12
Diệp Giang báo cho ta biết rằng Lạc Thù Mục đã hạ thánh chỉ. Tay ta khựng lại khi đang luyện chữ, rồi hỏi ngay:
“Hắn nói gì?”
Sắc mặt Diệp Giang có chút kỳ lạ.
“Hoàng thượng nói, ban hôn cho con gái của Lâm Thái phó – Lâm Thiện Doanh với Niên vương.”
Ta: ?
Mặc dù bất ngờ, nhưng ta cũng gật đầu hiểu ra.
“Thánh chỉ ban hôn ta với vị thám hoa lang năm trước.”
Trên gương mặt của Diệp Giang hiện rõ nét e thẹn của một nữ nhân.
Ta: ??
Ta không hiểu, ta bối rối, ta chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra cả.
Tất nhiên, ta nhớ đến vị thám hoa lang đó, khi ta mới vừa xuyên không đến đây, chính là lúc yết bảng mùa xuân. Vị thám hoa lang đó tên là Khâu Lãng Phong, là một thư sinh nghèo khó.
Ta không biết Diệp Giang đã quen biết với hắn từ khi nào, chỉ biết rằng nàng từng nhắc đến một người nam nhân mà nàng yêu quý, nhưng không biết đó là Khâu Lãng Phong.
Có lẽ đây là cái cớ hợp lý để từ chối thái hậu?
Ta đoán Lạc Thù Mục cố tình điều tra lý do, nhưng cách này chỉ giải quyết được phần nổi của vấn đề, bởi mục đích thật sự của thái hậu vốn không phải là để Diệp Giang trở thành hoàng hậu.
Ta không thể hiểu nổi, với sự thông minh của Lạc Thù Mục, hắn hẳn cũng đã đoán được mục đích của thái hậu.
Ta đã gặp Niên vương tại dược quán.
Hung bạo, tàn nhẫn, tâm tình thất thường.
Đó là những gì người đời thường nhận xét về hắn.
Vì vậy, khi Lạc Thù Mục ban hôn sự cho Lâm Thiện Doanh và Niên vương, ta liền nhận ra rằng Lạc Thù Mục muốn buộc hai người này lại với nhau, rồi tìm cơ hội để diệt trừ cả hai.
Lâm Thiện Doanh nghĩ rằng việc mình nổi bật trong buổi thu săn sẽ thu hút được sự chú ý của Lạc Thù Mục sao?
Niên vương tuy là một vương gia mang trong mình huyết mạch hoàng tộc, nhưng ta chưa từng gặp hắn. Hắn như một kẻ đứng bên rìa của vòng xoay quyền lực này, dù có thân phận cao quý, nhưng vẫn không lọt vào mắt xanh của những người khác.
Khi ta trực tiếp gặp Niên vương, ta mới nhận ra rằng hắn hoàn toàn khác xa với những lời đồn đại.
Hắn ôn hòa, tuấn tú, đôi mắt như chứa đựng cả dải ngân hà. Ta rất khó tưởng tượng rằng một người như hắn lại có thể hung bạo như lời đồn.
Chỉ là một người như hắn, sao lại có thể tồn tại với cảm giác yếu ớt như vậy?
Khi trở về phủ, ta lập tức ra lệnh cho Lăng Long đi điều tra về Niên vương.
Niên vương – Lạc Thù Niên, là con trai thứ năm của tiên đế, cũng là đệ đệ của Lạc Thù Mục.
Nguyên nhân hắn không được coi trọng là vì có tin đồn rằng hắn không phải con ruột của tiên đế, mà là kết quả của mối tình vụng trộm giữa sinh mẫu của hắn—khi đó là Lưu Cách Ly và một tên nam nhân khác.
Với thân phận như vậy, tiên đế cũng chỉ vì giữ thể diện mà tuyên bố hắn là con ruột, nhưng trong hoàng cung, ai mà không biết hắn thực sự là con của ai?
Triều đình vốn dĩ chẳng có bí mật gì, nhưng làm sao Lăng Long lại có thể biết được những thông tin này?
Theo lẽ thường, đây phải được xem như là bí mật của hoàng thất, nếu không phải có người cố ý tiết lộ cho Lăng Long thì nàng làm sao có thể biết được?
Ta đột nhiên nhận ra rằng, dưới kế hoạch của bọn ta, dường như còn có một bàn tay lớn hơn đang âm thầm thúc đẩy mọi chuyện.
—Lạc Thù Mục?
Ta gần như ngay lập tức nghĩ đến hắn.
Vị quân vương trẻ tuổi này nắm giữ tất cả những bí mật của quốc gia, và chỉ có hắn mới có thể làm mọi thứ một cách kín đáo mà không bị lộ.
Ta luôn không thể đoán được trong lòng Lạc Thù Mục đang nghĩ gì, ta có thể hiểu được mục tiêu cuối cùng của hầu hết mọi người, mặc dù ta không thể biết rõ quá trình họ thực hiện. Nhưng chỉ riêng Lạc Thù Mục, ta không thể đoán được suy nghĩ của hắn, cũng không thể hiểu được hắn đang dự tính điều gì.
Hắn giống như một câu đố khó, cần phải được gỡ bỏ từng lớp mới có thể tìm ra đáp án cuối cùng.
13
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức khiến ta không kịp trở tay.
Từ khi Lâm Thiện Doanh trở thành người nổi bật nhất trong buổi thu săn, được ban hôn rồi kết hôn, cho đến khi Niên vương bị gán cho danh hiệu thủ lĩnh phản quân, tất cả chỉ diễn ra trong chưa đầy nửa tháng.
Phản quân xuất hiện từ hai tháng trước, ta luôn tự hỏi tại sao Lạc Thù Mục không sớm đàn áp, bởi với quyền lực và sức mạnh hiện tại của hắn, việc đó sẽ rất dễ dàng.
Đến lúc này ta mới hiểu, hắn đang chờ đợi ngày này.
Hắn chuẩn bị để tiêu diệt cả Lâm Thiện Doanh và Niên vương cùng một lúc.
Kinh thành bắt đầu rối loạn.
Tất cả những điều này đã làm thay đổi cục diện triều đình, cũng như làm thay đổi tình hình xung quanh ta. Ta vốn định nhân cơ hội này thỉnh cầu Lạc Thù Mục cho phép mình rời khỏi kinh thành để tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi, nhưng hiện tại lại bị cuốn vào tình thế này.
Sau sự việc, bọn họ bị nhốt vào thiên lao, ta cùng Diệp Giang đến thăm. Ta cũng khá ngạc nhiên khi Diệp Giang lại có hứng thú đi xem Lâm Thiện Doanh như thế nào.
“Ngươi có hiểu rõ về Niên vương không?”
Trên đường đi, Diệp Giang đột nhiên hỏi ta. Ta liếc nhìn sang, phát hiện trong nụ cười của nàng có ẩn chứa sự lãnh đạm mà trước đây ta chưa từng thấy.
Diệp Giang khiến ta cảm thấy nàng có một loại cảm giác kiểm soát toàn cục.
“Hắn từng là người đứng sau việc bắt nạt hoàng thượng.”
Ta khẽ sững người.
“Nhưng ngươi có lẽ không biết chuyện này. Mặc dù giữa các hoàng tử có sự đấu tranh rất phức tạp, nhưng mấy người họ luôn ngầm hiểu rằng không bao giờ để lộ những âm mưu đó trước mặt ngươi, họ chưa bao giờ để ngươi thấy những dòng chảy ngầm của họ đấu đá nhau.”
Ta im lặng.
Trong ký ức của nguyên chủ, các huynh đệ của nàng đều hòa thuận và tốt bụng.
Dù biết rằng tranh đoạt ngôi vị không thể tránh khỏi việc đổ máu, nhưng nguyên chủ vẫn luôn tin tưởng vào tình nghĩa mà các huynh đệ dành cho nàng. Nàng luôn nghĩ rằng, gia tộc Lạc khác biệt.
“Ngươi thử nghĩ lại đi, hiện giờ ngoài hoàng thượng và Niên vương, các hoàng tử khác của tiên hoàng còn lại ai không? Ngươi đoán xem họ chết như thế nào? Niên vương là người cuối cùng, còn Lâm Thiện Doanh, kẻ dám xuất hiện trong thời điểm nhạy cảm này lại đúng lúc là hoàng thượng cũng có ý định đè bẹp nhà Lâm Thái phó. Lâm Thiện Doanh tự cho mình là nữ nhân được định mệnh chọn lựa, là người xuyên không hiếm có, nhưng nàng không biết rằng số phận của mình đã được định đoạt từ lâu.”
Cuối cùng ta cũng nhớ lại, nhà họ Diệp và nhà họ Mộc từng là những người ủng hộ chính của Lạc Thù Mục.
Ta nghĩ rằng mình đứng ngoài bàn cờ, nhưng bây giờ tỉnh ngộ lại, mới nhận ra rằng tất cả chúng ta đều đang ở trong bàn cờ này và trở thành quân cờ dưới sự điều khiển của một bàn tay khác.
“Vậy nên, Lạc Thù Mục đã biết tất cả.”
Lúc này, ta đã suy nghĩ thông suốt. Những điểm nghi vấn từng đầy rẫy trong tâm trí ta giờ đây đột nhiên có được lời giải đáp hợp lý.
Tại sao Lạc Thù Mục lại biết rõ về người mà Diệp Giang yêu mến, tại sao Mộc Lan Tử lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Tất cả những diễn biến hợp lý này đều có bàn tay của hắn đẩy tới phía sau.
Ta đâu chỉ là không nhìn thấu được Lạc Thù Mục, mà còn không nhìn thấu được Diệp Giang.
Họ đều đã lừa dối ta.
Hai năm qua đối với ta vẫn chưa đủ để hiểu rõ toàn bộ cục diện.
“Nhưng ngươi cũng đừng hiểu lầm, tình cảm giữa hai chúng ta là thật!”
Diệp Giang nháy mắt với ta, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng. Nàng khẽ nắm lấy tay ta, hơi căng thẳng:
“Ta không có ý lừa dối ngươi, nhưng ngươi cũng biết đấy, hoàng mệnh khó cãi.”
Ta không kìm được mà bật cười:;
“Tất nhiên ta biết rồi, sao có thể trách ngươi được chứ.”
Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì nhiều đến ta, vì với danh phận trưởng công chúa, ta chẳng cần phải lo lắng rằng Diệp Giang hay ai khác sẽ làm hại ta.
Đã như vậy, thật giả lẫn lộn cũng có sao đâu.
14
Lâu ngày không gặp Lâm Thiện Doanh, nàng ta giờ đây trong thiên lao vô cùng thảm hại, đôi mắt sưng húp, tóc tai bù xù, dơ bẩn, áo quần đã bẩn thỉu từ lâu.
“Thật đáng thương cho nữ nhân xuyên không này.”
Diệp Giang đứng bên cạnh cười nhạt:
“So với những tiền bối của ngươi, thành tựu của ngươi dường như là kém cỏi nhất, chẳng tạo được chút sóng gió nào.”
“Ngươi!”
“Rầm.”
Hai tiếng vang lên cùng lúc, Lâm Thiện Doanh nắm chặt lấy song sắt của thiên lao, ánh mắt nàng ta đầy căm phẫn.
“Tất cả là do các ngươi, các ngươi đã hủy hoại tất cả của ta! Ta đáng lẽ phải trở thành hoàng hậu đứng trên vạn người, tất cả là lỗi của các ngươi!”
Nàng ta khóc nức nở, ta chỉ muốn vỗ tay tán thưởng.
Ít người có thể giữ được niềm tin ban đầu đến mức này.
Nàng ta khóc một lúc lâu, dường như chợt nhớ ra điều gì, mắt trợn to, rồi đầy phẫn nộ chỉ tay vào ta mà nói:
“Nàng ta cũng là kẻ xuyên không, các ngươi dựa vào đâu mà không đối phó với nàng như đối với ta?”
Ta chưa kịp nói gì thì Diệp Giang đã nhanh chóng đáp lại:
“Ta và An Bình cùng lớn lên từ nhỏ, nếu nàng có thay đổi, ta lẽ nào không nhận ra? Ngươi đừng có mà giở trò ly gián ở đây, ta không mắc mưu đâu.”
Lâm Thiện Doanh đến giờ vẫn cố dùng thân phận xuyên không của ta để kéo ta xuống nước, nhưng nàng lại không nghĩ đến tại sao việc này mãi không gây ra sóng gió nào.
Bởi vì người bảo vệ ta phía sau chính là Lạc Thù Mục.
“Ngươi nói xem, một nữ nhân xuyên không, làm sao có thể đấu lại những tiểu thư khuê các được gia tộc bồi dưỡng hơn mười năm như chúng ta?”
Diệp Giang cười hỏi, ta gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Lâm Thiện Doanh nhìn ta càng thêm căm phẫn, nàng chỉ vào ta và lớn tiếng chửi rủa:
“Ngươi là kẻ phản bội! Ngươi lại đi cấu kết với những kẻ không thuộc thời đại của mình, cùng nhau đối phó với đồng loại của mình… Vì sao các ngươi không tin ta? Chỉ có ta, một kẻ xuyên không, mới biết ai mới thực sự là người đúng! Các ngươi hãy tin ta đi!”
Nàng ta giận dữ gào thét, vùng vẫy trong vô vọng.
Ta nhìn nàng với vẻ tò mò.
Phản bội ư?
Hòa nhập vào thời đại, chấp nhận hoàn cảnh hiện tại, chấp nhận hiện thực mới chính là đạo sinh tồn. Ngược lại, như Lâm Thiện Doanh, cầm theo nhận thức của thế kỷ 21 để đối phó với thời cổ đại, chẳng qua chỉ là kẻ ngu muội mà thôi.
“Ngươi không thuộc về nơi này!”
Lâm Thiện Doanh nắm chặt song sắt, cố sức lay động, như muốn bẻ gãy nó:
“Ngươi sẽ không sống tốt hơn ta đâu! Ngươi cũng là kẻ xuyên không!”
Tay nàng ta nắm chặt lấy song sắt, càng lúc càng run rẩy, giọng nói của nàng ta dần nhỏ lại, cuối cùng tan biến trong không khí.
Ta chào tạm biệt Diệp Giang, rồi quay người bước vào thiên lao.
—Tìm Niên vương.
Dù đang ở trong thiên lao, Lạc Thù Niên vẫn giữ được phong thái tao nhã. Hắn đứng thản nhiên trong lao, dường như đã sớm đoán được ta sẽ đến.
“Đợi ngươi lâu rồi, Lạc Liên Nghiên.”
Chết tiệt.
“Ngươi là ai?”
Ta vội vã mở miệng hỏi, sự kiên nhẫn mà ta luôn duy trì bỗng chốc tan vỡ.
Lạc Thù Niên không nhanh không chậm đưa tay lên môi ra hiệu bảo ta im lặng, nói:
“Đừng vội, mọi câu hỏi sẽ có lời giải đáp. Giờ ta sẽ cho ngươi câu trả lời mà ngươi mong muốn nhất.”
Hắn không hề giống một phạm nhân bị giam trong thiên lao, mà như thể đang đi du ngoạn. Thái độ ung dung, thoải mái của hắn càng làm ta thêm bồn chồn.
Ta đã sống trong thế giới này suốt hai năm mà chẳng hay biết gì, để rồi bàng hoàng nhận ra có một người lại biết rõ quá khứ thật sự của ta.
Lạc Liên Nhạn là tên của ta trước khi xuyên không đến đây. Lạc Thù Niên làm sao biết được cái tên này?
“Ta chính là Lạc Thù Niên. Hai mươi năm trước ta là Lạc Thù Niên, và bây giờ ta cũng là Lạc Thù Niên.”
Như thể đoán được sự nghi ngờ trong lòng ta, hắn nói.