Mặc dù ta và tỷ tỷ đều là cùng một mẹ sinh ra, nhưng số phận lại khác biệt hoàn toàn.
Tỷ tỷ vừa chào đời thì trời ban cho một con chim Thanh Loan bay xuống báo điềm lành. Người người đều gọi nàng là “Thiên Mệnh chi nữ.”
Còn ta, chỉ vì trên mặt có một vết bớt xấu xí, đã bị mọi người coi là yêu nữ, gặp đâu là đánh mắng chửi rủa đến đấy.
Cha mẹ vứt ta ra sau vườn, mặc cho ta tự sinh tự diệt. Ngay cả tỷ tỷ song sinh của ta cũng hết sức ghét bỏ ta.
1
“Dù sao thì ngươi cũng có khuôn mặt giống ta như vậy, đó cũng xem như là ngươi may mắn. Nhưng mà với cái vết sẹo xấu xí đó, liệu ngươi có xứng để có cùng một khuôn mặt với ta không? Nếu là ngươi, ta đã sớm t/re//o /cổ t//ự v//ẫ/n từ lâu rồi.”
Ta mãi không thể quên được gương mặt méo mó của nàng khi cầm roi đánh ta, trông như một ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Cho đến khi nàng được tông môn chọn đưa lên núi tu luyện, ta mới có cơ hội trốn thoát.
Sau đó, ta gặp được phu quân A Mộc của ta. Chúng ta yêu nhau, sống yên bình suốt 4 năm.
Nhưng rồi một ngày, một đạo áo bào trắng xuất hiện dưới ánh trăng, phá tan mọi sự bình yên đó.
Khi vị tiên nhân đó nhìn thấy ta, đồng tử hắn thu nhỏ lại, giọng run rẩy gọi ta:
“Yên nhi…”
Ta nghe thấy tiếng động nên quay người lại, đối diện với ánh mắt của người đó. Khuôn mặt hắn ngay lập tức tái nhợt.
Cái tên “Lưu Như Yên” là cơn ác mộng cả đời của ta. Ta tưởng chừng mấy năm qua không nghe không thấy thì sẽ phai nhạt bớt sự đau đớn mà người mang tên đó gây ra.
Nhưng hôm nay, chỉ cần một câu nói đó đã khơi gợi lên những ám ảnh mà ta cố cất giữ trong góc khuất, từng cảnh từng người hiện ra trước mặt ta rõ mồn một.
Cố Tu Viễn không để ý đến sự phản kháng của ta, cưỡng ép đưa ta về tông môn.
Lúc về đến đó ta mới biết, Lưu Như Yên đã chết. Nàng đã hy sinh mạng sống để che chắn cho Cố Tu Viễn trong trận chiến với yêu tộc, chết trong vòng tay hắn.
Ta thầm nghĩ, chết như vậy cũng tốt. Nguồn cơn của những cơn ác mộng theo ta dăng dẳng những năm qua sẽ biến mất.
Nhưng không ngờ rằng ta lại bị Cố Tu Viễn xem như kẻ thay thế, ép buộc ta đóng vai người mà ta căm ghét nhất.
“Từ hôm nay, ngươi chính là Yên Nhi, còn ta là sư tôn của ngươi. Ngươi vĩnh viễn không bao giờ được nghĩ đến việc rời xa ta.”
Chuyện tiên quân muốn cưới ta đã khiến cả tông môn chấn động.
Chưởng môn đích thân chủ trì lễ kết duyên, hỏi ta có đồng ý không.
Trước mặt các vị khách quý, ta đã thẳng tay ném sợi tơ hồng đang phát ra ánh sáng lấp lánh xuống đất, lạnh lùng đáp:
“Ta không đồng ý.”
Đứng đối diện với ta lúc này là vị tiên quân đang mặc áo bào đỏ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dáng điệu cao quý.
Sau khi ta nói xong câu đó, trong mắt vị tiên quân lóe lên hàn ý lạnh lùng, hắn mạnh tay bóp lấy eo ta, mỉm cười nhìn chưởng môn mà nói:
“Sao nàng lại nói mấy lời ngớ ngẩn như vậy chứ? Đây là lễ đại hôn của chúng ta mà.”
“Sư huynh, huynh cứ tiếp tục.”
Trong đại điện im lặng như tờ. Chiếc bình rượu chín tôn bằng vàng được kẻ hầu trao vào tay ta.
Đây là bình Tuyết Long tửu, loại rượu hiếm chỉ ủ mỗi ba vạn năm một lần, thuộc loại tuyệt phẩm cửu tiêu.
Chén rượu giao bôi đặt cạnh nhau, nghi thức đã thành.
Ta giơ chén lên, nhìn người nam nhân đứng gần trong gang tấc, hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay.
Gương mặt tuấn mỹ với khóe mắt đỏ ửng của hắn khiến nhiều nữ nhân không kìm được mà thì thầm e thẹn. Họ luôn mong đợi một ánh mắt từ hắn, nhưng không bao giờ nhận được.
Còn ta, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, từ từ nghiêng chén rượu trong tay .
Chén rượu trút xuống, làm ướt đôi giày của ta, màu đỏ nhạt biến thành sắc đỏ thẫm như máu. Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào hắn, từng chữ từng lời ta thốt ra đều mang vẻ kiên quyết chống cự:
“Ta không đồng ý.”
Gương mặt hoàn hảo của hắn bắt đầu có biểu cảm rạn nứt, và hắn không còn giữ được vẻ tao nhã như thường lệ. Hắn đột ngột nắm lấy tay ta, kéo ta về phía trước.
“Liễu Thuý Thuý, đây là ngươi tự chuốc lấy.”
Hắn giam chặt ta, bàn tay to lớn siết chặt cổ ta đến mức ta gần như nghẹt thở. Bỗng nhiên, như chạm đến kí ức nào đó mà hắn tỉnh lại, nhanh chóng buông tay ra, vẻ mặt đầy lo lắng, hắn vội lấy ra một lọ thuốc mỡ, thoa lên vết bầm trên cổ ta.
“Yên nhi, vi sư… vi sư không cố ý.”
Ta cười khẩy:
“Đây mà là bậc tiên quân lãnh đạm tỉnh táo như mọi người hay nói đây sao? Rõ ràng là chấp niệm của ngươi đã hóa thành ma rồi.”
Ta hất tay hắn ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Tu Viễn.
“Ngươi tỉnh lại đi. Ta là Liễu Thuý Thuý. Người mà ngươi luôn nhớ nhung, Yên nhi của ngươi, đã chết từ lâu trong đại hội Tiên môn rồi.”
“Ngươi nói bậy, nàng chưa chết, ngươi, ngươi chính là nàng!”
Cố Tu Viễn như kẻ mất trí, nắm chặt lấy chỗ da thịt sau gáy ta. Ta vùng vẫy, không muốn làm kẻ thay thế cho một người đã chết.
“Cố Tu Viễn, ngươi thật nực cười. Ngươi có biết ta đã từng được gả đi rồi chưa, ta đã từng có phu quân rồi không? Ta với Yên nhi tinh khiết như băng tuyết trong lòng ngươi, chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào!”
Hắn đột nhiên dừng lại, bàn tay đang lôi kéo ta ra khỏi giường bỗng ngừng lại. Ánh mắt của hắn mờ mịt nhìn ta một cái, sau đó hắn thiết lập kết giới quanh căn phòng rồi phẫn nộ rời đi.
Ta biết hắn luôn tự cao tự đại, làm sao hắn lại có thể chạm vào ta. Cuối cùng, ta buông bỏ sự đề phòng, co mình vào góc giường, khe khẽ nức nở.
Trong tay, ta nắm chặt miếng ngọc nhỏ xinh đang treo trên cổ, thầm gọi: “A Mộc, hãy đợi ta, ta nhất định sẽ trở về.”
Cố Tu Viễn biết rằng ta sẽ không cam lòng ở lại Vô Cực Sơn, vì vậy không chỉ yểm lên người ta một loại cấm chú, hắn còn cử một đạo sĩ theo sát ta.
Hôm đó, hắn đi lên Cao Nhai, nơi mà chỉ có tiên nhân mới có thể đến được, để giải quyết công việc. Nhân lúc hắn không ở đó, ta lén lút theo dõi và hỏi han một bà lão tu đạo về địa hình của Vô Cực Sơn.
“Bà nói đúng, tiên quân phu nhân quả thực là số mệnh tốt. Chỉ cần một cái liếc mắt của Thiên Quân Thiệu Trạch đã khiến phu nhân nhẹ nhàng được vào Thái Trù phái, điều mà người khác dù muốn cũng không thể có được.”
“Nói đến mới nhớ, sáng nay có một nam nhân gù lưng từ chân núi Vô Cực trèo lên. Chân của hắn đã không còn sức nữa, đến khi đi tới cổng núi thì đầu gối đã rách toạc, máu thịt nhầy nhụa, thần trí cũng đã không còn tỉnh táo. Hắn cứ lẩm bẩm mãi một câu: ‘Nương tử, đừng sợ.’ Chắc là một kẻ si tình đến cầu thuốc chữa bệnh.”
Nghe đến đó, ta giật mình bật dậy, tim như rơi xuống vực thẳm.
“Dẫn ta đến xem!”
“Tiên quân đã dặn không cho phu nhân rời khỏi phòng này.”
“Dẫn ta đi!”
Sau khi rời khỏi lầu Vô Vọng, cấm chú trên người ta bắt đầu phát tác, tim đau như bị kim châm. Ta cố gắng chịu đựng, từng bước từng bước đi về phía cổng núi, nơi một thanh niên với gương mặt tái nhợt đang dựa vào cột trụ.
Trái tim ta đau nhói lên cùng nỗi chua xót dâng đầy hốc mắt:
“Phu quân, A Mộc, tỉnh dậy đi, nhìn ta này, ta là Thuý Thuý mà!”
Hắn khẽ mở mắt, khi nhìn thấy ta, đôi môi khô khốc của hắn khẽ nhếch lên một nụ cười mệt mỏi, cánh tay yếu ớt giơ lên:
“Nương tử, đừng sợ…”
Ta vội vàng nắm lấy tay hắn, bàn tay đầy vết bẩn đã không còn ấm áp nữa, áp lên má mình.
Những tiên tu xung quanh ngày càng tụ tập đông hơn. Ta nhìn A Mộc, hơi thở ngày càng yếu ớt, chẳng còn màng đến điều gì khác, chỉ biết hướng về phía họ mà liên tục cầu xin:
“Xin các người, cứu lấy phu quân của ta, xin hãy cứu lấy chàng ấy! Xin các người!”
Chưa kịp đợi họ phản ứng, một bàn tay thon dài, đầy quyền lực vươn tới trước mặt ta, mạnh mẽ kéo ta vào lòng.
“Yên nhi, không có sự cho phép của ta, ai dám cứu hắn? Ai có thể cứu hắn?”
Là Cố Tu Viễn. Hắn rõ ràng vừa từ bên ngoài vội vã trở về, hơi thở không ổn định, đôi mắt chứa đầy phẫn nộ.
Ta vì cơn đau nhói ở ngực mà suy yếu, dựa vào lồng ngực hắn, nhưng vẫn cố chấp nắm chặt lấy vạt áo hắn:
“Ta muốn ngươi cứu chàng ấy, nếu không… nếu không…”
Chưa đợi ta nói hết câu, hắn cười khinh miệt:
“Ngươi định làm gì? Ngày đêm nguyền rủa, gây náo loạn đến trời đất đảo điên, hay vẽ vời lên gương mặt của mình? Yên nhi, nàng cứ mặc sức mà quậy phá. Khi nàng chửi mệt, ta sẽ pha trà cho nàng. Khi nàng khóc đến mức làm nhòe khuôn mặt mình, ta sẽ sửa lại cho nàng.”
“Cho dù nàng có phá hủy lầu Vô Vọng, ta sẽ xây lại một cái khác. Hãy nhớ kỹ, nàng là đồ đệ duy nhất của ta, và nàng cũng là thê tử duy nhất của ta. Nàng chưa bao giờ có phu quân nào cả.”
Hắn giữ chặt cằm ta, ánh mắt như chứa đựng một vực sâu lạnh lẽo vô tận.