13
Dù ta chìm đắm trong tửu sắc, lại kiêu ngạo tùy hứng.
Nhưng dù sao ta cũng là muội muội duy nhất của Hoàng thượng. Ta hiểu vì sao huynh ấy nhất định phải chọn phò mã cho ta vào lúc này, chẳng qua là sợ nếu sau này có chiến tranh, ta sẽ trở thành công cụ hòa thân.
Vì vậy, ta làm theo ý huynh ấy, trong số những thanh niên tài giỏi tuổi vừa đôi mươi, chọn một người thuận mắt nhất.
Người đó là con trai Đại tướng quân Trấn Quốc, tên Trình Tử Dương, cũng được coi là trẻ tuổi tài cao.
Đến cuối bữa tiệc, người tặng lễ thì tặng lễ, kẻ nhận thưởng thì nhận thưởng.
Sứ thần Yến quốc phẩy tay, hàng trăm rương vàng cùng vô số bảo vật được khiêng lên đại điện.
Sứ thần cung kính nói:
“Thần thay mặt Thánh thượng Yến quốc dâng tặng mười vạn lượng vàng, chúc mừng Trưởng công chúa đính hôn.”
Ta đặt chén rượu xuống, mỉm cười:
“Lễ này quá hậu hĩnh rồi.”
Sứ thần đưa ánh mắt vượt qua ta, dừng lại nơi phía sau lưng.
Ông ta cúi thấp người, thực hiện lễ tiết cao nhất:
“Lần này đến, thần cũng muốn xin Trưởng công chúa trả lại một người.”
“Là ai?”
“Chính là vị phía sau người.”
Ta mỉm cười: “Hắn chẳng qua chỉ là một thị vệ của ta.”
“Không, ngài ấy là Lục Điện hạ của Yến quốc, bị lưu lạc tới Tống quốc.”
Lời vừa dứt, đại điện im phăng phắc.
Chỉ có tiếng của sứ thần Yến quốc vang vọng khắp cung điện, rõ ràng và đanh thép:
“Xin Trưởng công chúa trả lại Lục Điện hạ cho Yến quốc.”
14
Đêm trước ngày Yến Cừu rời đi, ta nằm trên giường trở mình không tài nào ngủ được.
Ngoài sân vang lên một tiếng động khẽ, có người đứng bên cửa sổ.
Hắn cứ lặng lẽ đứng như vậy, không nói một lời.
Trước khi ngủ, ta đã thấy tuyết rơi. Nếu cứ đứng mãi, chẳng mấy chốc hắn sẽ biến thành người tuyết.
Ta không mở mắt, khẽ thở dài:
“Ngươi đã chuẩn bị, ta cũng đã cảm nhận được. Ngày này, ta từ lâu đã biết trước.”
“Yến Cừu, ta từng nói, ngươi không phải người tầm thường, hãy trở về quê hương của ngươi, nơi đó có một trận chiến mà ngươi phải đối mặt.”
Lần đầu tiên, Yến Cừu gọi tên ta. Hắn nói:
“Tống Như Hoan, đừng lấy người khác.”
“Nhưng ta cuối cùng vẫn phải lập gia thất.”
“Hãy đợi ta đến cưới nàng.”
Ta là kẻ ích kỷ.
Ban đầu, ta chỉ muốn sống an nhàn trong thế giới này, hưởng phú quý vinh hoa. Nhưng Yến Cừu thì không. Hắn đã chịu quá nhiều khổ sở, chỉ cần có ai đối tốt với hắn một chút, hắn sẽ dốc cả trái tim mình ra.
Tình cảm mãnh liệt như thế, ta làm sao có thể không rung động.
15
Yến Cừu trở về không phải để vui chơi.
Thánh thượng Yến quốc bệnh nặng, các hoàng tử không thể đợi thêm, bắt đầu nội chiến ngay khi Thánh thượng còn chưa trút hơi thở cuối cùng.
Thánh thượng Yến quốc bất lực nhìn cảnh này. Khi xung quanh lần lượt mất đi, cuối cùng mới nhớ đến đứa con đã lưu lạc nhiều năm, sinh bởi một cung nữ thấp hèn.
Hắn trở về, đồng nghĩa với việc một chân đã đặt vào địa ngục.
Chỉ riêng việc đứng vững đã mất ít nhất một năm rưỡi.
Ta chưa chờ được hắn đến, thì biên giới đã bị man di tấn công Tống quốc suốt nửa năm trời.
Hoàng đế thúc đẩy việc sớm tổ chức hôn lễ của ta và Trình Tử Dương.
Sát ngày thành hôn, Trình gia lại được lệnh ra chiến trường.
Nghe nói hôn sự này không thành, Trình Tử Dương vui mừng đến mức như muốn bay lên trời.
Chúng quan văn võ đều ra cửa thành tiễn biệt. Hắn nhìn thấy ta cũng ở đó, liền lập tức xụ mặt xuống.
Thái độ của hắn đối với ta chẳng mấy mặn mà. Nói nhẹ nhàng thì là kính trọng Công chúa, còn nói khó nghe, chính là không hề để tâm.
Ta biết nguyên do.
Thứ nhất, vì danh tiếng không mấy hay ho của ta.
Thứ hai, hắn đã sớm có ý trung nhân, là cô nương tiệm thuốc trong kinh. Ta từng thấy hắn giả bệnh đến đó mua thuốc không ít lần.
Ta theo ánh mắt Trình Tử Dương mà quét qua đám đông, quả nhiên nhìn thấy cô nương thanh tú kia.
Ta tiến lại gần Trình Tử Dương, khẽ nói:
“Trình tướng quân, cho ta mượn một bước để nói chuyện.”
Trình Tử Dương né tránh như thể ta là rắn rết: “Nói ở đây đi.”
Ta: “Không được.”
Trình Tử Dương: “Vậy thì không nói.”
Ta: “Cô nương tiệm thuốc kia trông thật xinh đẹp…”
Trình Tử Dương: “Một bước thì một bước!”
Ta kéo hắn sang một bên, nói:
“Chờ ngươi khải hoàn trở về, chúng ta giải trừ hôn ước đi.”
Lời vừa dứt, Trình Tử Dương sững người.
Hồi lâu, hắn cúi người hành lễ: “Là ta có lỗi với Công chúa.”
“Không, chẳng liên quan gì đến ngươi cả.” Ta vuốt lại tóc, mỉm cười, “Ta cũng có người khác muốn gả.”
Khi Trình Tử Dương rời đi, hắn vừa hát vừa vung roi.
Nhìn chẳng giống đi ra chiến trường, mà giống đi rước dâu hơn.
16
Man di tấn công dữ dội, quân Tống thất bại liên tiếp.
Ta cùng Tống Ngọc thỉnh thoảng vào cung, mỗi lần gặp Hoàng đế, ta thấy huynh ấy lại càng thêm u uất.
Luôn có cảm giác như bão tố đang đến gần.
Theo mạch truyện gốc, chẳng bao lâu nữa, Yến quốc sẽ liên minh với man di, một lần phá tan cửa thành Tống quốc.
Nhưng hiện tại, Yến Cừu đã không còn là kẻ mang tâm lý phản xã hội nữa, có lẽ mọi chuyện sẽ không phát triển như vậy, đúng không?
Một lần nữa vào cung, Hoàng đế giữ ta lại một mình.
Huynh ấy nhìn ta, thở dài một hơi: “Như Hoan, hiện tại có hai cách để giải nguy cho Đại Tống, nhưng cả hai đều cần muội hy sinh.”
Lòng ta khẽ run.
Hoàng đế khó khăn nói: “Cách thứ nhất, man di yêu cầu nếu muốn ngừng chiến, chúng ta phải cắt đất, hơn nữa còn phải đưa muội đi hòa thân…”
Ta lập tức ngắt lời: “Cách thứ hai! Ta chọn cách thứ hai!”
Hoàng đế cũng gật đầu: “Trẫm cũng nghĩ cách thứ hai tốt hơn. Vậy muội chuẩn bị hòa thân đi.”
Ta sững người: “Sao vẫn là hòa thân?”
Hoàng đế: “Muội đến Yến quốc hòa thân, họ sẽ phái quân chi viện cho chúng ta.”
Ta ngớ ra: “Muội gả cho ai?”
Hoàng đế cười đầy ẩn ý: “Người quen cũ của muội. Từng là thị vệ nhỏ, nay đã không còn như xưa.”
Huynh ấy lại nhíu mày lo lắng: “Chỉ là năm đó muội đưa người ta vào phủ Công chúa, đối với một nam tử huyết tính mà nói, đó chắc chắn là sự sỉ nhục. Lần này muội đến Yến quốc, ai biết hắn sẽ đối xử với muội ra sao…”
Chưa để huynh ấy nói xong, ta đã nhấc váy chạy đi.
Huynh ấy gọi với theo: “Muội muội! Đừng nghĩ quẩn!”
Ta vui vẻ vẫy tay: “Đi lấy chồng đây!”
Hoàng đế: “…”
17
Trưởng công chúa được tiếng phóng túng sắp xuất giá.
Cả khinh thành reo hò, các thanh niên tuấn tú cuối cùng cũng dám ra ngoài.
Hoàng đế dẫu sao cũng là ca ca ruột của ta, lo ta chịu thiệt ở Yến quốc, đã tự chi tiền chuẩn bị sính lễ đỏ rực cả trăm dặm.
Đội hòa thân rời khỏi thành, gặp sứ giả Yến quốc tiếp đón. Ta ngồi trong xe ngựa, nghe thấy có người cưỡi ngựa đi bên cạnh xe.
Giọng nói trong trẻo vang lên từ bên ngoài xe ngựa:
“Công chúa, đường xá xa xôi, có cần người bầu bạn?”
Giọng nói này…
Ta vén rèm xe lên, chỉ thấy Yến Cừu cưỡi trên lưng ngựa, dáng vẻ oai hùng bất phàm.
Hắn mặc trang phục của một hộ vệ bình thường, nhưng phong thái bẩm sinh của kẻ đứng đầu vẫn không thể che giấu.
Chạm phải ánh mắt của ta, Yến Cừu gần như tham luyến nhìn khuôn mặt ta, nói:
“Công chúa, đã lâu không gặp, ta rất nhớ nàng.”
Mặt ta nóng bừng, tức giận nói:
“Ngươi hiện giờ mang thân phận gì, lại dám lén lút chạy tới đây.”
Hắn chỉ cười:
“Đến đón nàng, tất nhiên phải tự mình tới.”
Ta hạ rèm xe, không thèm đáp lại, nhưng khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
Yến quốc đã phái quân chi viện.
Hành trình này không vội, chúng ta vừa đi vừa ngắm cảnh, một quãng đường một tháng mà đi mất hai tháng.
Sắp đến biên giới Yến quốc, trước mặt là một khu rừng hoang vu phải băng qua.
Yến Cừu đứng ngoài rừng, trầm giọng nói:
“Có điều gì đó không ổn, mau chóng đi qua.”
Ta ngồi trong xe ngựa, bị xóc đến mức buồn nôn.
Bên ngoài, không biết ai hét lên:
“Ở đâu ra nhiều ong độc như vậy!”
“Ong này có độc!”
“Tất cả chú ý! Bảo vệ Công chúa!”
Tiếng vo ve của ong độc bên ngoài vang vọng đến điếc tai. Trong đầu ta như có chuông cảnh báo kêu lớn, vừa lo lắng cho tình trạng của Yến Cừu, lại sợ nếu vén rèm xe, ong độc sẽ tràn vào.
Một lúc hỗn loạn vô cùng.
Vo vo—
Bên tai vang lên âm thanh tựa như tử thần đang gọi, ta đổ mồ hôi lạnh quay đầu lại, chỉ thấy bốn, năm con ong độc đang bay quanh mặt mình.
Ta sợ hãi đến mức không dám cử động.
Nhưng kỳ lạ là, những con ong này không tấn công ta, chúng bay vòng quanh vài vòng rồi chui qua khe hở nhỏ trên cửa sổ mà đi ra ngoài.
Bên ngoài, Yến Cừu bất chợt rên lên một tiếng.
Ta hoảng hốt gọi:
“Yến Cừu! Ngươi thế nào rồi!”
Giọng nói của Yến Cừu vang lên:
“Ta không sao, Công chúa ở yên trong xe, đừng ra ngoài.”
Ta vừa định đáp lời thì xe ngựa bất ngờ lắc mạnh, ta không kịp phản ứng, bị hất ngã xuống đất.
Một cú va chạm khiến đầu ta choáng váng.
Khi ta định thần lại, con ngựa hoảng loạn đã kéo ta lao đi, phía sau vọng lại tiếng gào giận dữ của Yến Cừu:
“Công chúa!”
Không biết đã qua bao lâu, con ngựa dần dần dừng lại.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Ta bình tĩnh lại hơi thở, chuẩn bị ra ngoài thì một đôi tay thon dài, xương ngón rõ ràng vén rèm xe lên.
Người đó đeo mặt nạ quỷ, đưa tay về phía ta:
“Công chúa, lâu rồi không gặp.”
18
Ta bị bịt mắt và đưa vào một căn mật thất.
Người đeo mặt nạ quỷ không làm gì ta cả. Hắn mỗi ngày đều mang thức ăn thịnh soạn đến, sau đó ngồi đối diện ta cùng ăn.
Liên tiếp nhiều ngày, hắn không nói lấy một lời.
Đến ngày thứ bảy, khi hắn nhìn ta suốt một canh giờ rồi định rời đi, ta gọi hắn lại:
“Hạ Ninh, trước đây ngươi đâu có ít lời như vậy.”
Thân thể hắn khựng lại, sau một hồi, từ cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ.
“Công chúa có thể nhận ra ta, ta rất vui mừng.”
Hắn giơ tay tháo mặt nạ quỷ xuống, lộ ra gương mặt ôn nhuận như ngọc của Hạ Ninh. Hắn nghi hoặc hỏi:
“Công chúa làm sao nhận ra được ta?”
“Bước đi của ngươi, giọng nói của ngươi, và cả…” Ta nâng tay áo lên, ngửi hương thơm độc đáo trên người, “những túi hương ngươi thêu cho ta, ta mang lâu ngày nên mùi hương đã ngấm vào người. Những con ong độc ngươi nuôi chắc hẳn không tấn công ai mang mùi này đúng không?”
Hạ Ninh cười như ánh nắng mùa xuân: “Công chúa quả thật thông minh.”
Nhưng giọng nói của hắn đã thay đổi.
Nó chồng khớp với giọng của kẻ đứng sau bức bình phong trong giấc mơ của ta.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Sao lại là hắn?
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Mùa thu săn bắn năm ấy, sát thủ tấn công ta là do ngươi phái đi phải không?”
Nghe vậy, Hạ Ninh vội vã đáp: “Phải, nhưng ta không định giết công chúa.”
Hạ Ninh nói hắn vốn là mật thám Yến quốc cài vào Tống quốc.
Sau khi nhận lệnh tìm kiếm Lục hoàng tử, hắn nhanh chóng phát hiện thân phận thực sự của Yến Cừu.
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Ninh bỗng trở nên méo mó: “Nhưng rõ ràng ta cũng là con trai ông ta. Yến Cừu chỉ là đứa con của một cung nữ thấp hèn, còn ta còn không bằng thế. Ta là kẻ nghiệt chủng sinh ra giữa ông ta và đại tẩu góa phụ. Ta không phục. Ta nhất định phải tranh đấu.”
Hạ Ninh vốn định dùng loại độc khuấy đảo tâm trí để kiểm soát Yến Cừu, nhưng không ngờ ta lại đưa hắn đến quân doanh.
“Hạ Ninh từ tay bọn buôn người mà công chúa cứu về, ta đã sớm một lòng một dạ với người. Nhưng công chúa yêu ta lại không chỉ yêu mỗi mình ta. Ta muốn trở thành người đặc biệt, nên ta đã dàn dựng vụ rơi nước năm đó, định cứu người lên để dùng khổ nhục kế. Nhưng từ sau đó tính tình công chúa lại thay đổi, không còn gọi ta, bên cạnh còn có Yến Cừu. Nếu không lợi dụng được hắn, ta chỉ có thể giết hắn.”
Trong mắt hắn hiện lên vẻ đau đớn: “Ta không ngờ người lại chắn dao cho hắn. Nếu không phải ta lén đưa giải dược cho người, giờ người đã không còn mạng sống.”
Ta hoảng hốt.
Sự chấp niệm của Hạ Ninh đối với chủ nhân cũ của thân thể này thật sự quá sâu đậm.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng chính vụ rơi nước mà hắn dàn dựng đã khiến người công chúa hắn yêu không còn tồn tại nữa.
Hạ Ninh giờ rõ ràng đã điên. Hắn kích động nói: “Người làm sao có thể gả cho kẻ khác? Người yêu ta đúng không?”
Bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng đập cửa dữ dội.
Hạ Ninh còn chưa kịp phản ứng thì Yến Cừu đã dẫn một đội người đạp tung cửa.
Hình dáng như La Sát, Yến Cừu một đao chém đứt xích cửa.
Đao thứ hai đã kề ngang cổ Hạ Ninh.
Hạ Ninh không hề tránh né, nhìn vết ong độc trên tay Yến Cừu mà cười vang: “Bị ong độc đốt không dễ chịu đúng không? Không có giải dược, ngươi cũng phải chôn cùng ta. Mà giải dược, chỉ có thể chiết từ ong chúa. Ngươi không thể tìm được đâu.”
Ta từ phía sau hắn lấy ra một con ong độc lớn từ túi hương, bình thản nói:
“Là con này sao?”
Hắn kinh hãi: “Sao người có thể tìm được!”
“Có lẽ túi hương của ngươi quá thơm, nó tự chui vào không muốn ra. Ta giữ làm thú cưng thôi.”
Hạ Ninh: “…”