run lên cầm cập.
“Ta không tin, ngươi đang lừa ta. A Mộc sao có thể là thiếu chủ của Yêu tộc?”
Ta lắp bắp nói, nhưng rồi dòng suy nghĩ của ta đột nhiên dừng lại.
Đúng rồi, giờ ta mới hiểu ra một vài thắc mắc mà ta đã nghĩ đến trước đây nhưng chưa có cơ hội được hỏi. Bây giờ đã có câu trả lời rồi đây.
A Mộc của ta chính là Thiếu chủ của Yêu tộc. Cũng không lạ gì khi mỗi lần A Mộc đi săn về, hắn đều thu hoạch được rất nhiều. Những con thú trong rừng khi thấy hắn chẳng hề chạy trốn, mà ngoan ngoãn bước vào bẫy.
Qua màn hoa đào chồng chất, ta lại nhìn thấy phu quân của mình, A Mộc…
Hắn ôm chặt Lưu Như Yên trong lòng, hai người quấn quýt, trao nhau những nụ hôn đầy đắm say. Trong mắt hắn, tình cảm không thể nào phai nhạt.
Bên trong kết giới, ta đứng đó, ngẩn người, như thể bị trúng thuật định thân, không thể nhúc nhích. Cố Tu Viễn nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta, giọng nói của hắn nhẹ nhàng như gió thoảng:
“Đã thấy rõ chưa? Theo ta về thôi, từ nay chúng ta sẽ sống tốt cùng nhau.”
Hai mắt ta đỏ hoe, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu bắt đầu rỉ ra.
“Kim Lan, chàng lấy muội muội của ta ở nhân gian chỉ vì nnàng có dung mạo giống với Yên Nhi, đúng không?”
Lưu Như Yên nép vào ngực hắn, vẻ mặt yêu kiều, đôi mắt ngây thơ, dịu dàng.
“Chàng thật sự là có tình cảm với ta sao? Chàng từ đầu đến cuối đều chỉ yêu ta thôi sao?”
“Đương nhiên rồi, Yên nhi, trong thiên hạ này, chỉ có nàng là người ta để ý. Nếu nàng thấy sự tồn tại của nàng ta làm tổn thương nàng, thì ta sẽ xuống núi, giết sạch mọi thứ, để nàng không còn phải buồn lòng vì điều đó nữa.”
Khuôn mặt của hắn, khuôn mặt mà ta đã khắc ghi trong lòng hàng ngàn lần, nhớ nhung đến mức chẳng màng đến gì nữa chỉ mong có thể quay về bên cạnh hắn, giờ đây đang nhìn Lưu Như Yên bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Lưu Như Yên giả vờ sợ hãi, rúc sâu vào lòng hắn, thì thào:
“Chàng đừng nói những lời tàn nhẫn như vậy. Ta… Ta chỉ là ghen tuông vì nàng từng có được chàng thôi.”
“Có được ư? Đó chỉ là công cụ để vượt qua kiếp nạn mà thôi.”
Lâm Kim Lan vươn ngón tay ra khẽ vuốt mũi nàng, cười âu yếm:
“Đừng khóc nữa Yên nhi, nàng rơi lệ khiến ta đau lòng lắm.”
Ta nhìn khung cảnh hai người họ quấn quýt, tình cảm đến thế mà trái tim như bị bóp nghẹt.
Ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Cố Tu Viễn, mắt ngập tràn tơ máu.
“Đây chẳng phải là Lưu Như Yên mà ngươi luôn nhung nhớ sao? Sao không đến với nàng ta đi mà còn ở đây giả vờ làm kẻ tình si trước mặt ta?”
Hắn cũng đỏ hoe đôi mắt, ánh mắt tủi nhục rũ xuống.
“Chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi, ta chỉ cần nàng sống.”
Ta cười khẩy, giọng khàn đặc, không chút thương tiếc vạch trần sự giả dối của hắn:
“Ha, ha, ngươi thật là đáng thương, Cố Tu Viễn. Sự giả tạo của ngươi, ngay cả ta cũng chẳng thể chịu nổi.”
“Vậy nên ngươi chọn cách tra tấn ta, biến ta thành kẻ thay thế cho nàng, để thỏa mãn mối tình si không hồi kết của ngươi.”
“ Nhưng ai lại muốn trở thành một mắt xích trong trò chơi tình ái của ba người các ngươi? Ta thấy thật kinh tởm!”
“Tại sao cùng sinh ra từ một bào thai, nàng ta có thể tận hưởng mọi vinh hoa phú quý, đứng trên đỉnh cao vạn người tôn kính, còn ta thì phải sống trong cảnh hèn mọn, bị mọi người coi là điềm gở, bị coi thường như chuột trong cống rãnh, gặp ai cũng bị đánh đuổi mắng nhiếc?”
“Kể cả người duy nhất đối tốt với ta, A Mộc, cũng chỉ là một mảnh hồn phách của người khác. Nếu ta biết sự thật này, ta thà rằng hắn đã chết dưới tay Cố Tu Viễn ngươi. Ít nhất khi đó, ta vẫn có thể giữ lại những ký ức đẹp đẽ về hắn.”